Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 114: Trước khi chấm dứt



Khi đại quân tiếp tục xuôi nam, tiểu Mục cuối cùng mới hiểu vì sao trước đó Trình Thiệu Đường lại bỏ thời gian nghiên cứu thủy chiến, còn mời thợ thủ công có tiếng ở địa phương về sau khi dẹp yên thành Bình Châu. Hắn tưởng rằng huynh ấy đang chuẩn bị công đánh hải tặc ở Nghi Châu. Nay xem ra, e rằng trước rất lâu trước đó, huynh ấy và bệ hạ đã có ý định đánh lên đảo.

“Đệ còn chuyện gì khác sao?” Thấy hắn báo cáo công việc xong vẫn đứng yên một chỗ, Trình Thiệu Đường khó hiểu hỏi.

Tiểu Mục chần chừ giây lát: “Đường đại ca vẫn ở trên đảo ạ?”

Trình Thiệu đường gấp thư mật lại, bình tĩnh trả lời: “Theo báo cáo của trinh sát, bây giờ huynh ấy đang là hộ vệ đắc lực nhất bên cạnh Tề vương. Bên cạnh Tề vương văn có Án Ly, võ có Đường Tấn Nguyên, cũng nhờ có sự trợ giúp toàn lực của hai người này nên Tề vương mới có thể giành lấy đảo nhỏ và thay thế Vạn Thị trong vòng chưa đầy một năm.”

Tiểu Mục trầm mặc.

Ban đầu đảo nhỏ bị Vạn Thị chiếm cứ, năm đó Tề vương tháo chạy lên đảo, tuy là thân vương triều đình, nhưng Vạn Thị làm sao cam lòng đưa quyền hành trong tay ra, vì thế giữa hai bên cuối cùng vẫn nảy ra một trận tranh đấu.

“Tiểu Mục, lần này đệ không cần tham gia trận chiến trên đảo này, cứ ở lại thành Nghi Châu giúp Bàng đại nhân giải quyết công việc trong thành là được.” Trình Thiệu Đường chậm rãi nói.

“Vì sao? Đại ca, vì sao đệ không được đi?” Tiểu Mục nghe vậy liền cuống lên.

“Huynh sợ đệ không xuống tay được với Đường đại ca phải không?”

Trình Thiệu Đường lắc đầu, nói với chút buồn: “Ta chỉ mong rằng tình nghĩa huynh đệ ngày đó chí ít không hoàn toàn mất sạch.”

Tiểu Mục giật mình, nhanh chóng hiểu được ý của chàng, huynh ấy hi vọng ít nhất có thể giữ lại được tình nghĩa huynh đệ của mình và Đường Tấn Nguyên. Chỉ có như vậy mới có thể để lại bằng chứng chân thực cho tình huynh đệ của tiêu ngục ngày đó.

“Đệ hiểu rồi, đệ sẽ ở lại giúp Bàng đại nhân, đại ca phải cẩn thận, phải thời thời khắc khắc nhớ rằng tẩu tử và bé Đang đang ở kinh thành đợi huynh quay về.”

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Đệ về nghỉ ngơi trước đi, ta vẫn còn việc phải giải quyết.”

“Vậy đệ đi trước đây, đại ca nhớ nghỉ ngơi sớm.”

Sau khi tiểu Mục rời đi, Trình Thiệu Đường mới rủ mắt xuống.

Trận chiến lần này với Tề vương, bọn họ chỉ được phép thắng không được phép thua. Nếu không, chàng không còn mặt mũi nào đối diện với các tướng sĩ đã cùng mình sống chết có nhau, càng không có mặt mũi đối mặt với quân vương trong điện Kim Loan, người đã tha thứ cho mình hết lần này tới lần khác.

Đêm nay trên đảo nhỏ, ánh đèn cầy trong thư phòng của phủ Tề vương sáng rực, Tề vương triệu tập các hạ thần thân tín tới bàn xem nên làm gì để đối phó với trận chiến ác liệt sắp tới.

“Đại quân triều đình khí thế hừng hực, không biết các vị có kế gì đẩy lùi địch không?” Tề vương mặc trên người bộ y bào không hề quý báu, trải qua nhiều năm gian nan vất vả, mặt rồng cũng đã bớt vẻ trắng ngần, ngay cả khí chất tao nhã đã từng được mọi người ca tụng hết lời cũng đã bị sự trầm ổn lạnh lùng thay thế.

Đây chung quy chỉ là một hòn đảo nhỏ, sản vật trên đảo không dồi dào, được cái nhờ có vị trí địa lý tự nhiên nên cách xa đủ loạn phân tranh trong trung nguyên. Điều kiện sống ở đây đã không thể so được với kinh thành, mà thậm chí còn kém xa thành Trường Lạc – đất phong của hắn.

Chúng hạ thần đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai có thể đưa ra kế sách gì hữu ích lúc này, ngay cả Án Ly cũng chỉ cau mày không lên tiếng.

“Tuy đại quân của Trình Thiệu Đường có tiếng là không thể ngan cản, nhưng dẫu sao trung nguyên và đảo cũng cáh sông cách biển, chúng có thể dũng mãnh trên đất bằng, nhưng trên nước thì chưa chắc.” Có người lưỡng lự nói.

“Không đâu! Lúc ở Nghi Châu, đại quân của Trình Thiệu Đường đã thể hiện sự dũng mạnh trong thủy chiến, chúng ta không thể xem thường được.”

“Tuy là vậy, nhưng những năm qua chúng ta cũng vẫn luôn đề phòng triều đình phái binh tới, dẫu binh lực không bằng bọn chúng nhưng vẫn có năng lực phòng thủ.”

“Nếu chỉ dựa vào phòng thủ thì chúng ta có thể phòng được bao lâu chứ? Chỉ cần một ngày đại quân triều đình không rút, chúng ta sẽ luôn phải sống trong thấp thỏm lo lắng. Hơn nữa, lão thất phu họ Vạn rất có thể sẽ sai đám thiêu thân tới gây thêm phiền phức cho chúng ta.”

……..

Mọi người thi nhau bàn luận, Tề vương chau mày nhìn về phía Đường Tấn Nguyên vẫn một mực im lặng: “Tấn Nguyên, ngươi nghĩ sao?”

Đường Tấm Nguyên bặm cánh môi mỏng: “Trận chiến này là không thể tránh khỏi, với sự hiểu biết của thần về Trình … Thiệu Đường, lần này nếu không thể đánh lên đảo, hắn sẽ không chịu để yên.”

Ngày gặp lại nhau là lúc quyết chiến sinh tử. Những năm qua, hắn vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó Trình Thiệu Đường cắt áo đoạn nghĩa và nói ra câu đó.

Cho nên, lần này không ai trốn tránh được, nhất định phải có một cái kết thực sự.

Tề vương có chút không cam lòng, nhưng cũng biết những lời hắn nói là thật, trận chiến lần này không có cách gì tránh khoit.

Mọi người thảo luận tới nửa đêm cũng không nghĩ ra được cách nào hữu hựu. Tề vương day thái dương, bất đắc dĩ phất tay để họ rời đi.

Mọi người đều hiểu rất rõ, với binh lực của bọn họ căn bản không thể chống lại đại quân của triều đình, cho dù bọn họ chiếm ưu thế về địa lí có thể ngăn cản một phần, nhưng nếu trong thời gian dài, cuối cùng họ vẫn không thể cầm cự được.

Ngay cả Án Ly cũng không ngờ rằng đại quân triều đình lại tới nhanh như vậy, ông vốn cho rằng ít nhất cũng cần tới ba năm hoặc lâi hơn thế.

Ra khỏi thư phòng, ông ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, được một lúc thì thở dài thườn thượt.

Với thực lực hiện tại của Tề vương, đối chiến với đại quân triều đình chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bảo không có phần thắng.

Năm đó ông ở trước mặt quân đội hai đòi trả ân, ép Trình Thiệu Đường thả Tề vương đi. Lần này, Trình Thiệu Đương đã báo xong ân nghĩa, đương nhiên hắn sẽ toàn lực ứng phó.

“Tiên sinh xưa nay có tiếng là đa mưu túc trí, chẳng lẽ lần này cũng bó tay trước đại quân triều đình sắp tới sao?” Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của nữ tử, Án Ly quay đầu, làm lễ nói: “Vương phi nương nương.”

Tề vương phi nhìn ông chằm chừm, hỏi tiếp: “Hoặc có lẽ là tiên sinh đã nắm rõ kết cục của trận chiến lần này, biết chúng ta đã sớm đi đến đường cùng cho nên mới thở dài nhìn trăng?”

Án Ly lại rơi vào trầm mặc.

Tề vương phi biết rằng ông sẽ đáp lại mình, nàng cũng ngước nhìn bầu trời đêm giống ông và lẩm bẩm: “Thật ra, ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Nếu có thể tới sớm chút cũng tốt, chí ít cũng không cần thấp thỏm ngày đêm, không biết bao giờ mới kết thúc.”

Nói xong, nàng không nhìn ông mà quay người rời đi.

Về đến phòng, nàng phát hiện ra Tề vương không biết đã tới từ lúc nào, hắn đang ngồi cạnh bàn tự rót tự uống, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn, thấy là nàng khuôn mặt lập tức nở nụ cười dịu dàng: “Đêm lạnh lắm, sao nàng không mặc thêm đồ hẵng ra ngoài?”

Tề vương phi ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi bước đến ngồi cạnh hắn, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, bình tĩnh nói: “Vương gia đang mượn rượu giải sầu ư?”

Tề vương cũng không để ý, chỉ cười nói: “Sầu? Chuyện đã đến nước này bản vương có gì phải sầu?”

“Chỉ là không thể báo thù cho mẫu phi, dù bản vương có chết cũng không cam lòng.”

“Trước trước đến giờ vương gia luôn kiên quyết cho rằng cái chết của mẫu phi không phải ý chỉ của tiên đế, mà là di tân đến giả truyền thánh chỉ, mượn tay tiên đế giết mẫu phi.” Tề vương phi thản nhiên nói.

“Lẽ nào không phải sao?” Tề vương hỏi ngược lại, sau đó lắc đầu nói tiếp: “Giờ nói những chuyện này thì có ích gì?”

“Chàng cũng mệt rồi, để thiếp sai người chuẩn bị nước nóng, tắm rửa thay đồ xong rồi nghỉ ngơi!”

“Cũng được.” Tề vương đáp.

Thấy hắn vào phòng tắm, Tề vương phi cuối cùng cũng khẽ cất tiếng thở dài.

Ánh trăng xuyên qua màn cửa rọi vào trong phòng, phản chiếu bóng hai người đang bện lấy nhau.

Tề vương phi rên lên một tiếng, đón nhận tất cả của nam nhân trên người mình, rồi nàng chợt nghe thấy người nọ thủ thỉ bên tai: “Nàng không muốn sinh con dưỡng cái cho ta là đúng, dù sao một nam nhân thân trong hiểm cảnh làm sao có năng lực bảo vệ vợ con của hắn.”

Trái tim nàng thắt lại, tay vô thức siết chặt, trong đầu lóe lên một suy nghĩ……. Chàng biết ư? Biết hai năm qua mình vẫn luôn dùng canh tránh thai?

Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói nên lời.

Tề vương dường như cũng không để tâm, hắn chỉ chăm chăm dày vò nàng hết lần này đến lần khác. Đợi nàng mệt lử chìm vào cơn mê, nàng lại nghe thấy người nọ thủ thỉ bên tai mình: “Nếu có tiếp sau, chúng ta chỉ làm một đôi phu thê bình thường, sẽ không có người khác, cũng sẽ có tranh chấp gì, được không?”

Nàng buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, đáp lại như nói mớ: “Không được….”

Cơ thể Tề vương cứng đờ, sau đó thì cười khổ, hắn ôm nàng vào lòng và lẩm bẩm: “Nàng lúc nào cũng vậy, chẳng chịu cho người ta chút hi vọng nào cả. Đã đến nước này rồi, cho dù nàng nói dối ta cũng được mà!”

Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở đều đặn của người trong lòng.

Hắn thở dài não nề, cúi đầu nhìn ngắm dung nhan yêu kiều đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Thời gian dường như đột nhiên chiếu cố nàng, sau nhiều năm tha hương nơi đây, dung mạo của nàng vẫn không hề già. Nàng lúc ngủ trông dịu dàng như thế, nhưng khi vừa tỉnh dậy lại là vị Tề vương phi nói lời sắc bén, không cả nể ai.

Nàng thật ra chưa từng thay đổi, thứ thay đổi là trạng thái của mình.

Khi đại quân của Trình Thiệu Đường ngày càng đến gần đảo nhỏ, Lăng Ngọc ngày càng lo lắng, nhưng lại có chút mẫu thuẫn, nàng vừa hi vọng Trình Thiệu Đường có thể đánh hạ đảo nhỏ, kết thúc cuộc chiến lần này, nhưng lại vừa không muố Tề vương phi, thậm chí là cả Đường Tấn Nguyên đang ở trên đảo xảy ra chuyện gì bất trắc.

Dầu gì hai người này cũng có ơn với nàng.

Nhất là khi nghĩ tới Minh Cúc, thê tử của Đường Tấn Nguyên đã nhiều năm không rõ tung tích là nàng không khỏi thở dài.

Cũng không biết vì sai, chỉ cần ghĩ tới mẫu tử Minh Cúc không rõ tung tích là nàng lại bất giác nhớ đến mình của kiếp trước. Năm đó kinh thành đại loạn, Tề vương thừ dịp hỗn loạn mà trốn khỏi kinh, một phụ nhân bên cạnh còn có con thơ như Minh Cúc có thể đi đâu được chứ?”

“Mẹ ơi!” Đang mải đắm chìm trong chuyện cũ, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng gọi bất mãn của bé Bùn, nàng cúi đầu nhìn thì thấy nữ nhi đang bĩu môi nhìn mình đầy ấm ức.

“Sao vậy con? Mới bé tí tuổi đầu mà đã xấu tính, to gan lớn mật, chẳng biết con giống ai nữa.” Nàng bất lực bế tiểu nha đầu lên.

“Giống ai hả? Đương nhiên là giống con rồi.” Châu Thị nắm bàn tay nhỏ xíu của cháu gái, tức giận nói.

“Giống con á? Làm sao con có thể giống con bé được?”

“Sao lại không? Hồi bé con còn xấu tính hơn con bé ấy chứ, đánh đường huynh lớn hơn con hai tuổi đến mức nó thấy con là sợ, đấy không phải to gan thì là gì?” Châu Thị quở.

Lăng Ngọc cứng mồm cứng lưỡi: “Mẹ!!! Người không thể vì muốn lấy lòng cháu gái, mà bịa ra những chuyện này để bôi nhọ con được!”

“Sao nào? Không tin hả? Năm đó con chỉ mới bốn tuổi, tam đường huynh tranh nửa cái màn thầu của con nên bị con đuổi đánh khắp sân, về sau con còn ngồi lên bụng của người ta, đòi móc màn thầu từ trong mồm người ta ra bằng được.”

Lăng Ngọc quay người ho khan một tiếng, một lúc sau mới kiên quyết nói: “Mẹ nói dối, chắc chắn là nói dối, con còn lâu mới làm chuyện mắc ói như vậy!”

Móc màn thầu từ trong mồm người ta ra bẩn muốn chết! Nàng còn lâu mới làm chuyện như vậy.

Châu Thị hừ một tiếng, bế cháu gái vào lòng: “So với con thì bé Bùn không biết đã ngoan hơn gấp bao nhiêu lần rồi!”

Cánh môi Lăng Ngọc run lên, đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, thấy trong phòng chỉ có ba người, bé Đá không ở đây, bấy giờ mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá may quá, may mà nhi tử không nghe thấy những chuyện hung hãn của mình lúc bé, nữ nhi còn nhỏ, nghe không hiểu, không sao, không sao.

“Mẹ chỉ biết nói lung tung!” Nàng hắng giọng, sợ Châu Thị lại nhắc đến chuyện xấu hổ trong quá khứ nên nhanh chóng đổi chủ đề.

“Tỷ tỷ thật sự đã viết thư nói rằng tỷ ấy sắp lên kinh?”

“Còn có thể là giả sao, giờ khéo còn sắp tới kinh thành rồi đó. Dù sao tỷ phu con cũng đợi ở trong kinh hơn nửa năm rồi, còn không biết phải tiếp tục đợi đến bao giờ, tỷ tỷ con lên kinh ở với nó cũng là chuyện tốt. Phu thê mà xa nhau quá lâu cũng không tốt.” Châu Thị nói.

Lăng Ngọc cười nói: “Mẹ nói có lý.”

Sự hưng phấn của Lương Hoài Thăng khi trúng Đồng tiến sĩ đã dần bị đánh tan bởi sợ chờ đợi nhậm chức trong vô vọng. Về sau, khi hắn nhìn thấy những người xếp sau mình hớn hở cầm thư nhậm chức của Lại bộ, hỏi ra mới biết đối phương là họ hàng xa của một vị đại nhân nào đó trong kinh, nên bọn họ mới có thể nhận được một công việc béo bở với xuất thân là Đồng tiến sĩ. Và hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra rằng nếu không có các mối quan hệ ngầm, cho dù có được công danh, nhưng muốn cất đầu dậy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Người trên bảng vàng nhiều như thế, ngoài ba vị nhất giáp, nếu những người còn lại không có chút bí quyết, làm sao có thể nhận được công việc tốt một cách dễ dàng.

Về sau, hắn vô cùng căm hận nghe tin người đồng hương từng châm biếm hắn bám víu vào quan hệ với Trình Thiệu Đường định nhờ người lo lót quan hệ với phủ Bình Nam hầu.

Sau khi chịu nhiều va vấp, hắn đã có chút hối hận, cảm thấy ngày đó mình không nên dọn ra khỏi nhà họ Lăng. Nếu không, dựa vào quan hệ của Lăng Đại Xuân và việc hắn thường xuyên qua lại với phủ Bình Nam hầu, nói không chừng mình đã sớm có công việc rồi.

Dù trong lòng hắn rất muốn về Lăng gia, nhưng lại không muốn chịu mất mặt. Vì thế, sau khi suy đi nghĩ lại, hắn nhớ tới Lăng Bích đang ở quê nhà xa xôi.