Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 20





Trong căn phòng ấm áp, Minh Dao và Kỳ Tự im lặng nhìn nhau trong vài giây, trong lúc nhất thời cô không thể phân biệt rõ, đến cùng là rượu khắc cô, hay là Giản Ninh khắc cô.

Tại sao những khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời đều liên quan đến họ!

Đây có phải là lỗi định mệnh không?

Minh Dao từ bỏ vùng vẫy, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng sinh ra nỗi tuyệt vọng.

Sớm biết là kết quả này, cô thà rằng cứ nằm 3 ngày 3 đêm như vậy, cũng tuyệt đối không gọi cuộc điện thoại kia.

Cho dù ngu ngốc đến mấy, lúc này Minh Dao cũng đã hiểu tại sao mình có thể tìm được một căn nhà có điều kiện tốt như vậy.

Dì Lý đã từng lỡ miệng nói đến vị tiên sinh kia, hẳn là Kỳ Tự.

Người đàn ông này đã chơi một ván cờ thật lớn, bình tĩnh để mình từ trong lồng tơ vàng ở khách sạn chuyển dời đến nơi này.

Vậy mà Minh Dao còn ngây thơ cảm thấy mình thật may mắn, thì ra vẫn luôn là món đồ trong lòng bàn tay anh mà thôi.

Không để ý tới sự đau nhức của xương cụt, Minh Dao cắn chặt răng, duy trì sự quật cường cuối cùng của mình, “Em không sao, anh có thể đi”.

Trước khi đến, Kỳ Tự hoàn toàn không nghĩ rằng Minh Dao ngã xuống trong tư thế như vậy.

Thậm chí, ngay cả bọt nước trên cơ thể còn chưa được lau sạch.

Anh sững sờ nhìn về phía cửa nghĩ, cuối cùng là tại sao cô lại bị ngã đến thế này.

Mới vừa đưa ra câu hỏi này ở trong lòng, Kỳ Tự nhìn thấy vỏ dưa hấu trên mặt đất.

……..Hiểu rồi

Lúc đầu thì có chút đau lòng, nhưng nhìn thấy chuyện này thì Kỳ Tự lại có chút muốn cười.

Anh chậm rãi đi về phía Minh Dao, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Minh Dao đã nhanh chóng ngăn cản: “Dừng lại! Đừng tới đây!”

Bước chân Kỳ Tự dừng lại, ngừng một chút: “Thế nào, em cứ muốn nằm như vậy?”

Minh Dao mạnh mẽ giữ thể diện, “Không được sao, sàn gạch mát mẻ”.

Kỳ Tự bất đắc dĩ bật cười, ngồi xuống gần đó, thản nhiên nói: “Cho dù không muốn để ý đến anh, cũng không cần trút giận lên người mình”.

Vừa nói, anh vừa nhìn Minh Dao từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem có ngoại thương rõ ràng nào hay không.

Minh Dao chú ý tới ánh mắt của anh, lập tức tưởng tượng ra tình tiết còn đáng sợ hơn tập 6, hai tay ôm lấy ngực của mình, “Nhìn cái gì mà nhìn? Không được nhìn!”

Cô không ôm còn tốt, ôm một cái, đường cong trước ngực hoàn toàn bị ép đến lộ ra ngoài, Kỳ Tự không muốn để ý cũng phải để ý thôi.

“……..”

Giống như hai quả cầu tuyết mềm mại, lúc ẩn lúc hiện, đánh thật mạnh vào thị giác của người đàn ông.

Kỳ Tự mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, tiện tay cởi áo khoác của mình che chắn cho Minh Dao, giọng nói khàn khàn, “Để anh ôm em lên, đừng có lộn xộn”.

Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc. Cả người Minh Dao hoàn toàn trống không dưới chiếc khăn tắm, nếu Kỳ Tự thật sự ôm mình, không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Minh Dao lập tức từ chối: “Không cần, em sẽ gọi bạn em lại đây giúp, cảm ơn”.

Nói xong liền quay đầu đi chỗ khác.

Tay Kỳ Tự ngừng lại trong không trung, hít một hơi, chủ động xé mở lớp giấy cửa sổ khiến mọi người xấu hổ kia, “Là em nói, có người mình thích thì cứ ôm đi, hôn đi, anh chỉ làm theo lời nói của em, có gì sai”.

Vốn dĩ Minh Dao không muốn phản ứng, cô cắn chặt môi, vẫn không nhịn được quay đầu lại đối mặt với anh: “Ý của anh là anh thích em? Anh có chắc là không cắn rứt lương tâm khi nói những lời này không?”

Kỳ Tự nghe xong thì khựng lại một chút.

Nhìn kìa nhìn kìa, chột dạ kìa.

Minh Dao hừ một tiếng, vừa muốn tiếp tục quay đầu sang chỗ khác, bàn tay Kỳ Tự đột nhiên lướt qua eo cô, bế thẳng cô lên ngồi trên sofa, hai tay ấn lấy vai của cô.

Minh Dao: “………”

“Minh Dao, anh không biết tại sao em luôn hoài nghi tâm ý của anh. Nhưng đối với câu hỏi vừa rồi của em, anh có thể trả lời cực kì nghiêm túc, anh thích em, bất cứ lúc nào nói ra câu này anh cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm gì cả”.

“Minh Dao?”

“………?

“Sao em lại khóc?”

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Minh Dao: “Anh muốn trả thù em cũng không cần làm vậy chứ? Em sai rồi không được sao?”

Kỳ Tự ngẩn ra, một giây sau mới hiểu ra điều gì đó từ biểu tình thống khổ của Minh Dao, đột nhiên buông đôi tay đang đặt trên vai cô ra.

Còn buông tay chậm thêm một giây là Minh Dao sẽ bị anh đưa tiễn.

Thân thể Minh Dao nhanh chóng nghiêng về phía trước, chỉ muốn tranh thủ thời gian giải phóng xương cụt đang bị áp chế.

Kỳ Tự liền nửa ngồi xổm xuống trước mặt Minh Dao, ngay khi cô nhoài người đến gần, cả hai gần như đối mặt với nhau.

Mùi thơm của sữa tắm nhanh chóng xộc vào mũi của người đàn ông.

Hỗn hợp nhàn nhạt pha trộn với hương vị không thể giải thích được của người con gái.

“…….”

Có gì đó nổ tung bên trong cơ thể.

Làn da của Minh Dao rất đẹp, trắng mịn tinh tế và mềm mại như trứng gà bóc. Dáng người càng không phải nói, quyến rũ hấp dẫn, chỗ nào cần nhiều thịt thì nhiều, chỗ nào cần ít thì tuyệt đối không có thừa.

Giản Ninh đã từng nói rằng nếu cô được sinh ra ở thời xưa thì sẽ là một yêu nữ hại nước hại dân.

Quản Tinh Địch cũng nói đùa rằng, chỉ cần nhìn đến thân thể của Minh Dao thì cô nàng sẽ muốn thay đổi giới tính ngay lập tức.

Ngay cả phái nữ cũng động tâm, huống chi là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường.

Cô không biết rằng một hành động vô thức của mình vô hình trung đã khiến Kỳ Tự nôn nóng cỡ nào. Chỉ là cô đau quá nên đã nhanh chóng khóc lên, “Anh không thấy em bị ngã trúng xương cụt sao, còn ấn em xuống ghế sofa, anh không phải là người mà Kỳ Tự”.

Kỳ Tự bình tĩnh vài giây.

Cảm thấy Minh Dao đã nói đúng.

Lúc này mà anh còn sinh ra mấy cái tà niệm kia, quả thực không phải người.

“Xin lỗi, anh —“

“Được rồi được rồi”. Minh Dao yếu ớt không còn sức nữa, cũng không muốn giãy giụa nữa, “Giúp em gọi 120 đi, cảm ơn”.

Cổ họng Kỳ Tự có chút khô khốc, quay lưng về phía Minh Dao, “Quần áo để đâu, mặc vào anh đưa em đi bệnh viện”.

Vốn dĩ Minh Dao định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, là Kỳ Tự đưa đi hay 120 thì có gì khác nhau đâu, bây giờ cô chính là cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Huống chi chờ 120 cũng mất thời gian.

Chậc, không làm kiêu nữa.

Minh Dao chỉ vào trong phòng ngủ, “Trong tủ quần áo, lấy giúp em một cái váy”.

Thật lâu sau, cô mới xấu hổ thốt ra mấy từ giữa kẻ răng, “Đồ lót ở trong ngăn kéo thứ nhất, anh lấy đại một bộ là được rồi”.

Kỳ Tự: “………”

Trước tủ quần áo trong phòng ngủ, Kỳ Tự chọn một chiếc váy thuận tiện cho cô mặc lúc này, khi mở ngăn kéo bên dưới ra, anh chuẩn bị tâm lý một chút.

Hít sâu một hơi, nhìn đi chỗ khác, dựa vào cảm giác trên tay mà lấy ra một bộ đồ lót ở trong ngăn kéo.

A, thêm quần lót nữa.

Cầm ở trong tay giống như lửa đang đốt các đầu ngón tay bị thương.

Tận cho đến khi cầm ra đến bên ngoài anh cũng không nhìn một cái, “Nếu cần giúp đỡ, anh có thể nhắm mắt lại”.

“Không cần”. Minh Dao cảm thấy cho dù mình đau đến chết tại đây cũng không thể để mất đi người này, “Tự em có thể”.

Kỳ Tự: “Vậy anh ra ngoài chờ em, xong thì gọi anh”.

Sau khi Kỳ Tự rời đi, Minh Dao cấp tốc lau khô người, thay quần áo, váy và…

A, coi như thuận lợi, đến lúc mặc quần lót, chỉ thoáng khom lưng một cái mà cô đã đau đến nhe răng trợn mắt.

Thật vất vả mới thay xong quần áo, Minh Dao chật vật vịn vào ghế sofa để đứng lên, cứ mỗi bước đi, cô đều cảm nhận được vị chua xót từ xương cụt phát ra theo một đường thẳng.

Cô từ từ đi về phía cửa với tốc độ rùa bò, mở cửa, “Được rồi, đi thôi”.

Kỳ Tự gật đầu, nhưng người lại dựa vào tường không nhúc nhích.

Trong mắt giống như đang nói, “Em đi thử cho anh xem”.

Mặc dù Minh Dao không có bằng chứng, nhưng vẫn hoài nghi người đàn ông này đang cười mình.

Làm người phải có cốt khí, hôm nay bất luận thế nào cũng phải đi cho anh ta xem.

Minh Dao đứng thẳng người, cố gắng chậm rãi đi 2-3 bước, vừa đi vừa có ý vớt vát một chút mặt mũi cho mình, “Chỉ là em muốn đi chậm —“

Còn chưa nói xong, đã bị Kỳ Tự ôm ngang người vào trong lòng.

Anh rất cẩn thận, chú ý tránh vị trí của xương cụt.

Minh Dao: “…….”

Đột nhiên nhớ tới lời nói hùng hồn của mình ngày đó trong xe, anh có người mình thích thì cứ ôm đi, hôn đi! Tôi không ngại!

Bây giờ thật sự đã làm tròn lời hứa, đã hôn lại còn ôm.

Quả nhiên vận mệnh không chiếu cố cô x3

Tại phòng cấp cứu của một bệnh viện tư nhân, sau khi bác sĩ chụp phim chẩn đoán, Minh Dao bị lệch xương cụt cho nên mới xuất hiện cơn đau dữ dội và bị hạn chế cử động.

“Chúng tôi sẽ tiến hành nắn lại về vị trí cũ, sau đó uống thêm thuốc và mát xa bên ngoài, người trẻ tuổi, sẽ rất mau lành thôi”.

Mặc dù vẫn chưa thể tự do cử động, nhưng khi nghe bác sĩ nói có thể nhanh chóng hồi phục, Minh Dao đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ là vị trí bị thương này quá xấu hổ, bác sĩ nói phải mát xa và nắn lại mới về lại được vị trí cũ, còn ngại nhiều hơn.

Minh Dao đang cân nhắc xem phải nói yêu cầu của mình với bác sĩ như thế nào, Kỳ Tự ở bên cạnh đã nói ra một câu: “Phải là bác sĩ nữ”.

Minh Dao: “……..”

Được đó công cụ người, có thể tâm linh tương thông với tôi.

Bác sĩ rất hợp tác nói “được”, sắp xếp 10p sau nắn lại cho Minh Dao, đồng thời cũng nói một số việc cần chú ý khi trị liệu.

Kỳ Tự nghiêm túc lắng nghe nội dung bác sĩ dặn dò, Minh Dao vừa nằm trên giường bệnh vừa nhìn anh.

Đèn trong bệnh viện là đèn sợi đốt không được ấp ám lắm, chói mắt và nhợt nhạt, nhưng không biết vì sao, giờ khắc này Minh Dao cảm thấy rất yên tâm không thể giải thích được.

Cô nhớ tới những lời Kỳ Tự vừa nói với mình lúc ở nhà.

[anh thích em, bất cứ lúc nào cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm]

Minh Dao thất thần nhìn bóng lưng của anh, hình ảnh cứ lắc lư qua lại trong lòng, từ đầu đến cuối không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Mười phút sau, nữ bác sĩ thực hiện liệu pháp cũng đến, vốn dĩ Minh Dao chỉ nghĩ là xoa xoa bóp bóp, ai ngờ sau khi tiến hành thao tác, cô đau đến giống như sinh một đứa bé 10 cân.

Kỳ Tự ở bên cạnh cô suốt, chờ bác sĩ đi, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, “Đã bao lớn rồi, còn khóc như một đứa trẻ”.

Bác sĩ yêu cầu Minh Dao phải ngừng cử động hoàn toàn và chỉ có thể nằm sấp, cô cố gắng ngước cổ lên để cải chính lại thanh danh của mình:

“Đứng đó nói chuyện đâu thấy đau, có muốn thử một cái không? Đều tại anh, chuyện này đều tại anh có biết không?”

Cũng tại vì anh vi phạm hiệp ước bạn bè mà hôn tôi, tôi mới nghĩ phải kết thúc chuyện trải nghiệm, mới đau lòng mà uống rượu, mới phát hiện rượu rất chát cần phải ăn ngọt, nên mới ăn dưa hấu, mới có thể giẫm lên vỏ dưa hấu, mới có thể ngã sấp xuống!!

“Anh chính là nguồn cơn của tội ác!”

Kỳ Tự: “……..”

Kỳ Tự mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến khoé miệng lại đổi thành, “Phải, đều tại anh, anh là nguồn cơn của tội ác”.

Khi uống rượu vào lúc tối Đại Chí Dương cũng đã nói, con gái khi giận đều không nói lý, tuyệt đối không nên cố lý luận với cô ấy.

Mặc kệ cô ấy nói gì, gật đầu nhận sai là xong việc.

Quả nhiên, sau khi Kỳ Tự nói như vậy, Minh Dao đã yên lặng rất nhiều, nằm trên giường rầu rĩ một mình không nói lời nào.

Kỳ Tự ngồi xuống bên giường hỏi: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”

Quả thật Minh Dao có chút đói bụng sau một trận giày vò, suy nghĩ thật lâu, hai mắt đẫm lệ chớp chớp, “Tào phớ nước đường, có được không?”

Dáng vẻ đáng thương này, đừng nói tào phớ nước đường, cho dù là đào tiên trên trời Kỳ Tự cũng phải lấy cho bằng được.

Anh giúp Minh Dao đắp chăn, “Em nghỉ ngơi trước đi, để anh đi mua”.

Kỳ Tự đứng dậy định rời đi, lại cảm thấy có gì đó đang kéo mình lại.

Anh quay đầu, thấy Minh Dao đang nắm góc áo sơ mi của anh.

“Em không cố ý nói những lời như không muốn liên hệ với nhau nữa đâu”. Minh Dao bối rối không biết giải thích cảm xúc của mình như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói một câu cụt ngủn, “Thật xin lỗi”.

Kỳ Tự nhếch môi, xoay người nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô, “Dù em không muốn liên lạc với anh thì anh cũng không đồng ý”.

“……….”

Đi một vòng, mới biết mình lại bị Kỳ Tự kéo về lại thế giới của anh.

Đúng như kịch bản cẩu huyết này, vận mệnh cũng đưa cô vào bệnh viện.

Nhưng mà……

Minh Dao nhắm mắt lại, rất lâu, đột nhiên khoé môi khẽ kéo xuống.

Có vẻ như, Kỳ Tự và Cố Viễn không giống nhau.

Thời điểm Kỳ Tự mua tào phớ trở về, Minh Dao đã ngủ rồi.

Cô nằm trên giường an tĩnh, vài sợi tóc dài dính vào mặt, không biết là đang mơ giấc mơ đẹp gì, khoé môi không ngừng cong lên.

Kỳ Tự không đánh thức cô, lẳng lặng di chuyển ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

Thật ra, lý do vì sao thích Minh Dao, Kỳ Tự cũng không nói rõ được nguyên nhân.

Vào đêm giao thừa hai năm trước, cô như yêu tinh rơi xuống trần gian, không cẩn thận ngã vào người anh. Lúc ấy, tiếng người rộn ràng, ánh đèn rực rỡ, mọi người đang reo hò mừng năm mới sắp đến, anh không quen cô, cô lại cong môi tự nhủ:

“Năm mới vui vẻ! Mọi điều ước đều trở thành hiện thực, mỗi ngày đều phải vui vẻ nha!”

Rất khéo, ngày đó tâm trạng của Kỳ Tự không tốt, cho nên mới chấp nhận lời xúi giục của bạn bè đi ngắm pháo hoa đón giao thừa.

Anh cứ tưởng đêm đó vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày, lại không nghĩ rằng thu hoạch được một niềm vui bất ngờ như vậy.

Khi Minh Dao nói những lời đó, trong mắt cô có một tia sáng lấp lánh, khiến mọi người tiếp thu sự hạnh phúc của cô mà không thể giải thích được.

Anh muốn hỏi tên của Minh Dao, nhưng cô nói xong câu kia liền bỏ chạy, tiếp tục vui vẻ ngắm pháo hoa với bạn bè của mình.

Vào cái đêm đông đúc ấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỳ Tự lại chụp hình cô.

Trong nhiều đêm công việc không suôn sẻ, gia đình đấu đá, chỉ cần thấy được ảnh chụp Minh Dao đang nhìn lên trời và mỉm cười, anh sẽ nhớ lại lời cô nói —

“Mỗi ngày đều phải vui vẻ”.

Cho nên, Kỳ Tự thích Minh Dao, càng nhiều là do cô như một trị liệu tinh thần cho bản thân mình.

Cô là nhất kiến chung tình của anh, và là tia nắng ấm áp nhỏ soi sáng vùng đầm lầy trong đáy lòng anh.

Kỳ Tự chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại cô, tận cho đến lần gặp nhau trong thang máy của khách sạn, không ai biết được khoảnh khắc đó trong lòng anh chính là kinh hỉ đã mất đi và tìm lại được.

Minh Dao thức giấc lúc 3h đêm, vì nằm sấp nên cả người như tan ra thành từng mảnh. Cô vừa định thử cử động thân thể một chút, chợt phát hiện Kỳ Tự vậy mà đang ngồi bên cạnh giường cô.

Minh Dao sững sờ, ngay lập tức nhìn về phía đầu giường, quả nhiên, nơi đó đang đặt một chén tào phớ đã lạnh.

“……….”

Hình ảnh này khiến Minh Dao phát ngốc ngay tại chỗ.

Là nhân vật đặt sai vị trí sao?

Cô có tài đức gì, mà lại có một người đàn ông ưu tú thế này trông coi mình vào lúc nửa đêm chứ?

Tại một thời điểm nhất định, Minh Dao còn có ảo tưởng rằng mình chính là bạch nguyệt quang của Cố Viễn chứ không phải Lâm Vân Vân.

Ban ngày Kỳ Tự vốn đã rất bận rộn với công việc, hiện tại nhất định rất mệt mỏi, cốc nước đang đặt trên tủ đầu giường, Minh Dao không muốn đánh thức anh.

Cô muốn cố gắng tự mình ngồi dậy, nhưng cái mông không chịu góp sức, hơi chuyển động một chút là sẽ đau dữ dội.

Sợ rằng động tác của mình quá ồn ào sẽ đánh thức Kỳ Tự, dứt khoát từ bỏ ý định uống nước.

Minh Dao nằm sấp trở lại, nhưng không ngủ được nữa.

Cô lặng lẽ nhìn Kỳ Tự.

Một tay chống cằm, dù có ngồi nhắm mắt như thế này thì độ cao quý của anh cũng chưa từng giảm đi dù chỉ một nửa.

Trong một đêm yên tĩnh như vậy, lần đầu tiên Minh Dao cảm thấy, thì ra Kỳ Tự cũng không phải là công cụ người lạnh lùng như vậy.

Anh cũng sẽ lộ ra một mặt ôn nhu và kiên nhẫn với mình.

Anh không phải Cố Viễn.

Ít nhất, không hoàn toàn phải.

Mà mình cũng không phải Lâm Vân Vân

Nếu như Kim Đường thật sự chỉ là một người qua đường, có phải bọn họ có thể đơn thuần là Kỳ Tự và Minh Dao không?

Bọn họ đều không phải là người trong câu chuyện…..

Minh Dao đang suy nghĩ lung tung, tầm mắt đi xuống, nhìn thấy bàn tay còn lại của Kỳ Tự đang đặt trên tay vịn của chiếc ghế.

Thon dài, sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, tràn đầy cảm giác an toàn.

Cách mép giường rất gần rất gần.

Minh Dao nhìn đến ngây người, cũng không biết suy nghĩ gì đang chiếm thế thượng phong, đầu ngón tay di chuyển chầm chậm mấy bước trên giường, đi đến bên cạnh tay của Kỳ Tự.

Bỗng nhiên nhịp tim của cô có chút nhanh, liếc nhìn Kỳ Tự.

Hô hấp người đàn ông đều đều, hẳn là ngủ rất ngon.

Minh Dao cẩn thận từng li từng tí, duỗi ngón trỏ của mình ra, nhẹ nhàng cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay của anh.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, khẩn trương, kích thích, nhưng lại rất ngọt.

Giống như thiếu nữ lần đầu tiên động tâm, đắm chìm bên trong thế giới nhỏ của mình, lặng lẽ thăm dò, âm thầm vui vẻ.

Minh Dao mím môi cười vụng trộm, khẽ thì thầm và chọc chọc vài cái, sau khi định rút ngón trỏ về, đột nhiên cả bàn tay không kịp phòng bị, bị Kỳ Tự nắm ngược lại, khoá lòng bàn tay lại chặt chẽ.

Minh Dao: “…….”

Kỳ Tự vẫn đang nhắm mắt, lười biếng nói:

“Nắm ngủ”