Lúc Lưu Dục thấy Hiên Viên Kỳ cầm con gà mái còn vỗ cánh phạch phạch chạy đi tìm nàng, nàng ngạc nhiên đến nỗi trợn lòi hai mắt.
Lại càng đừng nói đến chuyện Hiên Viên Kỳ nhờ nàng dạy y cách nấu canh gà,quả thực nàng rất muốn sờ trán y xem có nóng quá hay không.
Hơn nữa vẻ mặt y thật sự rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến nàng không nhịn được cười.
Nhưng rất nhanh nàng liền không cười nổi nữa.
Nàng thật không ngờ một vị Đế Vương có thể giết người không chớp mắt nhưHiên Viên Kỳ, lại không thể xử nổi một con gà, mặt mũi thì xám xịt, còncon gà vẫn hung hăng oai dũng, hiên ngang đứng trong góc, ánh mắt liếcliếc cứ như đang cười nhạo họ vậy.
Ôi!
Thì ra dù Hiên Viên Kỳ có hoàn mỹ đến đâu cũng không hẳn đã thập toàn thập mỹ.
Loay hoay cả buổi trời, một bát canh gà bốc khói nghi ngút mới được ra lò.Hiên Viên Kỳ vận bộ y phục nhàu nhĩ và trưng bộ mặt lạnh lùng đón lấybát canh từ tay Lưu Dục, thản nhiên tiến vào y quán.
"Thiếp không đói!"
Lúc Hiên Viên Kỳ mang bát canh đặt xuống trước mặt Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng chỉ cười với y.
Hiên Viên Kỳ không đáp, bình tĩnh nhìn nàng, vẫn cầm bát canh, tiếp tục đứng đó: "Thiếp thật sự không đói mà!"
Nàng lặp lại một lần nữa, lời nói dịu dàng như đang trần thuật một sự thậthiển nhiên, không có vẻ gì là không vui, thái độ bình thản như đang đốixử với người dưng. Chỉ vậy thôi đã khiến Hiên Viên Kỳ thất bại nặng nề.
Ở đây đã gần một tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên ra là nàng có chút kíchđộng thì lúc sau, nàng đều dùng thái độ bình thản đối xử với y như baongười, vô hình trung đã kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Y tình nguyện để nàng hận y, không để ý đến y, cũng còn tốt hơn cái thái độ xa cách này.
Như vậy thật giống như đang phơi bày mối quan hệ hiện tại của hai người một rõ hai ràng.
Nỗi đau thoáng hiện trong mắt y, y dời mắt, khẽ nói: "Nếu nàng không muốn ăn, vậy đổ đi!"
Lời nói từ tốn, y buông bát, từ từ quay đi, cái bóng cao lớn cô đơn không nói nổi thành lời.
Liễu Vận Ngưng ngồi ngây ra nhìn, không nhận ra mực đầu ngòi bút đã thấm ướt trang giấy.
Lòng bỗng quặn đau, nàng ngẩng mặt, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Nhưng nỗi đau trong lòng, có thể ngăn cản được sao?
Lúc Lưu Dục tiến vào thì Liễu Vận Ngưng vẫn đang tiếp tục ghi chép y thư, kế bên là bát canh gà đã nguội lạnh.
Nàng chau mày hoài nghi: "Chủ tử, sao người còn chưa chịu tha thứ cho gia?"Sau khi chuyển đến đây Lưu Dục liền đổi cách xưng hô với Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng để người khác không cảm thấy nghi ngờ.
Liễu Vận Ngưng không ngẩng đầu: "Cũng không biết nữa!"
Thấy Liễu Vận Ngưng có vẻ gì đó kỳ lạ, lại nhìn bát canh đã nguội, Lưu Dục lập tức hiểu ra, thở dài bất đắc dĩ.
—- Hai người tra tấn lẫn nhau để từ khó chịu đi đến khổ đau.
"Bát canh đó...... là gia tự nấu đấy."
Tay khẽ run, mực lem ra thành một vệt dài, phá hỏng cả chữ viết.
"Chủ tử—-" Lưu Dục bưng bát canh đã nguội lên, nói: "Bát canh gà này gia đãphải phí rất nhiều tâm huyết mới nấu xong, gia chân thành xin ta dạyngười nấu thật sự đã khiến ta vô cùng cảm động, chuyện trước đây takhông biết phải nói sao, bởi vì đúng là gia đã sai, nhưng người chứ đâuphải Thánh, sao có thể không mắc lỗi lầm? Quan trọng là biết sai đểsửa!"
Nàng vẫn không đáp, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên lấy một cái.
"Chủ tử, người làm như vậy không chỉ tra tấn mỗi mình gia mà còn là tra tấnchính bản thân người nữa." Lưu Dục cười cười bất đắc dĩ: "Ta không phảiđương sự, đương nhiên không có tư cách nói những lời này, chủ tử làngười bị tổn thương nhiều nhất, người mới là người có tư cách nói nhữngchuyện này, nhưng chủ tử à, người không muốn đoàn tụ với gia hay sao?"
"Nếu bây giờ gia đã biết sửa sai, tại sao người còn cố lừa gạt bản thânmình? Chủ tử, cái người thật sự muốn là gì, người hẳn nên—-" Nàng chỉchỉ ngực mình: "—-Hỏi nơi này của người đi."
Liễu Vận Ngưng cuối cùng cũng chịu nhìn nàng, ánh mắt u mê khiến ta nhìn mà đau lòng: "Ta không biết."
Lưu Dục buông bát, đau lòng ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Bây giờ không biếtcũng không sao, người còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, quan trọngnhất là không làm chuyện khiến mình cảm thấy hối hận."
"Nhưng......" Nàng ngơ ngác hỏi: "Thế nào gọi là làm chuyện khiến mình không cảm thấy hối hận?"
Lưu Dục đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Cứ làm theo những gì trái tim mách bảo là được rồi."