Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên

Chương 37: Tiêu tiền



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

"Hoan nghênh cô ghé lại lần sau!" Sau khi thay xong quần áo, phía dưới không còn kẹp gậy ngọc nữa nên cơn đau âm ỉ cũng dần biến mất. Khi biết ở đây còn có dịch vụ spa, Lan Tâm không hề do dự làm luôn combo.

Thoải mái trải nghiệm xong toàn bộ dịch vụ, Lan Tâm có cảm giác giống như bản thân vừa mới thay da đổi thịt.

Hai lễ tân ở quầy thậm chí còn đưa cho cô một phần quà tặng nhỏ vô cùng xinh đẹp và tinh xảo, nụ cười trên mặt bọn họ càng thêm chân thành tha thiết hơn so với lúc đầu gặp mặt.

Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ đây chỉ là một khách hàng tiềm năng, ai ngờ đâu người ta thật sự là một phú bà.

Đúng vậy, nơi đây sẽ không thèm quan tâm tiền của khách hàng là do họ tự kiếm hay là do đàn ông chu cấp, chỉ thống nhất với nhau rằng khách hàng là thượng đế, phải đối xử bình đẳng.

"Có hơi đói." Xem thời gian, Lan Tâm sờ bụng, buổi sáng chưa ăn no khiến cô quyết tâm muốn nếm thử đồ ăn của người thành phố.

Lan Tâm gửi tin nhắn cho dì Vương, nói bà ấy không cần chuẩn bị bữa tối cho cô.

Sau đó cô lại mở một phần mềm chuyên về ẩm thực và tìm thấy món mà mình thích ăn ngay tại tầng ba của toà nhà này.

Lan Tâm gọi một bàn ngập thức ăn, cô không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, chỉ chăm chú tìm hiểu hướng dẫn chụp ảnh món ăn sao cho đẹp mắt trên phần mềm nào đó, sau đó bật bộ lọc hình ảnh lên chụp lại một bàn đồ ăn này.

Đây là bữa tiệc thịnh soạn nhất của Lan Tâm kể từ khi cô đặt chân đến thế giới này, mặc dù chỉ có một mình cô thưởng thức nó.

Chụp đúng 9 bức ảnh, Lan Tâm bắt đầu đăng bài viết đầu tiên lên tài khoản 0 người theo dõi của mình.

"Một mình cũng phải ăn ngon nha! [Hình ảnh.jpg*9]."

Vừa định tắt di động, cô bỗng dưng nhận được tin nhắn mới.

"Tuệ Tuệ ăn cơm chưa? Mua cái gì rồi?" Chắc là hắn đã nhìn thấy thông báo trừ tiền.

Tuy Lan Tâm cảm thấy người đàn ông này cũng không keo kiệt đến mức đó, nhưng dù sao cũng mới bắt đầu, có hút máu cũng không nên quá rõ ràng.

"[Hình ảnh.jpg], mới vừa gọi đồ ăn, A Nghiêm ăn chưa?"

"Em vừa đăng ký hội viên ở một trung tâm chăm sóc sắc đẹp, hình như các cô gái lớn lên ở thành phố đều thích làm mấy cái đó. Em chưa từng làm qua mấy cái này, cho nên muốn thử xem."

Bên kia nhanh chóng phản hồi trong mấy giây, tốc độ này không giống một tổng giám đốc bận trăm công ngàn việc tí nào.

"Đang ăn, vừa mới họp xong. Tuệ Tuệ thích thì làm, người khác có thì Tuệ Tuệ của chúng ta cũng sẽ có. Người khác không có, Tuệ Tuệ của chúng ta cũng có thể có."

"Nếu không đủ tiền cứ nói với tôi, lão Lưu tới đón em sao?"

Nở một nụ cười vừa lòng, tâm tình thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng bình ổn lại, lúc này Lan Tâm mới cắt thịt bò bít-tết trong tay.

"Chú Lưu đón, tiền vẫn đủ! Lát nữa em đi mua quần áo xong sẽ trở về ngay. Cảm ơn A Nghiêm!"


Nhìn dao nĩa kỳ lạ trong tay, Lan Tâm lại chụp thêm một bức ảnh.

"[Hình ảnh.jpg] A Nghiêm, em không biết dùng, tạo ra âm thanh khá lớn, những người bên cạnh sao ai cũng nhìn em vậy? [Đáng thương.jpg]."

Thịnh Nghiêm Minh nhìn tin nhắn hình ảnh, lại thấy icon vô cùng đáng thương của cô. Hắn thậm chí có thể tượng tượng ra được cô đang chu môi làm nũng, nhịn không được mà phải bật cười.

Điều này khiến mấy quản lý cấp cao đang ngồi ăn cơm cùng bàn hoảng sợ không nhẹ.

Sau khi trao đổi ánh mắt, bọn họ lập tức dồn hết sự chú ý lên người thư ký Chu, Chu Hoài làm như không thấy.

Đùa à, chuyện của ông chủ hắn dám đi nhiều chuyện hay sao? Ai biết vị kia chỉ là chơi đùa nhất thời hay là bà chủ tương lai cơ chứ?

Tuổi trẻ mà có thể leo lên đến vị trí này, hắn không chỉ có năng lực mà còn phải biết đoán ý cấp trên cùng một cái miệng kín kẽ!

"Lần sau đi với tôi, tôi sẽ dạy em cách dùng."

Người đàn ông lúc này vẫn chưa ý thức được, từ trước đến nay hắn chưa từng để lộ sự hiện diện của bạn tình ở trước mặt người khác. Bình thường, sau khi giải quyết xong dục vọng thì hắn sẽ dứt khoát rời đi, đừng nói đến chuyện hẹn hò như thế này.

"Được... đã hứa rồi đó. A Nghiêm không được lừa Tuệ Tuệ..."

"Được rồi, tôi phải ăn cơm, lát nữa còn tiếp tục mở họp. Tuệ Tuệ cứ mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm dưỡng da các thứ nhé. Đối với các sản phẩm chăm sóc da, Tuệ Tuệ có thể mua một ít về dùng thử hay mua một lần cả bộ đều được, chỉ cần em thích là tốt." Người đàn ông cẩn thận dặn dò cô hệt như một bà mẹ già, sợ cô gái nhỏ ngại ngùng, không dám tiêu tiền.

"A Nghiêm thật vất vả... được, em đã nhớ rồi ạ."

"Không vất vả, kiếm tiền nuôi Tuệ Tuệ sao có thể vất vả được chứ?" Người đàn ông này giống như được BUFF chỉ sau một đêm, trong miệng toàn thốt ra những lời âu yếm ngọt chết người.

Thịnh Nghiêm Minh sẽ không bao giờ biết được, cô gái mà hắn cho rằng ngây ngô và đơn thuần, lúc này đang ngồi bên trong quán cơm Tây cao cấp, trên mặt lộ ra vẻ biểu tình vui vẻ khi thực hiện được gian kế.

Sau khi tính tiền, Lan Tâm quyết định đi mua quần áo.

Trước khi ra khỏi nhà, Lan Tâm đã lên danh sách các vật dụng mà mình muốn mua. Nào là túi xách, giày dép, quần áo... cô cũng không quên ngày hôm qua người đàn ông kia đã ám chỉ, cho nên đi dạo một vòng quanh cửa hàng nội y.

Trong cửa hàng tràn ngập các loại đồ lót đầy màu sắc, nhân viên cửa hàng thì tích cực giới thiệu những bộ nội y tình thú. Lan Tâm nhìn chằm chằm nơi đó một chút, tuy biết nếu cô mua những bộ đồ lót này sẽ khiến người đàn ông kia hài lòng biết bao nhiêu, nhưng trước mắt, cô không định cho hắn ăn "quả ngọt" nhanh như thế.

Có lẽ thấy cô mang theo túi lớn túi nhỏ có chút cồng kềnh, nhân viên phục vụ lập tức đề xuất muốn gửi đồ đến tận nhà giúp cô. Lan Tâm nhớ tới tiểu khu canh gác nghiêm ngặt của Thịnh Nghiêm Minh, rốt cuộc vẫn gọi một cuộc điện thoại cho chú Lưu, nhờ ông ấy chất đồ vào xe.

Sau đó, cô tiếp tục đi dạo đến quầy bán đồ trang điểm.

Cô đã từng trang điểm rồi, lúc trước khi làm việc ở các câu lạc bộ, hộp đêm đều yêu cầu nhân viên phải trang điểm, càng chưa nói tới khi lén lút đi làm ở huyện thành, ngày nào cô cũng phải trang điểm dày đậm vì sợ người khác nhận ra.

Nhưng lúc trước cô không dám tiêu quá nhiều, nên những mỹ phẩm mà cô dùng đều là những loại rẻ tiền.

Cô học trang điểm từ những beauty blogger ở trên mạng, mỗi lần xem cô đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Những thứ họ dùng đều là hàng cao cấp, có người phụ nữ nào mà không thích cái đẹp, vậy nên cô vô cùng có hứng thú với những thứ này. Nếu có thể, cô hy vọng bản thân có thể phát triển một sự nghiệp nho nhỏ của riêng mình.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Bất tri bất giác, Lan Tâm đã tiến vào khu bán đồ trang điểm.

"Tôi cần những món có ở trên danh sách này." Cô đã sớm chuẩn bị danh sách, trên đó viết những nhãn hiệu mà cô đã tìm hiểu, sau đó đưa cho người bán hàng ở từng quầy để mua.

Cuối cùng cô lấy di động của mình ra, tra cứu nhãn hiệu ở trên chiếc cà vạt mà cô chụp lại sáng nay, cố ý mua cho người đàn ông kia một cái cà vạt. Tiêu của người ta nhiều tiền như vậy, dù sao cũng nên mua cho hắn một thứ gì đó xem như có qua có lại mới đúng?

Tuy bản thân cô cũng biết người đàn ông kia cũng không cần.

Dẹp đường hồi phủ.

Có tiền thật tốt!

Lan Tâm vui vẻ nghĩ khi thấy cốp xe chất đầy đồ mà mình mua, ngay cả ghế sau cũng đây ắp các loại mỹ phẩm đắt tiền.

Lời tác giả: Về mặt tiền bạc, mọi người sẽ thắc mắc có phải nam chính cho nữ chính tiêu quá nhiều rồi không? Nhân vật nam chính coi sự hào phóng với người thay thế cũng như sự hào phóng với chính chủ, tôi thấy điều này khá là hợp lý.

Hơn nữa, bọn họ cũng rõ ràng, ngoại trừ tiền, bọn họ không thể cho được thứ khác.

Cũng không hy vọng bạn giường của mình đòi bọn họ những thứ khác.