Thế Thúc

Chương 73: Sinh lòng nghi ngờ



Thôi Quý Lăng có thể khẳng định Khương Thanh Uyển đang nói dối.

Tạm thời không nói đến việc người bị bệnh nặng ho ra máu có tâm trạng ăn màn thầu hay không, nàng ta nói nhìn thấy Uyển Uyển là vào ngày hè, lại còn miêu tả da tay Uyển Uyển vừa sưng vừa đỏ. Mùa hè sao có thể nứt da được lại còn vừa sưng vừa đỏ?

Hơn nữa hắn rất nhạy bén nên cho dù tiểu cô nương có thể hiện sự cung kính, dịu dàng thì hắn vẫn nhận ra được những lời của nàng có ý đối địch và phẫn hận hắn.

Giống như nàng muốn hắn phải khổ sở.

Hắn gặp gỡ tiểu cô nương này tổng cộng ba lần. Hai lần trước nàng luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng lần này...

Chẳng lẽ việc hắn ép hỏi Biện Ngọc Thành đã khiến nàng giận nên mới nói ra những lời này sao? Hay đúng là nàng biết Uyển Uyển, thậm chí còn bất bình thay Uyển Uyển nên mới có thể kích động như vậy?

Thôi Quý Lăng không đoán được nên đã hạ lệnh cho người đi điều tra về tiểu cô nương. Bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Uyển Uyển hắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng tới tận bây giờ, thủ hạ hắn phải đi lúc trước cũng không tìm thấy thông tin hữu ích nào, hắn càng ngày càng nôn nóng cũng dần trở nên bất an.

Hắn không biết liệu mình có thể kiên trì thêm bao lâu nữa. Một ngày dài tựa một năm, số lần hắn không thể chợp mắt cũng tăng dần. Đối với những chuyện trong triều, hắn đã không còn bận tâm.

May là những người thân tín đi theo hắn từ trước như Chu Huy đều rất trung thành nên tạm thời quyền khống chế toàn quân vẫn nằm trong tay hắn. Do công cao lấn chủ nên hắn không được hoàng đế và thái hậu tín nhiệm. Họ bồi dưỡng Tiết Minh Thành thành Binh bộ tả thị lang đã chứng minh được điều đó. Thậm chí mấy ngày trước một đám quan văn còn dâng tấu muốn tách việc điều quân với quản lý quân ra làm hai, để bộ Binh nắm giữ quyền điều binh, còn phủ đại đô đốc chỉ cần quản lý quân lính.

Thôi Quý Lăng cười lạnh.

Hoàng đế và thái hậu nóng vội muốn tước đoạt binh quyền trong tay hắn đến vậy sao? Song mấy năm nay, cái chức đại đô đốc của hắn cũng không phải chỉ để trưng, quân lính trong kinh đã sớm do thân tín của hắn cai quản, hoàng đế và thái hậu muốn mượn sức đám quan văn để tạo sóng gió đúng là thiếu mồi lửa dẫn.

Những chuyện trong triều Thôi Quý Lăng cho rằng mình có thể nắm rõ nên không cần phiền lòng mà ngược lại chuyện của Uyển Uyển...

Hắn nhắm lại mắt.

Chỉ mong nhanh chóng nhận được một chút tin tức về nàng. Dù cái giá phải trả lớn thế nào, hắn cũng nguyện ý.

***

Đi được một đoạn đường, Khương Thanh Uyển lại thấy hối hận khi đã nói những lời kia.

Rõ ràng lời nói chất chứa hờn dỗi và oán hận. Cũng không biết Thôi Quý Lăng có phát giác được gì hay không.

Nhưng hắn là người kín đáo, bình tĩnh, từ xưa đến nay không bao giờ biểu hiện suy nghĩ trong lòng ra bên ngoài. Cứ xem như hắn đã phát hiện thì cũng không để nàng đoán được.

Trước kia hắn nói nàng ngốc, không yên tâm khi để nàng ở một mình, hắn chỉ hận không thể đưa nàng đi cùng mình mọi lúc, mọi nơi. Thấy nàng trong tầm mắt, hắn mới có thể an tâm.

Khương Thanh Uyển cũng cho rằng đời trước mình rất ngu ngốc, không biết cách nhìn người. Sống trong cung ba năm, gặp đủ loại chuyện, nàng tưởng bản thân đã tu luyện được vui buồn không lộ nhưng đứng trước mặt Thôi Quý Lăng, nàng vẫn chẳng khống chế được mình.

Đối với người kia, nàng rất khó để khống chế bản thân. Thế nào đi nữa cũng là người mình từng yêu và cũng rất hận.

Năm đầu tiên ở hoán y cục, nỗi oán hận luôn chất chứa, trào dâng trong nàng. Mỗi lần nhớ tới Thôi Quý Lăng, nàng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau này có cô cô khuyên nàng nên nghĩ thoáng hơn, nhưng nỗi oán hận sâu sắc sao có thể dễ dàng buông bỏ ngay được. Giờ đây thân phận khác biệt, nàng cũng nghĩ thật vất vả mới có cơ hội được sống lần nữa, đành phải bất đắc dĩ giả bộ nhu thuận trước mặt những người kia. Nếu được nàng cũng không muốn dính đến bọn họ.

Trong đầu nàng đang nghĩ ngợi những việc này bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng. Âm thanh càng ngày càng gần.

Nàng quay đầu lại, hóa ra người đến là Hà Cảnh Minh.

Lúc nãy Hà Cảnh Minh chạy quá nhanh nên giờ đây hơi thở không được ổn định cho lắm. Nhưng hắn không muốn Khương Thanh Uyển thấy dáng vẻ thất thố của mình nên cố hít thở thật sâu mới nói: "Khương cô nương, chuyện vừa rồi nàng đừng để ở trong lòng. Cũng không phải sợ."

Hà Cảnh Minh đang muốn an ủi nàng hay là đến nói tốt giúp Thôi Quý Lăng đây?

Đáp án là cả hai. Nhưng vì Hà Cảnh Minh ít tiếp xúc với các cô nương, trong lòng lại có chút tình cảm không thể gọi tên dành cho Khương Thanh Uyển nên không biết phải an ủi nàng thế nào cho phải. Nên đành phải quay ra nói tốt cho Thôi Quý Lăng.

"... Nhìn nghĩa phụ mặc dù có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra người rất tốt. Người là võ tướng, đã từng chinh chiến khắp nam bắc nên đôi khi khiến người khác cảm thấy không được thoải mái khi tiếp xúc. Nhưng nếu nàng tiếp xúc lâu sẽ thấy người không hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài."

Khương Thanh Uyển không nói gì.

Đời trước nàng tự cho rằng mình hiểu rõ Thôi Quý Lăng. Nàng nghĩ hắn là người cẩn thận, kín tiếng, đặc biệt trơi sinh đã có khí chất thanh cao. Nhưng đến khi xảy ra những chuyện kia, nàng mới hoảng hốt phát hiện mình không hề hiểu hắn.

Hiện tại mỗi lần thấy hắn, nàng chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tướng mạo hắn vẫn vậy, nhưng lông mày lại sắc bén, cả người toát ra sự xa cách, lạnh lẽo...

Nàng không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra như bây giờ. Hơn nữa, trước kia nàng cũng chưa từng nghĩ có ngày Thôi Quý Lăng sẽ xếp bút nghiên theo việc binh đao, trở thành võ tướng.

Dù bản thân luôn tự nhủ Thôi Quý Lăng không còn liên quan đến nàng, những chuyện của hắn không cần nàng quan tâm nhưng hiện tại hắn thay đổi quá nhiều...

Trong lòng nàng khó tránh khỏi hiếu kì. Đúng lúc này có thể hỏi dò Hà Cảnh Minh.

Nàng nhẹ nhàng cảm tạ Hà Cảnh Minh: "Đa tạ Hà công tử đã trấn an ta. Thật tình ta cũng biết thế thúc là người rất tốt, chuyện ban nãy chắc hẳn người có duyên cớ."

Chuyện năm xưa, Thôi lão thái thái cho rằng đó là việc xấu trong nhà nên cũng không kể cho người ngoài biết. Mà trong lòng Thôi Quý Lăng không chịu tiếp nhận bức hưu phu kia, luôn khẳng định Khương Thanh Uyển vẫn là thê tử của hắn, vì vậy không đề cập chuyện nàng bỏ đi. Hắn nói thân thể nàng không được tốt nên đưa đến một nơi yên bình để tĩnh dưỡng, khi nào sức khỏe tốt hơn sẽ đón nàng trở về, cho nên Hà Cảnh Minh cũng không biết nhiều chuyện năm đó.

Trong thủy các khi nghe Thôi Quý Lăng hỏi Khương Thanh Uyển có từng thấy một người trùng danh tự hay không, hắn đã cảm thấy kỳ quái. Lúc này nghĩ một lát, hắn mới chần chờ nói: "Người nghĩa phụ hỏi ban nãy là thê tử của người. Tình cảm của người và thê tử rất tốt, có thể do thê tử mất tích nên người mới lo lắng, nóng vội truy hỏi như vậy... Khương cô nương, nàng đừng suy nghĩ nhiều, người không tổn thương nàng đâu."

Trong trí kí ức khi hắn còn thơ bé, Thôi phu nhân là người hay cười. Lúc người cười, hai mắt sẽ cong lại, nhìn rất ôn hòa. Mỗi lần như vậy, nghĩa phụ nhìn người rất nhu tình, ấm áp, giống như có sao trời trong ánh mắt.

Đúng là tình cảm rất sâu đậm, ngay cả hắn mới mười tuổi cũng có thể cảm nhận được. Mẫu thân cũng bảo hai người họ phu thê tình thâm, bà chưa từng thấy ai nhìn thê tử mình trìu mến yêu thương như nghĩa phụ.

Khương Thanh Uyển không nói gì, bàn tay vô thức nắm lại.

Chờ một lát, nàng mới hỏi: "Ta từng nghe người ta nói trước đây thế thúc là văn nhân, giữ chức trưởng sử tại phủ Ninh vương sao bây giờ người lại thành võ tướng? Hà công tử có biết nguyên nhân không?”

"Thật ra cái này ta cũng không rõ lắm." Hà Cảnh Minh nghĩ một lúc mới trả lời, "Chuyện là chín năm trước. Có một hôm, sau khi đi thăm nghĩa phụ về, phụ thân nói với mẫu thân ta rằng không biết gần đây nghĩa phụ gặp phải chuyện gì mà uể oải, u sầu. Phụ thân ta hỏi gì người cũng không nói, chỉ ngồi đờ đẫn trong phòng uống rượu, ai tìm cũng không gặp. Khoảng thời gian sau, phụ thân nói không biết vì sao đang tốt lành mà nghĩa phụ lại xin từ chức trưởng sử để đi đầu quân. Lúc ấy, phụ thân ta rất lo lắng, người cho rằng nghĩa phụ là văn nhân, thư sinh gầy gò chỉ có thể cầm bút sao nắm được binh khí? Trước kia ngay cả gà nghĩa phụ cũng không giết nổi mà giờ lại muốn xông pha chiến trường? Nghe nói Thôi lão thái thái vì chuyện này mà quát mắng mấy ngày, thậm chí bà còn tuyệt thực để uy hiếp người. Nhưng nghĩa phụ vẫn không nghe lời bà mà cố chấp vào quân doanh. Chuyện sau này, hẳn Khương cô nương đã nghe qua, nghĩa phụ chưa từng bại trận, còn luyện được tài bắn cung, bách phát bách trúng, người rất được các binh sĩ tin phục."

Trong lòng Khương Thanh Uyển khiếp sợ.

Phỏng đoán theo lời nói của Hà Cảnh Minh, rất có thể sau khi nàng rời đi Thôi Quý Lăng mới trở nên như vậy.

Không phải chính hắn bắt nàng làm cống nữ đưa vào kinh ư? Tại sao hắn lại chán chường, tiều tụy, thậm chí ngay cả Thôi lão thái thái tuyệt thực để uy hiếp, hắn vẫn gác bút tòng quân? Thôi Quý Lăng rất hiếu thuận với Thôi lão thái thái, hắn hiếm khi làm trái ý bà.

Trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Chẳng lẽ chuyện năm đó có uẩn khúc? Lẽ nào Tôn Ánh Huyên và Tôn Hưng Văn lừa gạt nàng?

Nhưng lúc ấy nàng nghe đại phu nói rằng Tôn Ánh Huyên đã mang thai được ba tháng. Hơn nữa khi đó Tôn Hưng Văn chỉ là thị vệ vương phủ, nếu không có lệnh của Thôi Quý Lăng, sao hắn dám động đến nàng?

Ngẫm lại thời gian đó, chuyện nàng tỉnh lại trên xe ngựa phải mất vài ngày sau, quan trọng cả người còn choáng váng, nặng nề, nhất định nàng đã uống phải thuốc mê rồi bị đưa đi.

Tuy nhiên những ngày gần đấy, không có người ngoài nào vào nhà, có lẽ thuốc mê này do người thân lén bỏ vào cho nàng uống. Nếu không phải Thôi lão thái thái thì là Thôi Hoa Lan.

Nếu không có sự đồng ý của Thôi Quý Lăng, Thôi lão thái thái và Thôi Hoa Lan dám làm như vậy sao?

Nàng không tin.

Nhưng suy nghĩ lại đúng là mấy năm đó Thôi Quý Lăng đối với nàng rất tốt, không giống như chỉ làm bộ làm tịch...

Trong lòng nàng chứa đầy nghi ngờ. Đột nhiên nàng quyết định, xoay người chạy về hướng thủy các.

Nàng muốn hỏi trực tiếp Thôi Quý Lăng về chuyện năm đó. Nàng không tin Thôi Quý Lăng có thể đối xử với nàng nhẫn tâm như vậy. Nếu biết thân phận thật của nàng, hắn ngoan độc ra tay trừ khử, nàng cũng cam nhận.