Phó đoạn quăng cái gạt tàn thuốc xuống đất, sắc mặt âm u nói: "Đã bao lâu rồi còn không tìm được tin tức của cậu ấy, mấy người có biết làm việc hay không?!"
Không khí trong văn phòng âm u lạnh lẽo đến đáng sợ, mọi người đều im thin thít cúi đầu không dám nói chuyện, sau lưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả áo.
"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại của Phó Đoạn vang lên, là Dự Lam gọi đến.
Phó Đoạn động tác hơi khựng lại rồi mới bắt máy, Dự Lam muốn mời hắn cùng ăn cơm tối, chỉ cần Dự Lam nói thì Phó Đoạn sẽ đồng ý.
Sau khi cúp máy hắn ngẩng đầu lên giọng điệu phẫn nộ nói: "Không tìm được thì cũng đừng tìm, tốt nhất là cậu ta có thể trốn tôi cả đời, nếu không..."
"Còn đứng đó làm gì, mau ra ngoài!!"
Cấp dưới nghe vậy lập tức cúi chào rồi đi khỏi phòng, nhanh tới mức như họ đi chậm thì sẽ chết vậy.
Phó Đoạn hừ lạnh một tiếng tiếp tục làm việc.
Phó Đoạn chưa bao giờ hiểu Chu Hạc, trước kia là vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Chu Hạc chẳng những không trốn còn quang minh chính đại xuất hiện ở trước cửa nhà của cậu.
Đã bốn tháng kể từ ngày cậu bị quăng xuống biển, hiện tại cậu có cuộc sống mới, có công việc cậu thích, có các fan luôn ủng hộ cậu, còn có bạn thân... Cậu có thật nhiều thứ, tại sao lại phải trốn tránh hay sợ hãi Phó Đoạn. Cậu không sợ, thậm chí không có ý định tiếp tục trốn.
Chu Hạc ngẩng đầu nhìn ngôi nhà của cậu, cậu cũng có nhà có nơi để về cơ mà.
Chu Hạc theo trí nhớ nhấn vào mật khẩu, cửa nhà mở ra, ập vào mặt là lớp bụi dày. Cách một thời gian cậu đều về nhà để dọn dẹp, hiện tại đã hơn 4 tháng chưa dọn, bụi nhiều cũng là điều dễ hiểu.
Trước kia tuy nghèo đến ăn không đủ no nhưng Chu Hạc vẫn quyết tâm không bán nhà.
Dù những thứ bên trong đã bán hết, thậm chí cả giường ngủ cũng đã bán, dù nhà chỉ còn bốn bức tường trống, cậu cũng nhất quyết không bán nó.
Nếu không có nhà thì cậu thật sự mới mất đi tất cả, nơi đây là nơi khiến cậu cảm thấy an tâm nhất.
Trong nhà không có gì, cậu không dùng tiền của Phó Đoạn để trang trí lại nhà cửa, dù cậu nguyện ý gọi nó là tiền lương hơn. Nên trong đây chẳng có nổi một cái ghế, chỉ có bụi.
"Thôi thì nhờ vậy mà dễ dàng dọn dẹp hơn." Chu Hạc nhún vai, lạc quan nói.
Chu Hạc quen thuộc nhấn vào một dãy số, cậu muốn thuê người dọn nhà giúp cậu, chứ cậu không thể nào dọn nổi.
Đừng nhìn cậu nghèo chứ nhà cậu rộng lắm, lại là một ngôi nhà ở nơi đất vàng đất bạc này. Đó cũng là lý do khi xưa bọn cho vay nặng lãi cố ý tăng tiền lời để ép cậu bán nhà.
Ba mẹ khi xưa từng trúng vé số được một số tiền rất lớn, hai người dùng gần hết số tiền mua đất xây nên ngôi nhà này với lý do để dành cho con trai cưới vợ, khi lớn cũng có nhà to để nở mặt nở mày. Còn lại một ít tiền hai người mới dùng để làm ăn xây dựng sự nghiệp.
Không ngờ chỉ qua vài năm giá đất thay đổi, tăng lên chóng mặt, nơi này trở thành nơi người người muốn mua. Ba mẹ còn thường cười và kể lại câu chuyện may mắn này cho cậu.
Tiếc là họ đi quá sớm.
Dọn nhà xong là đến bước trang hoàng lại, cậu còn chưa chọn đồ xong thì đã nhận được tin nhắn của Sở Tinh Châu. Anh nói thiết bị đã đưa đến cửa, nhắc cậu về để mở cửa.
"Mật khẩu là Xx... Anh cứ vào nhà lắp đặt đi, phòng thứ 2 trên lầu 2, trước cửa phòng tôi có đánh dấu rồi đấy." Chu Hạc nghiêng đầu kẹp điện thoại bên tai để nói chuyện, còn trên tay thì đang phân vân không biết lựa ly nước màu vàng hay màu tím.
Nhà cậu cũng chẳng có gì mà sợ trộm, với lại cậu tin tưởng Sở Tinh Châu, nên mới nói mật khẩu nhà cho anh.
Thiết bị mà Sở Tinh Châu nói là thiết bị thu âm đời mới, anh muốn giúp cậu trang bị một phòng thu âm tại nhà để dễ bề làm việc.
Nói thật thì cậu chỉ mới làm việc có mấy tháng thôi, cũng không phải là người giàu có gì. Nhưng Chu Hạc sẽ không bạc đãi bản thân, thứ gì cần mua thì mua tiền hết lại kiếm tiếp.
Mà trọn bộ thiết bị cao cấp là do Sở Tinh Châu tặng, anh nói quà mừng tân gia. Nghe tuy hơi sai nhưng vô cùng có lý. Chu Hạc cũng không làm ra vẻ mà từ chối.
Có tin cậu từ chối thì anh liền để đóng thiết bị trước cửa nhà cậu không?
Kêu xe chở đi anh lại mua bộ khác có tin không?
Ai không tin chứ Chu Hạc tin, ở cùng anh cũng lâu cậu biết Sở Tinh Châu là một người đã quyết thì sẽ làm.
Để mời anh ăn "tân gia", bữa tối hôm nay Chu Hạc dẫn anh đến một nhà hàng cao cấp, tiền một bữa bằng với số tiền lương một tháng của cậu.
Tuy đau ví thiệt nhưng Chu Hạc cảm thấy rất xứng đáng, vài ngày nữa là cuối tháng, cậu sẽ có lương, lại có tiền nên không cần lo.
Nhiều lần đi ăn cùng Phó Đoạn cậu cũng biết nhà hàng nào ăn ngon, chọn một hồi cậu quyết định đi nơi mà cậu cảm thấy ngon nhất.
Sở Tinh Châu lái xe đến đón cậu. Chu Hạc đã đặt bàn trước nên vừa vào liền có nhân viên dẫn cậu lên.
"Phó đoạn, anh làm sao vậy?" Dự Lam nghiêng đầu hỏi.
Phó Đoạn xoa giữa mày, nói: "Anh vừa thấy người quen... có lẽ vậy." Hắn chắc chắn là ảo giác, tuy bóng lưng rất giống nhưng Chu Hạc không thể nào xuất hiện ở một nơi thế này.
Cậu hiện tại hẳn là đang tìm mọi cách trốn hắn mới đúng.
Dự Lam không nghĩ nhiều, đưa thực đơn cho hắn nhưng trong suốt bữa ăn Phó Đoạn không thể nào tập trung được.