Nhớ đến Lan Tâm từng nói ngày mai phải đi, nghĩ đến gương mặt cực kì giống với "cô ấy", hắn không thể nhẫn tâm mặc kệ.
Thở dài, Thịnh Nghiêm Minh bảo tài xế quay đầu, sau đó cầm cái túi của Lan Tâm bước xuống xe. Hắn từ chối tài xế đưa tiễn, một mình tiến vào ngỏ nhỏ tối đen như mực.
Nơi này giống hệt như lời cô gái nói, đường nhỏ tối tăm hẹp hòi, dưới ánh đèn đường le lói, mơ hồ thấy được rêu xanh cùng những con gián chạy tán loạn, có thể nhìn ra được nơi này không được vệ sinh kĩ càng.
Hắn nhíu mày, đây là địa phương mà hắn chưa bao giờ đặt chân qua.
Còn đang do dự không biết có nên đi về phía trước hay quay lại bảo trợ lý đi thay thì đột nhiên, từng tiếng thét chói tai xuyên qua màng nhĩ.
"Cứu mạng a! A! Đừng mà! Ai đó cứu tôi với!"
"Các người buông tôi ra! Tôi có thể cho các người tiền hu hu hu, các người đừng làm như vậy!"
Đã xảy ra chuyện! Trong lòng Thịnh Nghiêm Minh căng thẳng.
Hắn bất chấp hoàn cảnh dơ loạn trước mắt, chạy như bay về hướng âm thanh phát ra.
Tiếng thét càng lúc càng gần, hắn chạy tới một tiểu khu kiểu cũ, thấy được một màn làm khoé mắt hắn muốn nứt ra.
Quần áo trên người cô gái đã bị hai gã đàn ông xé nát, váy cũng bị kéo xuống. Lúc này trên người cô chỉ còn sót lại một chiếc quần lót mỏng manh ướt đẫm, có thể nói toàn thân gần như trần trụi. Hai gã đàn ông lúc này, một kẻ đã cởi sạch, gắt gao kiềm chế cô gái, một kẻ thì đang muốn cởi áo tháo thắt lưng.
Máu nóng dồn lên tới đỉnh đầu, sự bình tĩnh mà Thịnh Nghiêm Minh giữ gìn 26 năm nay, phút chốc bị đánh vỡ hoàn toàn.
Không biết có phải do gương mặt của cô gái cực giống với "người nọ" hay không, mà sự tức giận của hắn dường như tăng lên gấp bội.
Thịnh Nghiêm Minh trực tiếp tiến lên kéo gã đàn ông bên dưới lên cho một cú đấm, sau đó xoay người đá tên đang thoát y một chân, hai tên này dục vọng đang dâng trào, thể xác và tinh thần đều đang thả lỏng, hoàn toàn không hề nghĩ đến giữa đường lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra phá hỏng chuyện tốt, lại còn hung tàn như thế.
"Nhóc con! Tao cảnh cáo mày! Nơi này là địa bàn của tao, nếu mày muốn sống thì lập tức cút, đừng ở đây làm hỏng chuyện tốt của tao!" Tên tóc vàng vừa bị Thịnh Nghiêm Minh đánh uy hiếp nói.
Hai tai Thịnh Nghiêm Minh giống như không hề nghe thấy, lại giáng cho hai tên kia mỗi người một cú, dường như muốn đấm bọn họ đến chết.
Nghĩ đến việc có người giống với "cô ấy" chín phần, thậm chí nói giống nhau như đúc cũng không quá, nghĩ đến gương mặt này sẽ bị gã tóc vàng làm nhục, hắn lập tức muốn giết người!
Lan Tâm thật sự bị doạ cho chết khiếp, tuy cô cố ý để quên túi nhỏ trên xe, nhưng cô cũng không chắc rằng đối phương có đuổi theo hay không, càng không hề ngờ được lúc đang về nhà lại đụng trúng hai tên côn đồ đang trú mưa!
Hiện tại, Lan Tâm sợ đến mức toàn thân run rẩy, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu Thịnh Nghiêm Minh xuất hiện trễ thêm một chút, có lẽ tấm thân xử nữ của cô đã không thể giữ được!
Nằm trên mặt đất hoãn thần một lúc lâu, lúc Lan Tâm ngẩng đầu, lại thấy Thịnh Nghiêm Minh dường như muốn đánh chết hai gã lưu manh, trong lòng cô lập tức nhảy dựng.
Cô biết thời đại này rất coi trọng pháp luật, tuy cô không biết pháp luật có thể duy trì "bình đẳng" của mỗi người thật không, nhưng cô không muốn "phiếu cơm dài hạn" của mình bởi vì chuyện này mà rơi vào vòng lao lý.
Lan Tâm bất chấp đau đớn trên tay, bò lên, duỗi tay ôm lấy Thịnh Nghiêm Minh từ phía sau.
"Đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người, vì tôi thật sự không đáng."
"Đừng đánh nữa có được không, xin anh đấy!" Cô gái khóc nức nở ôm hắn cầu xin, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo khiến hắn dần tìm lại được lý trí.
Cảm xúc mềm mại truyền đến từ sau lưng, cơ thể lạnh lẽo gắt gao dán chặt lưng hắn, lý trí trở về, thân thể hắn lại dâng lên một ngọn lửa nóng.
Giờ khắc này, hắn đã quyết định, cô gái này, hắn muốn.
Thở dốc mấy hơi, Thịnh Nghiêm Minh nhìn quần áo bị xé thành vải vụn trên mặt đất, lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, xoay người mặc vào giúp cô.
Lan Tâm vẫn còn ngây ngốc, bị hắn ôm lấy, tuỳ hắn giở trò.
Áo sơ mi của hắn rất rộng, có thể che đến đùi Lan Tâm.
Nhưng quần áo ướt đẫm, mặc trên cơ thể phập phồng quyến rũ của cô gái lại khiến người ta càng thêm tức giận.
Hắn thậm chí có thể hiểu được, tại sao hai kẻ nằm trên mặt đất kia lại thấy sắc mà nảy lòng tham.
Nhưng mà, loại phế vật này cũng muốn nhúng chàm người phụ nữ của hắn?
Vô tình liếc mắt nhìn hai gã lưu manh một cái, trong lòng hắn đã phán tử hình đối với bọn họ.
Thịnh Nghiêm Minh cúi đầu nhìn cô gái nằm trong ngực mình, một ngày khóc mấy lần, đôi mắt cực giống "cô ấy" lúc này đã sưng to như hai quả hạch đào, trong mắt tràn đầy bất an cùng bàng hoàng.
Môi đỏ vì kinh hách mà tái nhợt, sắc mặt cũng như thế.
Hắn nhìn hai tay được băng bó y đúc cái bánh chưng của cô, thở dài, thay cô gài lại cúc áo. Hai bầu vú trước ngực căng trướng, đầu vú như ẩn như hiện không thể che giấu, hai chân thon dài bại lộ trong không khí.
Hầu kết lăn lộn vài lần, hắn cố khắc chế lửa dục trong lòng.
Mặc dù đã nhận định vưu vật trong ngực đã thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nhưng hắn cũng không cầm thú đến mức làm ra hành động nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Hắn muốn con thỏ nhỏ này, cam tâm tình nguyện mở chân ra cho hắn làm.