Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 54: Không Có Trái Tim





Edit + Beta: Ruby
- -----------------
Cả đời Tiết Doanh Song chưa từng yêu đương, cậu vốn cho rằng có yêu đương hay không, có lẽ chính là sự khác biệt để làm sao công khai thân phận đối phương cho bên ngoài, và cả sự khác biệt trong việc hôn hay cả việc lên giường.
Dù sao cậu và Hình Vân vốn đã ở cùng nhau, rất nhiều chuyện một mực cùng làm cùng nhau, sau khi yêu nhau chắc có lẽ không có thay đổi quá lớn.
Nhưng mà sau khi yêu đương cùng Hình Vân được hơn một tuần, Tiết Doanh Song phát hiện mình đã lầm to rồi.
Hình Vân sau khi yêu đương, quả thực không giống với người tên Hình Vân mà lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Hình Vân khi đó, cao quý lạnh lùng, không nói chuyện cùng người khác, cũng không thích người khác đến gần hắn.
Sau này mối quan hệ hai người thân thiết hơn một chút, Hình Vân thích dính lấy cậu, Tiết Doanh Song cứ ngỡ đó đã là max level rồi.
Ai mà ngờ bây giờ, Tiết Doanh Song mới biết được cái gì gọi là không có dính người nhất, chỉ có dính người hơn.
“Ôm.” Mới mở mắt dậy, việc đầu tiên của Hình Vân chính là lăn đến bên người Tiết Doanh Song, đòi Tiết Doanh Song ôm.
Tiết Doanh Song vươn tay ôm hắn, lại nói: “Anh ngủ tiếp đi, em đi làm điểm tâm cho anh.”
Hình Vân không muốn buông tay, hai người lôi kéo một hồi, Tiết Doanh Song mới lột được Hình Vân bám trên người mình xuống.
Thế mà đi đến nhà bếp, Tiết Doanh Song vừa lấy trứng ra khỏi tủ lạnh, Hình Vân lại phóng tới lao vào Tiết Doanh Song như một viên đạn, ra sức ôm chặt Tiết Doanh Song.
“Gì thế!” Tiết Doanh Song vội vàng giơ trứng lên cao, sợ Hình Vân làm bể.
“Xác nhận em còn ở đây hay không.” Hình Vân cọ cọ, lại ngửi ngửi cổ Tiết Doanh Song, “Xác nhận hoàn tất.”
Hình Vân nói xong rồi chạy mất, nhưng chưa đến một phút, lại cầm bàn chải đánh răng trở lại.

Hắn đánh răng trong nhà bếp, một khắc cũng không muốn tách khỏi Tiết Doanh Song.
Có sự quấy rối của Hình Vân, tiến độ làm điểm tâm của Tiết Doanh Song vô cùng là chậm chạp, thật vất vả mới ăn sáng xong, thời gian còn lại cho cậu không nhiều lắm.

Cậu vội vàng vào phòng tắm, kiểm tra ngoại hình một tý, tiện thể đi WC.
Chỉ là cậu mới cởi quần, chợt nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ cánh cửa, quay đầu lại, chỉ thấy Hình Vân đang định luồn vào từ khe cửa.
Tiết Doanh Song: “?”
WC trong nhà nhiều như vậy, WC nằm trong phòng ngủ phụ của Tiết Doanh Song, bởi vậy cũng không khóa cửa, cửa còn chừa một khe hở.

Mà chính là khe hở này, Hình Vân đang từ chỗ đó thò đầu vào.
Tiết Doanh Song hết hồn, lập tức xông lên đóng cửa, khóa lại.

Cậu la lên: “Em muốn đi WC, anh ra ngoài!”
Ngoài cửa, Hình Vân dùng móng cào cửa: “Anh muốn đi cùng em.”
Tiết Doanh Song: “Khỏi.”
Hình Vân: “Anh có thể cổ vũ cho em.

Cố lên! Tiết Doanh Song!”
Tiết Doanh Song: “Không cần!”
Hình Vân: “Có phải em hõng yêu anh nữa đúng không?”
Tiết Doanh Song sắp khùng rồi, Hình Vân sao lại dính người như vậy chứ?
Hình Vân thật sự quá dính người, giống như vài phút không gặp, thì cậu sẽ tự dưng biến mất vậy á.


Tiết Doanh Song đánh nhanh thắng nhanh đi ra, quả nhiên liền thấy Hình Vân nằm ăn vạ trên sô pha, dỗi.
“Không phải đã ra rồi sao?” Tiết Doanh Song sờ sờ đầu Hình Vân.
Tuy rằng Hình Vân dính người, nhưng rất dễ dụ, Tiết Doanh Song vuốt hắn vài cái, hắn lại khỏe re, vui vẻ bổ nhào đến Tiết Doanh Song, lại điên cuồng cọ thêm một trận.
“Em đối với anh là tốt nhất.” Hình Vân nói.
Em chẳng tốt với anh đâu, Tiết Doanh Song nghĩ thầm.
Rõ ràng nghĩ đến năm trăm vạn phải nên vui vẻ, nhưng Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân cười đến mức không sầu không lo như thế, lại chẳng thể nào vui nổi.
Đừng nghĩ nữa, Tiết Doanh Song tự nói với mình.
Đừng nghĩ, một người vô tình tàn nhẫn như cậu vậy, phải vui mừng mới phải.
*
Đến giờ mỗi người làm việc, Hình Vân vẫn chưa ngừng, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Tiết Doanh Song.

Lúc thì hắn phun tào* nhân viên, lúc thì cà khịa nhà cung cấp, lúc nữa thì lại gửi clip hài, khi không có thế gì có thể nói, thì sẽ gửi một đống sticker.
(~ Phun tào: Nói mấy lời lải nhải, càm ràm kiểu sun sea cà khịa)
Bình thường lúc Tiết Doanh Song lên lớp vô cùng nghiêm túc, gần như không chạm vào điện thoại.
Cậu than trong bụng, sao mà Hình Vân có nhiều chuyện để nói như vậy chứ, buổi sáng không phải cùng nhau ra cửa sao? Cậu vừa nghĩ, vừa lại không nhịn được lén lút trả lời Hình Vân.
Cậu vừa học vừa trả lời Hình Vân, kết quả chính là viết không kịp bài.
Bình thường vở ghi chép của cậu là đầy đủ nhất, có ai lên lớp không nghe kịp cái gì, mượn vở ghi chép của cậu để xem là chuẩn không cần chỉnh.

Nhưng lần tan học hiếm có khó tìm này, Tiết Doanh Song vậy mà đi mượn vở ghi chép người khác chép bài.
Vừa chép bài, Tiết Doanh Song vừa nghĩ, mình không bao giờ được phân tâm nữa!
Một tiếng sau, Tiết Doanh Song ngồi trong phòng làm việc lén lút trả lời tin nhắn Hình Vân.
Bình thường lúc giáo sư Mã không có chuyện gì dặn dò cậu, cậu ngồi yên bên bàn nhỏ học bài.

Nhưng hôm nay, sách bày trên bàn, một tay cầm bút, một tay đang trả lời Hình Vân.
“Tiết Doanh Song!” Bỗng nhiên Giáo sư Mã gọi cậu.
Cậu có tật giật mình, lập tức đứng lên.

Giáo sư Mã bị cậu dọa cho hết hồn, trừng mắt nhìn cậu.
Giáo sư Mã nhíu mày: “Bài thi, cầm lấy, up điểm lên.”
Tiết Doanh Song nghe thấy hai chữ “Bài thi”, không khỏi căng thẳng.
Gần đây lên lớp có không ít bài kiểm tra, bài thi tuy rằng đều do Tiết Doanh Song in, nhưng cậu cũng không xem trộm trước, thẳng đến khi phát bài thi, cậu mới xem bài thi như những sinh viên khác.
Cũng vì vậy, mỗi lần đến kiểm tra là cậu vô cùng sợ hãi, đề thi của giáo sư Mã khó thiệt sự luôn.
“Vẻ mặt đó của mày là sao?” Lúc giáo sư Mã đưa bài thi cho cậu, liền thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu.
Tiết Doanh Song thành thật nói: “Em sợ thi điểm kém.”
Giáo sư Mã liếc cậu một cái: “Có học bài hay không tự mình không biết à?”
Tiết Doanh Song cúi đầu nhìn, thình lình nhìn thấy bài thi của mình xếp tại phía trên cùng.
Cậu đạt được điểm cao!

Điểm cao!
Tiết Doanh Song lập tức cười lên.

Giáo sư Mã nhìn dáng vẻ cậu, chả thèm nói nổi.
Tiết Doanh Song cười nói: “Cảm ơn thầy!”
Mã giáo sư: “Tự mày đi thi, mắc gì tới thầy?”
Tiết Doanh Song vẫn cứ cười.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra điều gì, lại móc ra một bài luận văn được đóng mộc từ ba lô của mình ra, bước tới nói: “Thầy, em có thể hỏi chút vấn đề không ạ?”
Giáo sư Mã liếc nhìn cậu một cái, ý bảo cậu nói.
“Gần đây em có đọc vài bài luận văn, có mấy vấn đề không hiểu cho lắm.” Nói đến đây, Tiết Doanh Song sợ giáo sư Mã chê cậu hỏi mấy vấn đề ngu ngốc, lại bổ sung thêm, “Em đã thảo luận cùng Vương Hạo và những bạn học nữa, nhưng không thảo luận ra được kết quả.”
“Hỏi.”
Tiết Doanh Song nói hết vấn đề ra, lần này giáo sư Mã không mắng cậu, cặn kẽ giải đáp vấn đề giúp cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu đặt vấn đề riêng với Mã Tăng Nhạc, nghe được đáp án của thầy, cậu tựa như nhặt được vật quý, nhanh chóng ghi chép lại.
“Rốt cuộc đã biết xem luận văn rồi.” Mã Tăng Nhạc “hừ hừ” hai tiếng, “Coi như có tiến bộ.”
Tiết Doanh Song xấu hổ cười cười, bình thường họp nhóm tuy rằng cậu không nghe hiểu, nhưng nghe nhiều rồi, ít nhiều cũng có chút thu hoạch, cũng biết đọc luận văn.
Cậu vẫn đang vui mừng vì thầy chịu giải thích thắc mắc cho cậu, bỗng nhiên giáo sư Mã lại nói: “Bài báo cáo lần trước mày nộp lên, cũng không tệ lắm.”
Tiết Doanh Song lập tức mở to mắt.
“Chỉ là có vài chỗ có thể đi sâu hơn.” Giáo sư Mã nói, “Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai mày đến phòng thí nghiệm hỗ trợ, tiếp xúc nhiều tri thức hơn.”
Thầy bảo cậu đến phòng thí nghiệm! Thầy thực sự cho cậu đến phòng thí nghiệm rồi!
Công việc trong phòng thí nghiệm đòi hỏi sự chuyên nghiệp, thầy Mã bảo cậu đến phòng thí nghiệm, là thừa nhận năng lực cậu.
Tiết Doanh Song vui mừng hớn hở, lúc quay lại chiếc bàn nhỏ của mình đi đường cũng muốn nhảy cẩng lên.
Lúc này có một giáo viên đến phòng làm việc tìm Mã Tăng Nhạc, Tiết Doanh Song vội vàng chào hỏi thầy.

Thầy cũng cười với cậu, thuận miệng hỏi Mã Tăng Nhạc: “Vị này là?”
Mã Tăng Nhạc nói: “Học trò tôi.”
Tiết Doanh Song nghe thế, lại trợn to mắt lần nữa, suýt nữa không tin vào lỗ tai của mình.
Phải biết, trước đây Mã Tăng Nhạc giới thiệu cậu, bao giờ cũng nói là “Làm việc vặt”, hôm nay cậu lại được thăng chức lên thân phận “Học trò”…
Việc này đối với Tiết Doanh Song mà nói vô cùng có ý nghĩa, cậu chộp lấy điện thoại, trước tiên liền muốn nói chuyện vui lớn này cho Hình Vân nghe, Hình Vân biết nhất định cũng rất vui vẻ cho xem.
Nhưng mà đánh chữ xong, trước một giây ngón tay nhấn nút gửi, bỗng nhiên Tiết Doanh Song dừng lại.
Cậu đang làm gì chứ? Vừa rồi còn nghĩ Hình Vân làm sao nói nhiều như vậy, bây giờ chính mình lại muốn gửi tin nhắn cho Hình Vân…
Tên lừa đảo như cậu, vậy mà cũng muốn nhấm nháp niềm vui yêu đương như người khác ư?
*
Nhưng không thể thừa nhận, Tiết Doanh Song vẫn cảm nhận được niềm vui.


Nếu có ai đó có thể cùng mình chia sẻ niềm vui, niềm vui cũng nhân đôi.
Ăn cơm tối, Tiết Doanh Song kể chuyện này cho Hình Vân.

Hình Vân nghe xong, lập tức ngẩng đầu từ trong thau cơm lên, cả cơm cũng không thèm ăn.
Hình Vân: “Em quá tuyệt vời luôn!”
Tiết Doanh Song cười hì hì: “Cũng không có gì.”
Hình Vân: “Sao mà không có gì, em mới tới trường có nửa năm, ổng đã đồng ý cho em vào phòng thí nghiệm.

Đây không phải vì em quá cố gắng, sự cố gắng của em không chỉ biểu hiện trên thành tích, ngay cả giáo viên cũng nhìn thấy.”
Tiết Doanh Song được khen có chút xấu hổ.
Hình Vân lại nói: “Em quả nhiên làm tấm gương cho anh.”
Hình Vân nói xong, lại nở nụ cười: “Trời ơi, bây giờ chỉ cần anh vừa nghĩ tới là muốn cười không khép mồm mà.”
Nhìn thấy Hình Vân cười, Tiết Doanh Song cũng nở nụ cười.
Được Hình Vân khen quá nhiều, thậm chí cậu có một ảo giác mình thật ra cũng không tệ lắm.
Nhưng con người cậu vô cùng tồi tệ.
*
Tiết Doanh Song bắt đầu đến phòng thí nghiệm hỗ trợ.
Việc cậu có thể làm thật ra không nhiều, nhưng có thể tiếp xúc được hạng mục đang nghiên cứu, học cách xem số liệu, luyện tập viết code, đối với việc học của cậu cũng giúp ích được rất nhiều.
Hôm nay, khi cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, thì trời đã tối.
Cậu cùng vài bạn học thảo luận vài vấn đề trên đường đi, bỗng nhiên nhận thấy thời gian không còn sớm nữa.
“Tôi về trước đây.” Tiết Doanh Song chào tạm biệt bạn học, vội vàng đi ra khỏi trường.
Nhưng mà cậu vừa đi được vài bước, bên cạnh bỗng có một bóng đen chui ra, vừa nhìn, đúng là Hình Vân.
Tiết Doanh Song kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
Hình Vân cười đắc ý: “Nhớ em, tới đón em.”
Lúc này, chung quanh tòa nhà giảng dạy không có ai, Hình Vân nhìn một chút, nắm tay Tiết Doanh Song quơ quơ.

Đôi tay hai người một lớn một nhỏ, nắm vừa hợp nhau.
Hình Vân ngưỡng mộ nói: “Ban nãy nghe em thảo luận vấn đề cùng người khác, quá đẹp trai luôn, tưởng như là một học giả không á.”
Tiết Doanh Song: “Thôi đừng nói nữa, để người ta nghe được chắc cười thúi mũi!”
Hình Vân lại vẫn rất sùng bái: “Quả nhiên lúc trước em chọn ngành Công nghệ tin thật đúng đắn mà.”
Đang nói, chỗ góc cua vài bạn học xuất hiện không báo trước.

Người đang đi đầu đúng là Vương Hạo, mấy người bên cạnh cũng đều là nghiên cứu sinh học trò của giáo sư Mã.

Bọn họ vừa nhìn thấy Tiết Doanh Song, liền chào hỏi Tiết Doanh Song.
Hình Vân vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức buông bàn tay đang nắm lấy Tiết Doanh Song, lại hơi lùi lại.
Bình thường Hình Vân cũng không kiêng kỵ ánh mắt của người khác, tại nơi công cộng cũng dám nắm tay Tiết Doanh Song.

Lúc này hắn buông ra, không chỉ lo ngại về bạn học của Tiết Doanh Song, mà sợ Tiết Doanh Song không muốn công khai.
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, dường như trong nháy mắt đã hiểu được ý Hình Vân.
Ngay sau đó, Tiết Doanh Song lại nắm tay Hình Vân, quay đầu chào hỏi các bạn học: “Đi về à?”
Vương Hạo từng gặp Hình Vân, cũng từng nghe Tiết Doanh Song nói Hình Vân là ông chủ của cậu, lúc này thấy hai người nắm tay nhau, Vương Hạo sửng sốt.

Vài bạn học khác cũng đều là thẳng nam, thấy hình ảnh thế này, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Tiết Doanh Song lại như bình thường, giới thiệu cùng bọn họ: “Đây là bạn trai tôi.”
Vài người đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Chào anh!”
Mà sự kinh ngạc của Hình Vân cũng không kém mấy người bạn học kia, hắn quay đầu nhìn Tiết Doanh Song, đôi mắt to lại mở càng to hơn.
Tiết Doanh Song đã thừa nhận mối quan hệ của tụi mình với người khác…
Tiết Doanh Song nói với người khác là mình là bạn trai em ấy!
Cái đuôi Hình Vân thoáng cái đã vểnh cao vút, nắm tay Tiết Doanh Song càng chặt hơn nữa.
*
Sau khi về nhà, Hình Vân vẫn rất vui vẻ.
“Em đã giới thiệu anh với bọn họ!” Hình Vân ôm Tiết Doanh Song mặc áo chó bảy màu xoay một vòng, “Em thật là dũng cảm!”
“Cũng không có gì mà?” Tiết Doanh Song dở khóc dở cười.
Khi đó cậu quay đầu nhìn Hình Vân, phát hiện tuy rằng Hình Vân buông tay rất là dứt khoát, nhưng nét mặt có chút cô đơn.

Bởi vậy không chút nghĩ ngợi, bật thốt ra lời.
Cậu không ngờ chỉ một câu nói như vậy, Hình Vân có thể vui mừng đến vậy.
Hình Vân xoay Tiết Doanh Song tận mấy vòng, cuối cùng ném người lên trên giường, đè lên.
Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song, cười xấu xa: “Em rất thích anh chứ?”
Tiết Doanh Song gật đầu.
Hình Vân cười, hôn xuống.
Hôm ấy Hình Vân vui vẻ, cùng Tiết Doanh Song “cày cấy” đến khuya.

Xong việc Hình Vân ngủ, Tiết Doanh Song mặc dù mệt, lại không ngủ được.
Cậu nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Hình Vân, nghĩ thầm người này thật đúng là dễ thỏa mãn, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ như vậy…
Hình Vân lúc đầu mà cậu biết, giống như con chó nhà người ta, cao quý lạnh lùng, ai cũng không đụng được.
Hình Vân sau này, giống như chú chó nhỏ lang thang, có khoảng cách với mọi người, lại vẫn không nhịn được muốn về nhà cùng người ta.
Mà Hình Vân lúc này, giống như cún con đã có gia đình, mỗi ngày đều muốn lượn vòng trước mặt chủ nhân, tha hồ bày tỏ tình yêu cùng chủ nhân.

Chỉ cần chủ nhân cho hắn một chút yêu thương, sờ sờ đầu hắn, là hắn có thể vui vẻ đến mức điên cuồng vẫy đuôi.
Tiết Doanh Song nghĩ vậy, vươn tay ra.
Vào lúc chạm đến Hình Vân, tay cậu lại dừng lại lần nữa.
Trong khoảng khắc, cậu hơi nhúc nhích, sờ lên đầu Hình Vân.
Đêm khuya, Hình Vân nhíu mày, vô thức sát lại gần Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song vươn tay ôm lấy hắn, lại vỗ nhè nhẹ lưng hắn vỗ về.

Chưa bao lâu, Hình Vân mơ màng mở mắt ra.
Tiết Doanh Song thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hình Vân ngáy ngủ nói: “Gặp ác mộng.”
Tiết Doanh Song hỏi: “Mơ thấy điều gì?”
Hình Vân: “Mơ thấy em không cần anh nữa, nói mọi thứ đều là giả.”
Động tác trên tay Tiết Doanh Song ngưng lại, Hình Vân lại nở nụ cười, ôm lấy cậu: “May mà chỉ là giấc mơ.”
Tiết Doanh Song không hiểu.
Loại người chỉ vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm như mình, tại sao nghe câu nói ấy, lại cảm thấy đau lòng?
Rõ ràng cậu không có trái tim..