Thế Thân Xứng Chức Phải Hóa Bạch Nguyệt Quang

Chương 13



Ngữ khí cùng bề ngoài cho người ta cảm giác hoàn toàn tương đồng , bình tĩnh lại thong thả. Lục Bạch liếc nhìn mặt hắn một cái , là diện mạo tiêu chuẩn của nam thần vườn trường mối tình đầu , cho dù hắn làm ra động tác tùy ý , chỉ cần ngồi đấy cũng đẹp vô cùng.

Lục Bạch : Quả nhiên vẫn là thế giới thích xem mặt.

Hệ thống tận dụng mọi cơ hội nhắc nhở : Đối tượng công lược cũng phi thường đẹp đó.

Lục Bạch uyển chuyển cự tuyệt : Thật ra cũng không ham.

Ngồi trở lại vị trí của chính mình , Lục Bạch cầm lấy bút vẽ tiếp tục luyện tập. Thanh niên gọi điện thoại ở phía trước , thấy cậu trở lại cũng nhanh chóng tắt điện thoại , như là tránh quấy rầy tới Lục Bạch.

Giáo dưỡng không tồi. Lục Bạch cười cười , tiếp tục đắm chìm trong thế giới luyện tập.
Chờ thời điểm Lục Bạch lần nữa buông bút vẽ xuống , liền đã tới 7 giờ tối.

Duỗi người , cậu quyết định hôm nay đi về trước. Mỗi phòng vẽ tranh đều có hòm giữ đồ , dùng thẻ học sinh liền có thể sử dụng miễn phí. Đây là sự chăm sóc của nhà trường vì thuận tiện cho cuối kỳ tập trung hoàn thành tác nghiệp , học sinh không cần mỗi ngày mang theo dụng cụ vẽ tranh đi lại.

Lục Bạch đem đồ của chính mình thu dọn cẩn thận rồi cho vào hòm giữ đồ , sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ , thanh niên ban sáng vậy mà vẫn còn ở lại.

Bên người hắn đầy một sọt rác toàn giấy vẽ , nhìn qua vẫn là hình vẽ không ra hình thù , nhưng nhìn giấy trong sọt rác cũng cùng bộ dạng như vậy , liền có thể đoán ra tâm tình của anh.

Cho nên rốt cuộc vẽ cái gì liền làm khó người đến như vậy?
Lục Bạch nhìn lướt qua bàn vẽ trước mặt hắn , tức khắc nhịn không được cười một tiếng.

Thanh niên kia nghe thấy âm thanh , đột nhiên quay đầu , thấy Lục Bạch nháy mắt cũng nhăn lại mi , nhưng giây sau liền trở lại bình thường.

Dù chỉ là biểu tình biến hóa vô cùng nhỏ , cũng khiến Lục Bạch nhận ra một điều , người này biết cậu.

Đối với việc đối phương nhận biết mình , Lục Bạch cũng thấy không ngoài ý muốn. Dù sao ở trong học viện Lục Bạch chính là một kẻ không biết xấu hổ nhất , liền không biết tên cậu , cũng từng thấy cậu giống như chó mà chạy theo sau Lục Can đi.

Chỉ là việc này cũng không gây trở ngại cho việc Lục Bạch muốn làm.

Mà thanh niên phía trước thấy Lục Bạch đứng ở đằng sau không nhúc nhích , cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Có việc gì sao?"
"Có nha , là cậu vẽ không đúng." Lục Bạch lấy một chiếc bút mà Hạ Cẩm Thiên ném ở một bên , trên giấy vẽ của hắn khoanh xuống vài vị trí: “Nơi này , nơi này , còn có nơi này , tỉ lệ đều có vấn đề rất lớn."

Sắc mặt thanh niên tức khắc sinh ra vài phần nghi hoặc: “Tại sao lại là mấy chỗ này?"

"Chờ tôi sửa xong , cậu sẽ biết." Lục Bạch không có chỉnh sửa quá nhiều trên bức vẽ của hắn , mà dựa trên nét vẽ cơ bản tiến hành sửa một chút.

"Một bức tranh đẹp đúng là xem trọng vào linh cảm của người vẽ. Nhưng trước khi có linh cảm , cậu cần phải hiểu được kỹ xảo cơ bản nhất của hội họa đã." Lục Bạch nghiêng đầu hướng Hạ Cẩm Thiên cười cười: “Đã sửa xong rồi."

Thanh niên theo bản năng nhìn chằm chằm vào cậu. Người trước mặt da trắng như tuyết , dưới mắt có một nốt ruồi lệ , ánh mắt khi nhìn vào giấy vẽ phá lệ ôn nhu.
Mà càng làm anh kinh ngạc chính là , Lục Bạch thế nhưng thật sự biết vẽ. Dù sao hôm qua trên diễn đàn tranh sơn dầu trường , là bức tranh của Lục Bạch với nét vẽ rác rưởi.

Dù biết rõ mọi chuyện , thanh niên vẫn bất động thanh sắc như cũ.

Lục Bạch động tác đơn giản , vẽ vài nét ít ỏi nhưng lại giải quyết được vấn đề của hắn. Buông bút vẽ , Lục Bạch chỉ chỉ quyển sách tham khảo về các tác phẩm nghệ thuật hiện đại bên cạnh hắn: “Quyển sách này với cậu vô dụng , đổi một quyển lý luận cơ sở tới xem đi. Dù sao cậu thiếu không phải là linh cảm , mà là kỹ năng cơ bản nhất của hội họa."

"Cậu......"

"Không cần phải cảm ơn , là tôi thấy cậu lớn lên thuận mắt thôi." Nói xong , Lục Bạch buông xuống bút chì liền đi ra ngoài.

Lưu lại đằng sau thanh niên đang nhìn chằm chằm vào giấy vẽ của chính mình một lúc lâu.
Vẫn là bức vẽ tòa cao ốc của chính mình lúc trước , nhưng lại không còn cảm giác mềm oặt thoạt nhìn không được tự nhiên nữa , ngược lại thêm vào nhiều hơn cảm giác sắc bén của một tòa nhà cao chót vót. Mà hướng nơi xa bên người là dòng xe cộ , như nước chảy. Hơi thở thành thị ập vào trước mặt.

Vài nét bút của Lục Bạch kia , thế nhưng làm một bức tranh có thể nói là rác rưởi nháy mắt trở nên dễ nhìn , này liền biết không phải năng lực tầm thường.

Vuốt nét bút mà Lục Bạch đã sửa trên giấy vẽ , trong lòng thanh niên đột nhiên sinh ra nghi hoặc.