Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 60: Phiên ngoại 4



Trước đó, tất cả những người nổi tiếng được mời đến tham dự buổi trình diễn lễ phục và trang sức hàng đầu này, không có bất kì ai biết được màn bế mạc sau cùng sẽ là như thế này.

Tất cả đều cho rằng đêm nay là đại tiệc do ông lớn trong ngành tạp chí thời trang tổ chức, thậm chí còn có người đắc chí đăng lên Moments vì nhận được thư mời, nhưng không ngờ rằng, sau khi xem xong chương trình thì họ lại chứng kiến một màn ân ái.

Hoá ra tập đoàn SG là nhà tài trợ sau lưng cho toàn bộ quá trình của buổi biểu diễn này, hoặc nói trực tiếp một chút, chính là Kỳ Tự đứng ra tổ chức cho bà xã mình.

Chẳng qua là ông lớn trong giới thời trang hỗ trợ tổ chức để tụ họp mọi người lại với nhau, làm cho buổi biểu diễn ra hình ra dáng hơn, để tất cả mọi người phối hợp với Kỳ Tự mang lại sự kinh ngạc cho vợ mà thôi.

Thanh thế to lớn như vậy cũng đủ để bác bỏ tin đồn ly hôn. Hot search đêm đó cũng nghiễm nhiên được hai vợ chồng bao thầu.

Tất cả các loại tiêu đề tin tức ba hoa chích choè đều khen ngợi và cảm thán kinh ngạc về trình độ cưng vợ khoa trương của Kỳ Tự.

Mời đến các thương hiệu lễ phục váy cưới và trang sức cao cấp nhất trên thế giới, chọn những mẫu đẹp nhất và độc đáo nhất trong số đó, chỉ vì để cho bà xã đắm chìm trải nghiệm dưới sân khấu, tự mình chọn lựa.

Truyện cổ tích cũng không dám bịa ra thế này.

Trong vòng một đêm, tập thể cư dân mạng tụ tập ở dưới cây chanh chảy nước mắt —

[Đúng là người đàn ông thần tiên mà, tôi khóc rồi, trong thực tế không dám hy vọng xa vời có được, nhưng có thể chia cho tôi một người trong mơ được không?]

[Trước đó còn đồn người ta ly hôn, ôi tôi hiểu rồi, là thay đổi, trở nên ngọt hơn a a a a a a]

[Cũng không phải đâu, cứ nắm tay suốt trong lúc xem show, Kỳ tổng sợ vợ bỏ chạy sao mà nắm chặt dữ vậy ha ha ha]

[Chừng nào mới tới phiên tôi có tình yêu ngọt ngào đây, ganh tỵ quá]

[Chị em có xem ảnh chụp không, Kỳ tổng có chỗ nào giống đang coi show, toàn bộ quá trình đều đang nhìn vợ thì có]

[Đây đây đây, tôi screenshot rồi, mấy người đàn ông tới đây học đi, dù trước mặt có 3000 mỹ nữ, nhưng vẫn không nhúc nhích, trong mắt chỉ có một mình bà xã. Đây mới là tấm gương của mấy người đàn ông nè. Có tiền lại đẹp trai còn biết làm cho bà xã bất ngờ”.

Nếu không nhờ đọc các bình luận của cư dân mạng thì Minh Dao cũng không để ý.

Thì ra trong suốt buổi biểu diễn, lúc mình đang ngẩn người nghiêm túc nhìn lên, ánh mắt của người đàn ông ngồi kế bên vẫn luôn đặt trên người mình, chưa từng dời mắt.

“Tại sao anh cứ luôn nhìn em vậy?”, sau khi về nhà vào lúc tối, Minh Dao hỏi Kỳ Tự.

Anh thản nhiên trả lời: “Nếu không thì nhìn ở đâu?”

“Trên sân khấu có nhiều người mẫu xinh đẹp như vậy, trong nước ngoài nước, tóc vàng mắt xanh, phong cách lai tây, người nào cũng bốc lửa hơn em, người nào mà không đẹp hơn em.”

Kỳ Tự đặt tài liệu đang đọc ở trong tay xuống: “Không cảm thấy”.

Anh ngẩng đầu, kéo Minh Dao đến trước mặt mình: “Không cảm thấy có ai đẹp hơn”.

Ngừng lại, như có như không mà nhéo eo của cô, giọng nói cũng khàn khàn mờ ám: “Cũng không cảm thấy ai bốc lửa hơn em”.

Minh Dao bị anh làm cho ngứa ngáy, cô trốn tránh vài lần rồi dứt khoát nũng nịu ngồi luôn trên đùi anh: “Anh đang xem gì vậy?”

Kỳ Tự ôm lấy eo cô từ phía sau, nói với cô: “Địa điểm mà chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ”.

Minh Dao: “……..”

Cô còn tưởng rằng vừa về đến nhà thì người đàn ông đáng ghét này liền tọt vào phòng để làm việc, cũng cho rằng những tư liệu đầy trên bàn này đều là tài liệu về công việc, hoá ra?

Không phải chứ!

Quá khoa trương có được không…

Đã sớm biết Kỳ Tự người này làm việc rất nghiêm túc, nhưng không ngờ rằng, chuyện liên quan đến kết hôn mà anh cũng làm giống như công việc, lên kế hoạch từ việc lớn đến việc nhỏ.

Chỉ là cân nhắc địa điểm tổ chức hôn lễ mà lên đến trăm chỗ, bãi cát ở Hawaii, biển tình yêu Hy Lạp, giáo đường xưa Italy, Hokkaido Nhật Bản v.v… quá nhiều quá nhiều. Minh Dao xem đến mở to mắt ngạc nhiên.

“Em có chỗ đặc biệt nào muốn đến không?”, Kỳ Tự hỏi cô.

Minh Dao ngẩn ra vài giây, nghiêm túc trả lời: “Có phải em nói đi đâu, anh cũng đều đồng ý không?”.

“Đương nhiên, em quyết định”.

“Vậy được”, Minh Dao hướng mặt về phía anh, ôm lấy cổ anh, “Em muốn làm hôn lễ ở Châu Dật, đó là nơi mà chúng ta gặp lại nhau, cũng là nơi bắt đầu”.

Kỳ Tự đứng hình: “Nhưng mà….”

Minh Dao biết anh muốn dành cho mình những điều tốt nhất, “Không có nhưng mà, Châu Dật đã là khách sạn cao cấp nhất ở trong nước, em muốn được tổ chức ở đó. Anh đã nói sẽ nghe theo em mà, không được chơi xấu”.

Sau một lúc lâu, Kỳ Tự đành phải cất những tài liệu ở trước mặt đi: “Được, vậy thì Châu Dật”.

Địa điểm tổ chức hôn lễ đã được quyết định, kế tiếp là một loạt các công việc cần chuẩn bị trước khi kết hôn, chụp ảnh cưới, bánh cưới, thiệp mời. Minh Dao chọn ra tổng cộng 3 bộ váy cưới cho ngày kết hôn, hai bộ dùng để chụp ảnh, một bộ dùng trong tiệc cưới.

Chiếc váy cưới trong bữa tiệc chính là mẫu hình thêu đuôi tiên cá của một thương hiệu Hoàng gia Tây Ban Nha. Kỳ Tự hỏi cô vì sao lại chọn mẫu này, dường như mới đầu Minh Dao có vẻ muốn nói gì đó, nhưng sau đó chỉ cười tủm tỉm trả lời: “Không có lý do, chỉ cảm thấy đẹp nên chọn thôi”.

Thế là số đo của Minh Dao được đưa đến thương hiệu bên kia, tăng ca thêm giờ để thiết kế lại một chiếc mới tinh cho cô, một chiếc váy cưới chỉ thuộc về riêng cô.

Hai người cũng dành ra chút thời gian để đi chụp ảnh cưới, có thể nói ảnh chụp của cặp đôi đẳng cấp có giá trị nhan sắc thần thánh này được nhiều phương tiện truyền thông điên cuồng tranh nhau mua với mức giá cao ngất ngưởng, cuối cùng bất đắc dĩ, Kỳ Tự phải bán mặt mũi cho Nguyên Dật.

Trước đó đối phương đã giúp anh làm một chương trình hoành tráng như vậy để nịnh bà xã, đương nhiên cũng phải trả lại ân tình này cho anh ta.

Không bao lâu, ảnh trang bìa đặc biệt hàng năm của tạp chí đứng đầu giới thời trang <<Marver>> cũng lộ ra ánh sáng, chính là ảnh cưới của Minh Dao và Kỳ Tự.

Trong bức ảnh, Minh Dao mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, nụ cười toả sáng như mọi khi, trong khi Kỳ Tự ở bên cạnh thì mỉm cười dịu dàng, nhìn cô với ánh mắt cưng chiều vô hạn.

Nhiếp ảnh gia đã tạo ra một vầng hào quang giữa bọn họ, khuôn mặt của hai người hợp nhất trong ánh sáng này, giống như tình yêu của họ vậy.

Vào ngày tạp chí đưa ra thị trường, chưa đầy 10 phút, 100 vạn bản đã được bán hết, thành công mang lại cho Minh Dao thành tích phá kỷ lục trên tạp chí hạng nhất.

Người chụp xinh đẹp, lấy cảnh cũng rất cao cấp, chỉ là có rất nhiều cư dân mạng tò mò:

[Váy cưới của Minh Dao đẹp quá, nhưng tại sao lại phối hợp với một sợi dây chuyền vàng đính đá ngọc lục bảo vậy nhỉ? Nó cứ kì kì]

[Tôi cũng thấy vậy, hay là sở thích của nhà tạo mẫu? Cái này hoàn toàn không hiệu quả…]

[Hay là quy định của giới nhà giàu? Ha ha ha tôi đoán mò thôi]

Lúc này có người trong nghề bước ra và tung tin:

[Nếu tôi đoán không sai, thì sợi dây chuyền trên cổ của Minh Dao hẳn là của quý bà Hứa Văn Nhàn, mẹ của Kỳ Tự. Đừng xem thường sợi dây này, viên ngọc lục bảo trên đó được Kỳ Hành Viễn mua trên sàn đấu giá Christie’s Hong Kong vào năm 1993 với giá hơn 30 triệu đô Hồng Kông để tặng cho vợ mình. Bây giờ định giá thị trường phải tăng gấp đôi. Hơn nữa công nghệ chạm khắc này là tác phẩm di tích văn hoá cuối cùng lúc còn sống của bậc thầy trang sức Mạc Gia Thành. Cho nên giá cả tổng thể, hẳn là mấy người hiểu rồi đó….]

Tin đồn này vừa đưa ra, mọi người đều im lặng.

[Ông nội ơi, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể mua nổi một món đồ giống Minh Dao, chung quy cũng là tôi ngây thơ quá]

[ha ha ha ha ha ha lúc trước ai nói Minh Dao không được người lớn Kỳ gia thừa nhận? Cái này chẳng khác nào đang bị vả thẳng mặt]

[Nhìn theo cách này, bỗng nhiên lại cảm thấy Minh Dao giống như một đoá hoa phú quý, không tệ không tệ]

Đeo chiếc vòng cổ này khi chụp ảnh là ý tưởng của Minh Dao, vì cô muốn có ý nghĩa một chút. Về phần giá trị của sợi dây chuyền này thì Minh Dao không biết tí gì, sau này khi biết mình đang đeo một món trang sức đồ cổ có giá trị thị trường ít nhất khoảng 100 triệu, sợ tới nỗi nhanh chóng tháo nó ra.

“Em còn tưởng là kiểu dây chuyền bình thường giống như trong mấy tiệm vàng bán, sao lúc trước anh không nói cho em biết là nó quý như vậy? Nếu em làm mất thì sao đây?”

Nói xong còn cẩn thận cất vòng cổ vào hộp trang sức: “Không dám mang”.

Kỳ Tự vừa bực mình vừa buồn cười: “Giấu đi làm gì?”

Minh Dao nhanh chóng trả lời: “Để lại sau này con trai cưới vợ”.

Kỳ Tự: “…..Con trai ở đâu?”

Thế là đêm đó Minh Dao bị những lời nói thiếu hiểu biết và không sợ hãi của mình mà phải trả giá —

Kỳ Tự tìm cô sinh con trai cả đêm.

__

Các công việc trước hôn lễ đều đã chuẩn bị gần như đầy đủ, khi người của hai nhà đều đang hân hoan chuẩn bị nghênh đón hôn lễ long trọng này, bỗng nhiên Kỳ Tự đưa ra một yêu cầu với Minh Dao.

“Dẫn anh đi gặp ba em đi”.

Minh Dao vẫn luôn đặt mẹ của Kỳ Tự ở trong lòng, bây giờ đã sắp kết hôn, Kỳ Tự cảm thấy mình cũng nên về quê của Minh Dao một chuyến, nhìn nơi mà cô sống khi còn nhỏ, thuận tiện, thắp cho ba cô một nén nhang.

Sau khi Giang Mẫn Nguyệt biết tin này thì rất cảm động, thẳng thắn khen Kỳ Tự hiểu chuyện.

Thật ra bà cũng có ý định này, chỉ là thấy hai đứa nhỏ vẫn luôn bận rộn, nên không biết có nên mở lời hay không, bây giờ Kỳ Tự lại chủ động nói ra, mọi người đều vui vẻ.

Vừa lúc Giang Mẫn Nguyệt và Minh Dao đều đang trong giai đoạn nghỉ xả hơi, cứ như vậy ba người đi về quê của Minh Dao, Hàng Châu, nơi được mệnh danh là thiên đường của hạ giới.

Minh Dao sống ở khu phố cổ Hàng Châu, là một căn biệt thự cao 2 tầng, tuy rằng trông có vẻ cũ kỹ, nhưng trên đoạn đường này mà thời đó có thể mua nổi, vừa thấy là biết gia đình khá giả.

Giang Mẫn Nguyệt cười dẫn Kỳ Tự vào cửa, giới thiệu nói: “Đây là chỗ ở của Dao Dao lúc còn nhỏ, đi xem phòng của con bé không?”

Kỳ Tự gật đầu, “Được ạ”.

Vốn dĩ ban đầu Minh Dao muốn đi cùng, ai ngờ bạn chơi chung lúc còn nhỏ biết cô trở về, lập tức hưng phấn tới nhà tìm cô ôn chuyện, Minh Dao đành phải tiếp đãi bạn cũ ở dưới lầu.

Còn Giang Mẫn Nguyệt thì dẫn Kỳ Tự đi tham quan ở tầng 2.

Đi vào phòng của Minh Dao.

Giống như phòng của những nữ sinh khác, hầu hết đều là màu hồng, búp bê, ga trải giường hoa li ti, và một số áp phích phim trên tường.

Một chồng sách được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh là một khung ảnh.

Cô gái trong bức ảnh chỉ khoảng 15-16 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục học sinh xen kẽ hai màu xanh trắng, đang mỉm cười trong nắng.

Đó là thời niên thiếu của cô.

Tuổi trẻ sinh động, khí phách hăng hái.

Kỳ Tự cầm lấy khung ảnh nhìn thật lâu, khoé miệng chợt hiện một nụ cười.

Canh lúc không biết Giang Mẫn Nguyệt đang tìm gì đó, anh trộm lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh.

Giang Mẫn Nguyệt lôi ra một cái hộp, lẩm bẩm một mình: “Lấy ra trước mới được, tránh cho tới lúc đó lại quên mang đi”.

Kỳ Tự cụp mắt: “Là gì vậy ạ?”

“Một ít đồ vật của Minh Dao khi còn nhỏ, cứ luôn nhao nhao muốn mang đến Bắc Kinh. Con ngồi đây một lát đi, mẹ xuống nhà dọn dẹp một chút, tối nay chúng ta dùng cơm ở nhà”.

“Vâng”.

Sau khi Giang Mẫn Nguyệt đi xuống lầu, Kỳ Tự ngồi vào bàn học nhỏ của Minh Dao, thản nhiên lật xem những món đồ vật nhỏ trong hộp của cô.

Phần lớn là những con thú bông nhỏ mà bé gái thích chơi, còn có chút đồ vật linh tinh như đồ cột tóc.

Bỗng nhiên, Kỳ Tự phát hiện một quyển sổ rất đặc biệt.

Chủ yếu là anh cũng đã có quá nhiều kinh nghiệm, đã rèn luyện đến liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, chắc chắn đây lại là nhật ký quan sát thời kỳ nào đó của Minh Dao.

Kỳ Tự mở ra xem, quả nhiên, chuyện ghi chép nhật ký này đã được luyện từ nhỏ.

Nhưng nhìn chữ viết ngây ngô này, chắc chắn lúc ấy Minh Dao không lớn hơn 10 tuổi khi viết quyển nhật ký này.

Ngày 23 tháng 8, nắng đẹp, hình như hôm nay mẹ không được vui.

Ngày 1 tháng 9, trời mưa, khai giảng, mình làm lớp trưởng.

Ngày 9 tháng 9, nắng đẹp, mẹ của Tiểu Vũ dẫn bạn ấy đi sân chơi dành cho trẻ em, mình cũng muốn đi.

Ngày 10 tháng 9, trời nắng đẹp, mẹ khóc, chắc chắn mẹ lại nhớ ba, mình phải nghe lời, không được làm mẹ giận.

……….

Không hiểu vì sao, khi Kỳ Tự đọc đến những lời này, bỗng nhiên cổ họng xuất hiện một chút chua xót.

Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn lúc còn nhỏ của Minh Dao khi viết những dòng nhật ký này, khiến người khác vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Lật tiếp về sau đều là những dòng ghi chép về loại tâm trạng này, cho đến một ngày, có một đoạn cực kì dài, Kỳ Tự nghiêm túc nhìn vào.

“Ngày 20 tháng 3, hôm nay mình và Tiểu Vũ đã mượn được một quyển truyện cổ tích. Công chúa ở trong truyện gọi là nàng tiên cá. Nàng tiên cá thật đáng thương, cứu hoàng tử, nhưng hoàng tử lại không nhớ cậu ấy. Mình thích nàng tiên cá, cậu ấy rất đáng yêu, còn rất tốt bụng, mình phải học tập cậu ấy, làm công chúa Tiểu Minh đáng yêu tốt bụng. Chờ mình trưởng thành, nhất định hoàng tử của mình sẽ nhớ đến mình, cậu ấy sẽ đến đón mình về nhà. Mình muốn dẫn mẹ theo, chúng mình sẽ sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ”.

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có mấy lỗi chính tả.

Nhưng cũng đủ thấy sự khát khao về cuộc sống tương lai mà Minh Dao muốn hướng đến lúc bấy giờ.

Kỳ Tự im lặng vài giây, bỗng nhiên nhìn về phía một con búp bê ở trong hộp.

Đó là một công chúa tiên cá đã khá cũ, đội một chiếc vương miện bằng nhựa trên đỉnh đầu và mặc một chiếc váy đuôi cá bằng lụa.

Ngay một giây này, dường như cuối cùng Kỳ Tự cũng hiểu rõ vì sao Minh Dao lại chọn váy cưới đuôi cá.

Anh đặt tất cả mọi thứ về lại vị trí cũ, không nói một lời nào.

Tối hôm đó, Kỳ Tự lần lượt gặp những người thân, bạn bè của Minh Dao, thắp nhang cho ba của Minh Dao, nói với ông rằng bọn họ sắp kết hôn.

Tất cả mọi người đều hết lời khen ngợi Kỳ Tự, nói thẳng rằng Giang Mẫn Nguyệt tìm được con rể tốt, có tu dưỡng, cách nói năng lễ phép, ba của Minh Dao ở trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ rất vui vẻ.

__

Không bao lâu sau khi về lại Bắc Kinh, nhoáng một cái đã đến cái đêm trước ngày cử hành hôn lễ của hai người.

Ngay từ lúc hai người cùng nhau xem buổi trình diễn lễ phục thì hôn lễ long trọng này đã sớm trở thành điểm nóng trong thành phố. Bây giờ đám cưới sắp đến gần, nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin theo thời gian thực, cư dân mạng và fans đã theo dõi trực tuyến, tập thể các ông lớn trong giới giải trí và ngành tài chính cũng bắt đầu hành động.

Thế giới bên ngoài trở nên hối hả và nhộn nhịp, còn hai vai chính thì lại yên tĩnh ở nhà, thích thú ngồi xích đu ngoài ban công và thoải mái ngắm trăng.

“Lo lắng không?”, Kỳ Tự hỏi.

“Lo lắng chuyện gì?”

“Ngày mai phải gả cho anh rồi”.

“Không phải đã gả cho anh từ lâu rồi sao?”, Minh Dao cười dựa đầu vào vai của Kỳ Tự, “Cũng đã kêu chồng suốt một năm rồi còn gì”.

Kỳ Tự nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không giống nhau”.

“Sao lại không giống nhau, chỉ là hình thức thôi”.

Kỳ Tự cười cười, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ sẽ không có ai hiểu được, sau khi anh đọc được những dòng chữ trẻ con mà Minh Dao viết khi còn nhỏ thì nội tâm rất xúc động.

Ngoại trừ tình yêu, ngoại trừ trách nhiệm và lời hứa cả đời, Kỳ Tự còn muốn làm thêm một chuyện khác cho Minh Dao.

Gió đêm nhè nhẹ, tháng 10 là mùa lãng mạn.

“Ngủ sớm đi, ngày mai gả cho anh phải thật xinh đẹp”.

“Anh cũng vậy, cũng phải đẹp trai đó nha”.

Cho nhau một nụ hôn ngủ ngon, Minh Dao về ngủ ở nhà mẹ ruột kế bên, tuân thủ quy tắc không được gặp nhau vào đêm trước ngày cưới.

__

Ngày hôm sau, trước cửa khách sạn Châu Dật đã bị nhiều phương tiện truyền thông và fans bao vây từ sớm, thậm chí còn có cảnh sát giao thông đến kiểm soát các con phố gần đó.

Tiệc cưới được tổ chức tại sảnh tiệc lớn nhất trên tầng chín của khách sạn Châu Dật. Từ sáng sớm Minh Dao đã bước vào phòng thay đồ bằng lối đi VIP, biết bên ngoài có nhiều fans vây quanh nên Minh Dao còn rất quan tâm mà nhờ trợ lý gửi bánh cưới cho mọi người.

10 giờ rưỡi, đang lúc trang điểm, tạo kiểu tóc, Minh Dao hỏi Nhuế Nhuế: “Kỳ tổng đang ở ngoài sao?”

Nhuế Nhuế còn chưa mở miệng, Giản Ninh đẩy cửa vào trả lời: “Ở đâu ở đâu, nhìn cậu kìa, làm như sợ ông xã bỏ chạy vậy”.

Giản Ninh và Quản Tinh Địch cùng nhau tới, hôm nay cả hai đều là phù dâu của Minh Dao, ngoài ra còn có Hồ Giao, bạn gái của Kỳ Yến, tổng cộng 3 cặp.

Minh Dao không ngại ngùng khi giáp mặt với cô bạn thân, thẳng thừng hỏi: “Thế nào, hôm nay ông xã mình có đẹp trai không?”

Quản Tinh Địch đáp lại rõ to: “Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, đẹp trai đến nỗi mấy vị khách minh tinh nữ kia cứ nhìn chằm chằm anh ấy đầy tâm tư kìa”.

Ước chừng có 100 bàn tiệc ở buổi tiệc cưới hôm nay, cũng là điềm lành báo hiệu trăm năm hoà thuận.

Tất cả khách khứa bên phía Kỳ gia đều là giới kinh doanh hiển quý, còn bên phía Minh Dao, vì mối quan hệ của Giang Mẫn Nguyệt mà gần một nửa giới giải trí đều tới.

Có thể so với một hội nghị diễn đàn kinh tế thượng đỉnh hoặc lễ trao giải Kim Tượng.

Tóm lại chính là náo nhiệt đến tột độ.

Giản Ninh ngồi xuống bên cạnh Minh Dao: “Cậu lo mà giám sát Kỳ Tự cho chặt chẽ đi. Trước kia có nữ minh tinh thích gõ cửa phòng anh ta, vừa nãy ở bên ngoài mình thấy cô gái đó nhìn anh nhà cậu mà mắt sáng rực, giống như con sói đang đói bụng vậy”.

Phép ẩn dụ cường điệu của cô nàng khiến Minh Dao bật cười: “Cứ để bọn họ nhìn chằm chằm đi, mình tin tưởng ông xã của mình”.

“Phải rồi phải rồi” ~~ hai cô bạn thân than phiền ở bên cạnh.

Thật ra các cô chỉ đùa một chút thôi, dù mù cũng có thể nhìn ra được sự yêu thương mà Kỳ Tự dành cho Minh Dao đã đến cấp độ biến thái rồi.

Nghe nói, chỉ mỗi cách trang trí bối cảnh đám cưới hôm nay thôi mà đã tiêu tốn đến trăm vạn, tạo ra một thế giới thần tiên huyền ảo như trong truyện cổ tích.

Lúc này có người từ ngoài tiến vào thông báo:

“Chị Minh, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cô Mẫn Nguyệt hỏi chị sẵn sàng chưa?”

Minh Dao vội vàng vui mừng đứng dậy: “Sẵn sàng rồi”.

Cô đã rất nóng lòng muốn gặp chú rể của mình…….

Giản Ninh và Quản Tinh Địch cũng cùng đi ra cửa.

Từ tối hôm qua cho đến tận bây giờ, Minh Dao vẫn chưa nhìn thấy Kỳ Tự, cũng không liên lạc.

Hai người vẫn ăn ý mà ngầm duy trì một phần cảm giác thần bí này, giữ nó đến dưới ánh đèn, thời khắc thuộc về bọn họ.

Không có cha, Minh Dao cũng không làm theo truyền thống, mà để Giang Mẫn Nguyệt dẫn mình vào.

Cô mặc một chiếc váy cưới đuôi cá thêu đính cườm, khăn voan che mặt thật dài ra phía sau, lung linh như một nàng công chúa tiên cá trên mặt nước.

Lúc đứng ở ngoài cửa, nháy mắt Minh Dao nhớ tới rất nhiều chuyện trong đầu.

Vào đêm quen biết Kỳ Tự lần đầu tiên, dưới bầu trời pháo hoa đón giao thừa, cô gỡ mắt kính của anh xuống.

Cô đã quên anh, nhưng anh thì không.

Đúng vậy, hoàng tử của cô không hề quên cô, vẫn luôn nhớ cô.

Những thăng trầm trên đường đi, cuối cùng cô cũng trở thành cô dâu của anh.

Cách một cánh cửa, Minh Dao nhắm mắt lại, nói thầm ở trong lòng: “Ba, con sắp kết hôn rồi……Ba có nhìn thấy không, con rất hạnh phúc”.

Phút chốc, cánh cửa trước mặt bị đẩy ra.

Minh Dao mở mắt, chậm rãi đi theo Giang Mẫn Nguyệt vào sảnh, tiến vào thế giới rực rỡ lấp lánh mà Kỳ Tự đã tạo ra cho cô.

Xung quanh cô là vô số hoa tươi và kim sa pha lê, mỗi bước chân đều như đang đi vào một câu chuyện cổ tích, mộng mơ và lãng mạn.

Minh Dao nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường, hoàng tử của cô, kỵ sĩ của cô đang đợi cô.

Kỳ Tự mặc một bộ âu phục cao cổ màu đen, dáng người điềm đạm ấm áp.

Đang chờ cô.

Thiết kế của sân khấu rất đặc biệt, có một sân khấu hình tròn ở giữa hai lối đi, Minh Dao và Giang Mẫn Nguyệt tiến về phía sân khấu, đồng thời Kỳ Tự cũng đang đến gần.

Họ đi về phía nhau.

Cho đến khi đứng ở bên nhau.

Có lẽ từ lâu đã tràn đầy tin tưởng, hoặc có thể là cảm xúc lúc này quá nhiều, Giang Mẫn Nguyệt không nói gì cả, dứt khoát đặt tay của con gái vào tay của Kỳ Tự.

Chồng hai tay lên nhau tràn ngập lời chúc phúc, sau vài giây nắm thật chặt, vừa cười vừa rơi nước mắt bước xuống sân khâu.

Trên sân khấu, Kỳ Tự và Minh Dao đang đứng đối mặt nhau.

Tất cả ánh đèn đều chiếu vào họ.

Đêm nay Minh Dao rực rỡ động lòng người hơn bao giờ hết, váy cưới trắng tinh, tóc dài đen như mực, mọi thứ đều tuyệt vời giống như trong tưởng tượng của Kỳ Tự.

Chỉ là cô dâu của anh còn thiếu một thứ.

Trao nhẫn cho nhau xong, vô số cánh hoa rơi từ trên không trung xuống, rơi xuống bờ vai của Minh Dao.

Người dẫn chương trình nói: “Chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi”.

Lúc này, ánh đèn từ từ mờ đi, bỗng nhiên, những chùm đèn nhỏ trên trần sảnh tiệc loé lên ánh sáng không đồng đều, lấp lánh lấp lánh, trong nháy mắt, tựa như khung cảnh bữa tiệc đang nằm dưới bầu trời sao đầy chân thật.

Mọi người đều có chút ngạc nhiên, xôn xao ngẩng đầu nhìn.

Nhưng lại nhìn thấy có gì đó đang từ từ rơi xuống sân khấu hình tròn.

Lộng lẫy loá mắt, chiếu rọi như sao trời, toả ra ánh sáng.

Trước đó lúc bàn về quá trình cũng không có ai nói với Minh Dao rằng vẫn còn chuyện này, cho nên cô cũng không biết cái đang từ từ rơi xuống là cái gì.

Cô cũng ngẩng đầu nhìn giống khách khứa ở hiện trường.

Cho đến khi, chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt đó hoàn toàn hạ xuống bên cạnh cô.

Nhìn món đồ bên trong, Minh Dao có chút kinh ngạc, khẽ mở miệng, lại nhìn về phía Kỳ Tự, dường như muốn hỏi anh định làm gì.

Nhưng Kỳ Tự không trả lời cô.

Người đàn ông lấy ra chiếc vương miện kim cương mà anh đã đặt vào hộp từ trước, giấc mơ xa hoa này được lưu giữ trong thời thơ ấu của Minh Dao.

Anh nhẹ nhàng vén khăn voan che mặt của Minh Dao lên, tự tay mình đưa ánh sáng này lên đỉnh đầu của Minh Dao, sau đó nghiêng đầu hôn cô, giọng nói dịu dàng dừng lại trên môi.

“Đưa công chúa tiểu Minh của anh về nhà”.