Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 39: Hai người một cặp!



"Chu Hạc, cậu nói xem tôi là ai?" Sở Tinh Châu nâng cằm cậu lên, âm thanh trầm thấp hỏi.

"Là anh nha." Chu Hạc mờ mịt trả lời.

"Vậy người kia là ai?" Sở Tinh Châu chỉ vào Hứa Kỷ Trạch.

Chu Hạc cố gắng mở to mắt nhìn Hứa Kỷ Trạch như muốn xác định chuyện gì đó trọng đại lắm. Cậu nhìn chằm chằm Hứa Kỷ Trạch rồi hô lên: "Là anh nha."

Câu trả lời khiến hai Alpha hơi thất vọng.

"Hắt xì!"

Chu Hạc đưa tay lên xoa mũi, ám mắt mơ màng nhìn hai Alpha đang giằng co. Bỗng cậu thấy có cái gì đó ươn ướt, máu mũi lại chảy máu nữa rồi!

Chu Hạc luống cuống kéo lấy tay Sở Tinh Châu muốn anh giúp cậu lau máu. Sở Tinh Châu cũng phát hiện ra, lập tức lấy khăn tay giúp cậu chùi sạch, sau đó dẫn Chu Hạc vào nhà.

Trời đêm gió lạnh, lỡ cậu lại hắt xì ra máu thì làm sao!

Rối loạn nhỏ qua đi, ba người cùng ngồi trên sô pha.

"Hứa viện trưởng, tối thế này rồi mà anh không về sao?" Sở Tinh Châu hỏi.

Hứa Kỷ Trạch mỉm cười trả lời: "Cấp dưới của tôi đang say, sao có thể để cậu ấy ở một mình cùng Alpha được."

"Vậy hai Alpha thì được sao?" Chu Hạc giơ tay xen vào hỏi.

Hai Alpha cho nhau một ánh mắt "cậu nói thử xem".

Cũng không biết Chu Hạc uống là loại rượu gì, thật ra mỗi thứ cậu đều uống một ít, có cái tác dụng chậm, có cái uống vào liền say, nên hiện tại cậu vẫn còn say.

Chu Hạc thấy không ai trả lời cậu thì tủi thân ôm lấy gối đầu, hai người đáng ghét, chiếm sô pha của cậu còn hung dữ với cậu.

Hai Alpha có chút bất đắc dĩ, đành dừng giằng co, đi tìm thuốc giải rượu cho cậu.

Mà thứ đó Chu Hạc chưa mua nên trong nhà cũng không có một viên thuốc nào. Hai người tìm hồi lâu vẫn không có nên Sở Tinh Châu gọi trợ lý mua, còn Hứa Kỷ Trạch lại tìm được một đôi bông tai, là của Cao Hiểu đưa cho Chu Hạc nhưng cậu không đeo.

Khuyên tai là dạng kẹp cũng không cần xỏ khuyên, là màu đỏ đen, phía dưới còn có tua dài, lắc lắc sẽ lấp lánh gợn sóng.

Khi nãy Chu Hạc chê nó rườm rà ghét bỏ nên không đeo, hiện tại cậu thấy nó rất đẹp, vì thế bỏ xuống gối đầu chạy lại cạnh Hứa Kỷ Trạch muốn đeo.

Hứa Kỷ Trạch rất sẵn lòng làm việc này, cúi người đeo lên cho cậu. Chu Hạc lắc lắc đầu, hoa tai cũng theo đó lắc lư gợn sóng, sấn gương mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp.

"Rất đẹp." Hứa Kỷ Trạch khen.

Sở Tinh Châu gọi điện xong, ngẩng đầu liền thấy một hình ảnh như vậy. Thanh niên khuôn mặt vì say mà ửng hồng, trang phục đen trắng càng hiện lên dáng người hoàn hảo của cậu. Thanh niên ngước mặt lên chờ mong nhìn Alpha đối diện, đứng trước Alpha cao lớn khiến cậu càng thêm nhỏ bé, như có thể ôm trọn vào lòng.

Chu Hạc thấy Sở Tinh Châu thì cậu chạy lại chỗ anh, làm động tác y hệt khi nãy, ngẩng khuôn mặt nhỏ đôi mắt lấp lánh nhìn anh.

Sở Tinh Châu vươn tay chạm vào tua rua của hoa tai, khen: "Rất đẹp."

Chu Hạc được khen thì cười híp mắt, thấy anh cứ sờ hoa tai của cậu, Chu Hạc đầu óc mơ màng nghĩ rằng anh thích nó. Vì vậy cậu lại gỡ xuống hoa tai bên trái muốn đeo nó cho anh. Nhưng Sở Tinh Châu quá cao, cậu kéo kéo lấy tay anh bảo anh cúi người xuống.

Sở Tinh Châu thuận theo hơi cúi đầu, Chu Hạc trúc trắc đeo lên khuyên tai cho anh.

Cùng một kiểu hoa tai, Chu Hạc đeo lên lại xinh đẹp lấp lánh, hoa tai phụ trợ cho cậu. Nhưng khi Sở Tinh Châu đeo thì hoa tai hoàn toàn bị lu mờ, ánh sáng lấp lánh lại trở thành ánh sáng kim loại lạnh lẽo, nhìn anh càng thêm một loại khí chất thần bí.

Chu Hạc vốn yêu cái đẹp, thấy Sở Tinh Châu dáng vẻ này thì nhìn không chớp mắt. Hoàn toàn thể hiện câu nói thấy trai đẹp là đi không nổi.

Hứa Kỷ Trạch nhìn họ mang cùng đôi hoa tai, cứ như một cặp tình nhân, anh vẻ mặt không vui đi đến cạnh Chu Hạc, buồn rầu nói: "Tôi đeo cho cậu, mà cậu lại đeo cho anh ta."

Chu Hạc mờ mịt nhìn anh, cậu lại nhìn hoa tai của Sở Tinh Châu, đại não bắt đầu hoạt động, nói: "Anh muốn nó sao?"

Hứa Kỷ Trạch gật đầu, Chu Hạc lại nhìn Sở Tinh Châu, hỏi: "Anh cũng thích nó sao?"

Sở Tinh Châu thế mà lại gật đầu, hai Alpha đều nhìn xem cậu sẽ chọn ai.

Trong ánh mắt của hai người, Chu Hạc đi đến gần Hứa Kỷ Trạch, kéo lấy tay anh. Hứa Kỷ Trạch ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Tinh Châu, anh thuận theo cúi người xuống nhìn Chu Hạc, chờ xem cậu muốn làm gì.

Chu Hạc vẻ mặt hào phóng nói: "Nếu anh cũng thích, vậy cho anh." Nói xong Chu Hạc lại gỡ ra hoa tai của cậu đeo cho Hứa Kỷ Trạch.

Hứa Kỷ Trạch mang bên trái, Sở Tinh Châu mang bên phải. Hai Alpha nhìn nhau cùng rùng mình như bị thứ gì ghê tởm bám vào, cả hai nhanh chóng tháo ra hoa tai quăng qua một bên.

Ai muốn mang hoa tai cặp với anh ta! Hai Alpha đồng loạt nghĩ.

Chu Hạc ngồi xổm dưới sàn nhìn đôi bông tai bị quăng kia, trong đôi mắt tràn đầy mờ mịt cùng không hiểu.

Không phải hai người nói thích sao? Tại sao lại quăng rồi?

Đúng lúc trợ lý đưa thuốc đến, Sở Tinh Châu muốn đút Chu Hạc uống liền bị cậu từ chối.

Anh dám quăng đồ của cậu, cậu mới không uống thuốc anh đưa đâu! Chu Hạc xụ nghĩ.

"Ngoan, uống thuốc." Sở Tinh Châu nói.

"Không uống!" Chu Hạc trừng mắt nhìn anh nói: "Muốn Hứa Kỷ Trạch!"

Sở Tinh Châu nghe thế thì cứng người lại, Hứa Kỷ Trạch thì mỉm cười cầm lấy thuốc muốn cho cậu uống, Sở Tinh Châu tuy khó chịu nhưng vẫn nhường chỗ cho anh đứng.

Chu Hạc nhìn mặt Hứa Kỷ Trạch thì nhớ ra người này cũng ghét bỏ khuyên tai của cậu, Chu Hạc quay mặt đi, nói: "Không uống! Muốn Sở Tinh Châu."

Hứa Kỷ Trạch siết chặt viên thuốc trong tay, anh thật không thích nghe từ miệng của cậu nói muốn Alpha khác. Sở Tinh Châu khi nghe cũng không dễ chịu gì.

Chu Hạc mới tủi thân đây này, cậu nhường thứ cậu thích cho họ mà còn bị ghét bỏ quăng đi, thật quá đáng.

Càng kéo dài thời gian thì các loại rượu tác dụng chậm dần phác tác, Chu Hạc đã say càng thêm say, lẩm bẩm hỏi: "Hai người là ai, sao lại vào nhà tôi?"

Hứa Kỷ Trạch thấy vậy liền hỏi: "Chu Hạc, nhìn kỹ vào, nói xem tôi là ai?"

"Là anh nha." Chu Hạc chớp đôi mắt nhập nhèm đáp.

"Vậy người này là ai?" Hứa Kỷ Trạch chỉ chỉ Sở Tinh Châu.

Chu Hạc đáp: "Là anh." Đến cuối cùng Chu Hạc cũng không biết ai là ai.

Cậu không vui nói: "Hai người giống nhau như vậy thì tôi làm sao phân biệt được!"

Hai Alpha đồng thời đen mặt, vậy từ đầu tới cuối cậu đều không nhận ra họ. Nên hôn ai cũng không khác nhau!