Thế Thúc

Chương 57: Bị đánh



Không người nào coi trọng hôn sự của hắn và Khương Thanh Uyển. Kể cả mẹ của hắn, cho dù bà biết rõ gia cảnh hai nhà cách nhau một trời một vực, nhưng luôn cho rằng Khương Thanh Uyển là người yếu ớt, sao nàng lại chịu kham khổ cùng hắn? Sớm muộn nàng cũng sẽ rời bỏ hắn.

Nhưng hắn sẽ không để Khương Thanh Uyển rời đi. Nàng là người duy nhất giúp cuộc sống buồn tẻ của hắn trở nên đa sắc màu hơn.

Hắn liều mạng kiếm tiền để Khương Thanh Uyển có một cuộc sống sung túc như trước. Hắn muốn để nàng áo gấm về nhà, hơn nữa phụ thân của nàng có thể tiếp nhận hắn. Như vậy Khương Thanh Uyển sẽ không còn rơi lệ mỗi khi nhớ nhà.

Nhưng tiên đế ngu ngốc, khoa trường, dù hắn có tài cũng không dùng được, không có cách nào bước vào con đường quan lộ. Sau này, có cơ hội được bạn tốt tiến cử, hắn gia nhập Ninh vương. Cho dù giữ chức trưởng sử của vương phủ, nhưng đến cùng hắn cũng chỉ là quản gia của vương phủ. Thời gian đó hắn không giàu có, còn phải đề phòng tiểu nhân.

Cho dù khổ thế nào hắn vẫn có thể chịu được, nhưng sao nỡ để Khương Thanh Uyển cực giống mình?

Cho nên hắn càng chăm chỉ hơn nữa, thường xuyên đi sớm về trễ.

Điều này khó tránh khỏi lạnh nhạt Khương Thanh Uyển, nàng cũng nhiều lần phàn nàn với hắn. Nhưng hắn không có cách nào khác. Hắn muốn nàng có được những ngày tháng tốt lành, không sợ sự khinh thị của người khác. Tương lai hắn công thành danh toại, nhất định sẽ làm bạn với nàng hằng ngày. Nhưng hắn không chờ được ngày đó bởi Uyển Uyển đã không thấy tăm hơi.

Bây giờ Biện Ngọc Thành lại nói Khương Thanh Uyển chưa từng đến tìm hắn.

Trong lòng Thôi Quý Lăng khẩn trương, khủng hoảng. Nhưng hắn vẫn kìm vào trong, ánh mắt sắc bén nhìn Biện Ngọc Thành, trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi muốn sửa họ? Chẳng lẽ không phải vì trốn tránh ta sao?"

Nếu như nghe kỹ, có thể phát hiện được âm thanh hắn như đang run.

Biện Ngọc Thành liếc hắn một cái.

Trong lòng hắn hiểu rõ, người trước mặt không còn là tên cử nhân nghèo kiết xác, không đáng một xu năm đó nữa mà là đại đô đốc nắm trong tay quyền lực, Tĩnh Ninh hầu. Chỉ một ánh mắt của hắn cũng khiến người ta run sợ. Nếu hắn muốn mệnh ai, người đó cũng khó chống lại được.

Nhưng do xuất thân thế gia lại ra làm quan, trong lòng Biện Ngọc Thành không quá coi trọng Thôi Quý Lăng. Hắn cảm thấy xuất thân tên đó như một lùm cỏ, khẽ nâng cằm nói ra: "Sao ta phải trốn tránh ngươi? Ngươi có gì đáng giá để ta trốn?"

Nhưng hắn vẫn nói ra lí do vì sao mình sửa họ.

Loạn thế năm đó, các nơi đều có quân khởi nghĩa, triều đình vây quét không kịp. Sau đó, xung quanh Vân châu bị quân khởi nghĩa chiếm lĩnh, nhưng tri phủ vô năng nên mọi việc đều đẩy cho phụ thân Biện Ngọc Thành - là tri châu, ông đành phải dâng tấu lên triều đình thỉnh cầu trợ giúp.

Khoảng thời gian thủ thành, Biện tri phủ bất hạnh bị loạn tiễn bắn chết, nhưng hoàng đế không chịu ra tay cứu giúp, hắn ta hạ chỉ chém giết, răn đe.

Nhờ sự giúp đỡ của tâm phúc bên người phụ thân, mẫu thân Biện Ngọc Thành đã dẫn đệ đệ hắn rời khỏi Vân châu. Khi đến Kinh châu, mẫu thân gặp bệnh nặng, phu thê hắn cũng hết lòng chữa chạy. Nhưng hai tháng sau bà vẫn không qua khỏi.

Trước khi qua đời, điều bà lo sợ nhất là triều đình luôn truy lùng Biện Ngọc Thành và đệ đệ của hắn. Có đôi phu phụ tuổi đã cao mà vẫn không có con cái, nên muốn nhận người để chăm sóc họ lúc về già. Mẫu thân bảo Biện Ngọc Thành và đệ đệ hắn nhận hai người làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, bà đồng ý cho sửa thành họ Triệu.

Sau này Biện Ngọc Thành cưới nữ nhi của một hộ nhân gia gần đó, thời gian trôi qua cũng rất tốt. Nhưng hắn luôn tâm niệm mình phải giải oan cho phụ thân, nên quyết định vào triều làm quan. Chờ đến khi hắn nắm quyền thế trong tay có thể điều tra được chuyện năm đó, giúp Biện gia giải nỗi oan.

Đúng lúc tân triều được thành lập, rất cần nhân tài, trải qua tám năm hắn đã làm đến chức Công bộ hữu thị lang. Thời cơ để hắn lật lại bản án năm đó của phụ thân sắp đến nhưng nào ngờ lại gặp Thôi Quý Lăng ở đây. Hơn nữa giờ đây Thôi Quý Lăng đã trở thành đại đô đốc quyền cao chức trọng.

Khi tới Giang Lăng, cũng được biết đại đô đốc mang họ Thôi, tên Quý Lăng, nhưng hắn chỉ nghĩ trùng tên, trùng họ với người kia. Dù sao Thôi Quý Lăng chỉ là một thư sinh gầy gò, làm sao Biện Ngọc Thành nghĩ được hắn sẽ gác bút nghiên để vào quân doanh, trở thành một võ tướng?

"Ta đã nói hết mọi chuyện, nếu ngươi muốn tố giác với triều đình, xin cứ tự nhiên."

Ánh mắt Biện Ngọc Thành nhìn qua hắn, thần sắc thản nhiên.

Nhưng Thôi Quý Lăng không quan tâm tới chuyện này.

Triều đại đã thay đổi, chẳng còn ai quan tâm đ ến khởi nghĩa, loạn lạc năm đó ở Vân châu là do sai lầm của tri phủ hay tri châu. Sợ rằng tri phủ năm đó cũng không còn sống.

Điều hắn quan tâm là Khương Thanh Uyển có đi tìm Biện Ngọc Thành hay không.

Mặc dù hắn không thích Biện Ngọc Thành, nhưng không thể không thừa nhận người này là quân tử. Xuất thân thế gia lại ra làm quan, hắn chắc chắn có sự thanh ngạo. Ba lần bốn lượt xác nhận Khương Thanh Uyển không đi tìm hắn, chắc chắn là thật.

Vậy Uyển Uyển của hắn đã đi nơi nào?

Nếu suy tính theo thời gian, năm Khương Thanh Uyển đi tìm Biện Ngọc Thành ở Vân châu chưa bị luân hãm. Nếu nàng thật sự đến Vân châu, vẫn có thể tìm được Biện Ngọc Thành.

Có lẽ nàng đã về nhà, cầu xin tha thứ từ phụ thân?

Khương phụ tuy nghiêm khắc, nhưng Thôi Quý Lăng biết ông rất yêu thương Khương Thanh Uyển. Năm đó nàng vì hắn mà làm bại hoại môn phong nên ông mới tức giận mất lý trí, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Nếu Khương Thanh Uyển chân thành nhận sai, ông nhất định sẽ mềm lòng, cho phép nàng trở về.

Nhưng lý lẽ đó bị Biện Ngọc Thành bác bỏ: "Không có khả năng. Năm đó khi mẫu thân cùng ta và đệ đệ rời khỏi Vân châu, chúng ta đã gặp Khương bá phụ và người nhà ở thành Bắc. Lúc ấy ta không nhìn thấy Uyển Uyển."

Vân châu bị vây hãm, nhà giàu nhất Vân châu như Khương gia cũng khó được yên ổn, cho nên Khương phụ quyết định chỉ mang theo một ít vàng bạc, dẫn người nhà rời khỏi Vân châu đi tị nạn.

Trái tim Thôi Quý Lăng như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh cóng.

Nàng không đi tìm Biện Ngọc Thành, cũng không về nhà, vậy thì Uyển Uyển đi nơi nào được chứ?

Lúc này Biện Ngọc Thành cực kỳ tức giận. Hắn vốn là người nho nhã nhưng khi mắng người cũng chẳng vừa: "Uổng cho ngươi là nam nhân, ngay cả thê tử mình cũng không bảo vệ cẩn thận. Năm đó loạn thế nổ ra, khắp nơi đều loạn lạc, ngươi lại để một nữ tử như Uyển Uyển ngàn dặm xa xôi quay về Vân châu? Điều này khác gì cho dê vào miệng cọp."

Hắn vô cùng đau đớn nói: "Chẳng lẽ chín năm qua ngươi chưa từng tìm nàng? Hay đã đi tìm, nhưng vẫn không thấy? Như vậy, cũng có khả năng nàng đã gặp phải điều gì bất trắc, ngoài ý muốn."

Dù hắn không biết chuyện cãi nhau giữa Khương Thanh Uyển và Thôi Quý Lăng, cũng không hay về lá thư và phong hưu phu, nhưng hắn không nghĩ cô nương tốt như Khương Thanh Uyển lại kiên quyết với phụ thân, không màng cuộc sống sung túc, đủ đầy để theo Thôi Quý Lăng. Nếu nàng quyết định quay lại Vân châu một mình, nhất định người sai là Thôi Quý Lăng. Có thể Thôi Quý Lăng đã phụ bạc nàng.

Hắn đã không nhẫn thêm được nữa, xông đến đấm Thôi Quý Lăng một cái thật mạnh.

Chỉ nghe được một tiếng bộp giòn vang.

Biện Ngọc Thành ngây ngẩn cả người.

Hắn không nghĩ sẽ đánh được Thôi Quý Lăng, hắn vốn cho rằng nhất định Thôi Quý Lăng sẽ tránh. Hơn nữa với thân thủ của mình, Thôi Quý Lăng có thể tránh cú đấm này một cách dễ dàng.

Đúng là với thân thủ hiện tại, Thôi Quý Lăng tránh đòn của Biện Ngọc Thành rất dễ dàng. Nhưng một chút né tránh hắn cũng không có.

Hiện tại trong đầu hắn đã loạn lên, cả người rét run. Hối hận không thể tự đấm chính mình.

Lúc này Chu Huy và Trần Bình đều xông lại, chắn trước người Thôi Quý Lăng, trừng mắt nhìn Biện Ngọc Thành. Chu Huy quát: "Lớn mật. Ngươi dám đánh đại đô đốc?"

Loan đao trong tay Trần Bình đã ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về Biện Ngọc Thành. Ánh mắt hắn nhìn sang Thôi Quý Lăng.

Hiển nhiên, chỉ cần Thôi Quý Lăng ra lệnh, loan đao trong tay hắn lập tức sẽ đâm vào ngực của Biện Ngọc Thành.

Nhưng Thôi Quý Lăng lại đẩy bọn họ ra.

Ngẩng đầu nhìn Biện Ngọc Thành, khóe mắt đỏ lên, ánh mắt cuồng loạn, gân xanh cũng nổi lên trên cổ, nhìn hắn khá đáng sợ.

"Ta đã đi tìm nàng. Ngay từ lúc nhìn thấy lá thư và phong hưu phu kia ta đã rất phẫn nộ, nhưng không thể tin nàng đối xử với ta như vậy. Ta hận nàng đã bỏ ta đi tìm ngươi. Trong lòng ta ghen ghét, khổ sở, mong rằng cả đời này sẽ không thấy nàng nữa. Nhưng sau đó ta vẫn muốn tìm nàng. Một mình ta cưỡi ngựa chạy ngàn dặm về Vân châu, chỉ cầu nàng hồi tâm chuyển ý, đi theo ta. Ta đã nghĩ kỹ, chỉ cần nàng nguyện ý đi cùng, nàng bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý. Ta sẽ ở cạnh nàng khi nàng muốn. Dù phải mất cả cái mạng này ta cũng sẽ thỏa mãn nàng. Nhưng ta không tìm được nàng. Khi ta đến Vân châu, nơi đó đã bị vây lại, khắp nơi đều là những mảng tường đổ. Ngươi và người nhà không có tung tích. Khương gia cũng người không nhà trống, một hạ nhân cũng không có, ta không biết một chút nào về hành tung của nàng. Mấy năm này ta vẫn luôn tìm ngươi và nàng. Ta luôn cho rằng nàng đi với ngươi, nhưng không nghĩ ra ngươi lại đổi họ. Ta mãi không tìm được ngươi và nàng."

Hắn càng nói, hai mắt càng trở nên đỏ hơn, thanh âm cũng khàn đi, nhìn như điên cuồng.

Chu Huy và Trần Bình đã đi theo Thôi Quý Lăng nhiều năm, nhưng trong ấn tượng của bọn họ, đại đô đốc luôn nói chuyện ngắn gọn. Đây là lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như vậy. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những cảm xúc này của hắn.

Hai người đều kinh hãi, quay sang nhìn nhau. Nhất thời không ai biết nên vậy khuyên bảo thế nào, đành đứng yên tĩnh ở bên.

Trong lòng Biện Ngọc Thành cảm thấy khiếp sợ.

Trong ấn tượng của hắn, dù Thôi Quý Lăng là thư sinh thanh nhã, nhưng xuất thân bần hàn, nên khiến hắn cũng có một phần cao ngạo. Đối với người khác, hắn vẫn luôn khắc chế cảm xúc, chưa bao giờ để lộ ra như bây giờ.

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Năm đó ngươi và Uyển Uyển đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước, nàng cam nguyện gả cho người nên cãi nhau với phụ thân, rồi bỏ nhà đi, sao sau đó lại một mình quay về Vân châu? Người còn nói nàng đi tìm ta? Sau khi gả cho ngươi, ta cũng từng đến gặp nàng, nhưng nàng chỉ xem ta như huynh trưởng, không có một chút tình cảm nam nữ nào. Nàng nói dù đời này ngươi phú quý hay bần hàn, nàng sẽ luôn bên cạnh, không rời bỏ ngươi. Như vậy sao nàng lại nói muốn đi tìm ta?"

Đến cùng nàng đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất mới làm như vậy đây?

Thôi Quý Lăng như bị điện giật, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Biện Ngọc Thành.

Khương Thanh Uyển đã từng nói với hắn nàng đối đãi với Biện Ngọc Thành như huynh trưởng, nhưng hắn cảm thấy nàng chỉ nói vậy để cho qua mà thôi.

Biện Ngọc Thành là nhi tử nhà thế gia, nổi danh là quý công tử ở thành Vân châu. Tướng mạo hắn cũng tốt, ôn nhuận nho nhã, bao nhiêu khuê nữ muốn gả. Nhưng trong mắt hắn chỉ có Khương Thanh Uyển.

Thời điểm hắn mới quen Khương Thanh Uyển đã được chứng kiến sự che chở của Biện Ngọc Thành dành cho nàng. Đúng là nâng niu trong lòng bàn tay, đặc biệt ở trước mặt hắn Khương Thanh Uyển cũng rất tùy hứng.

Nhưng Uyển Uyển đã từng khẳng định với Biện Ngọc Thành như thế ư? Vậy sao trong thư nàng lại nói lòng mình không quên được Biện Ngọc Thành, muốn về Vân châu tìm hắn?

Trong chớp mắt, hắn chợt nhớ tới một việc. Xoay người sải bước ra khỏi phòng, thân ảnh hắn biến mất rất nhanh trong đêm tối mênh mông.