Liễu Vận Ngưng nhướng mày: "Người ăn hiếp con là ai?" Tại sao mới tí tuổi đã đề phòng người khác đến thế?
Tiểu hài tử chỉ nhìn nàng đề phòng, không nói gì, hồi lâu, bỗng xoay người, không đợi Liễu Vận Ngưng phản ứng đã nhảy phốc xuống đất, chạy biến đi mất —-
Tiểu hài tử lẻn đi rất nhanh, chớp mắt Liễu Vận Ngưng đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
—- Chắc là con của một vị phi tử không được sủng!
Nghĩ vậy, nàng không kiềm được xoa bụng.
—- Nếu con của nàng sinh ra tại Hoàng cung này, có lẽ sẽ có số phận giống vậy?
"Nương nương, nương nương—-" Thanh âm của Lý Nhĩ từ xa truyền đến, rõ ràng lần gọi đầu nghe có vẻ xa xôi, nhưng lần gọi thứ hai vừa dứt, nàng đã đứng trước cửa: "Nương nương, Vân phi đến!"
"Vân phi?"
—- Hai ta cũng có thân thiết đâu, tại sao Vân phi lại đến tìm ta?
Buông những mảnh bình vỡ xuống, Liễu Vận Ngưng rửa tay rồi bước ra: "Lý Nhĩ, ngươi dọn dẹp chỗ này giúp ta, ta ra tiếp nàng!"
"Dạ!" Dù sao cũng đã ở cạnh Liễu Vận Ngưng một thời gian khá lâu, những loại dược liệu bên trong nàng cũng có biết chút chút.
Nghe Lý Nhĩ trả lời xong, Liễu Vận Ngưng mới yên tâm cất bước.
"Vân phi tốt thật đó!" Nhìn theo bóng Liễu Vận Ngưng, Lý Nhĩ thì thào: "Chẳng có ai đến thăm nương nương, duy chỉ có nàng là có tâm! Một số người trong cung đúng là xấu tính, chỉ biết cậy thế hiếp người, đặc biệt là ả Đào phi gì đó, ỷ được bệ hạ sủng ái, lúc nào cũng vênh vênh váo váo! Hừ! Chờ đến khi nương nương được sủng ái, sớm muộn gì các nàng cũng đẹp mặt!" Dứt lời liền nổi cơn bất bình, dời mắt, nhìn thấy đóa hoa héo kỳ dị nằm trên mặt đất, Lý Nhĩ cúi người sửng sốt: "Sao đóa hoa này lại biến thành như vậy?"
Nương nương thật là, lúc nào cũng chế tạo mấy thứ quái đản!
Lúc Liễu Vận Ngưng ra đến sảnh, Vân phi đang ngồi uống trà, thị nữ Thải Nhi và Lưu Dục thì đứng bên cạnh hầu hạ, thấy Liễu Vận Ngưng đến, Thải Nhi khom người: "Nô tỳ bái kiến Liễu phi nương nương."
"Không cần đa lễ!" Liễu Vận Ngưng nói.
"Đã lâu không gặp, muội muội vẫn khỏe chứ?" Vân phi buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy cười nói.
"Tỷ tỷ có lòng, muội muội vẫn khỏe!" Liễu Vận Ngưng cũng mỉm cười đáp lại: "Không biết tỷ tỷ đến Liễu uyển là có chuyện gì quan trọng à?"
"Ha ha!" Vân phi che miệng cười cười: "Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua muội muội vừa về, đường sá xa xôi, không biết muội muội có khỏe không, tỷ tỷ tới thăm chút thôi, làm gì có chuyện gì quan trọng!"
"Tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội không sao!" Liễu Vận Ngưng khom người hành lễ.
Vân phi nhìn Liễu Vận Ngưng, ngập ngừng do dự: "Muội muội, có một chuyện tỷ tỷ không biết có nên nói hay không......"
Liễu Vận Ngưng đương nhiên Vân phi hôm nay đến chắc chắn là có chuyện gì đó đã phát sinh, liền nói: "Tỷ tỷ có gì cứ nói, muội muội nghe đây."
"Ai, thật ra không biết là ai đã đồn......" Vân phi mang vẻ mặt khó xử: "Hiện giờ trong cung đâu đâu cũng đồn, quan hệ giữa muội muội và Lãnh Thái y trong Thái y viện không bình thường, tỷ tỷ nói vậy không có nghĩa là tin lời đồn đãi trong cung, chỉ muốn nhắc nhở muội muội, phải chú ý lời ăn tiếng nói, đừng để kẻ có dã tâm trong cung bắt được, trong cung không giống ngoài cung đâu, cẩn thận vẫn hơn."
Từ khi nghe hai chữ 'lời đồn', Liễu Vận Ngưng đã có dự cảm không lành, nhưng nàng không ngờ lại kéo theo cả sư huynh, trong Liễu uyển ngoại trừ Lưu Dục và Lý Nhĩ ra thì không ai biết mối quan hệ giữa nàng và sư huynh, rốt cuộc là ai đã nói ra?
Liễu Vận Ngưng dời mắt nhìn Lưu Dục, khéo thay Lưu Dục cũng đang nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Lưu Dục vẫn bình tĩnh như thường, chẳng có vẻ gì là mất tự nhiên.
Thu hồi tầm mắt, Liễu Vận Ngưng đã loại bỏ khả năng Lưu Dục là người nói ra, dù sao Lưu Dục cũng là người tâm tư cẩn mật, không phải người lỗ mãng, vậy chỉ có thể là Lý Nhĩ.
Lý Nhĩ bản tính đơn thuần, có thể đã vô tình nói ra cũng không chừng, người nói vô tình, người nghe có tâm, sau khi nghe xong liền lợi dụng để tung tin vịt.
Có hơi bất đắc dĩ.
Có lẽ Lưu Dục nói đúng, Lý Nhĩ quá đơn thuần, chốn Hoàng cung phức tạp này không thích hợp với nàng, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn mong Lý Nhĩ có thể bầu bạn ở bên cạnh.
"Đa tạ lời khuyên của tỷ tỷ, muội muội biết rồi, nhưng thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, muội muội không thẹn với lương tâm là được." (*Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Người thanh cái bóng cũng thanh, chuông kêu dẫu đánh bên thành cũng kêu)
"Ưm, muội muội thật là rộng lượng, nghe muội muội nói vậy, tỷ tỷ an tâm." Vân phi cười cười điềm đạm, vỗ về mu bàn tay Liễu Vận Ngưng: "Chẳng trách có thể thu hút được tâm trí của bệ hạ, cũng không uổng bệ hạ đã sủng ái muội muội như vậy."
"Tỷ tỷ quá khen, sự sủng ái của bậc Đế Vương sao có thể độc chiếm được vĩnh viễn? Có sủng ái đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ là nhất thời thôi!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nói, thu hồi tay.
Nghe những lời nàng nói, Vân phi giật mình: "Suy nghĩ của muội muội, thật là đặc biệt." Nụ cười tươi trên môi nhạt dần, như đang suy ngẫm gì đó.
"Tỷ tỷ?"
"Hả?" Vân phi hoàn hồn, thấy Liễu Vận Ngưng chăm chú nhìn mình, che giấu sự bi thương trong ánh mắt, khẽ cười: "Muội muội, cũng không còn sớm nữa, tỷ tỷ cáo từ trước."
"Muội muội tiễn tỷ!"
"Không cần đâu, hay là muội muội mau đi chuẩn bị đi, có lẽ đêm nay bệ hạ sẽ đến đây đấy!" Liễu Vận Ngưng biết tại sao Vân phi lại nói vậy, từ ngày đi Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ đêm nào cũng đến Liễu uyển, ngoại trừ ngự thư phòng và Liễu uyển, Hiên Viên Kỳ không hề bước chân vào cung điện của bất kỳ phi tần nào khác.
Đây là ân sủng, thật là ân sủng?
Liễu Vận Ngưng cười cười: "Vậy muội muội không tiễn tỷ tỷ nữa, ngày khác muội muội sẽ đến thăm tỷ!"