Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 122: Không hối hận



“Bà đang lừa ta đúng không? Mẹ ta làm sao có thể mất chứ? Bà ấy làm sao lại không còn nữa?!” Dung quý tần gạt cung nữ đang kéo Vương Thị ra, lần nữa nhào về phía bà.

Vương Thị bị nàng ta nắm chặt cổ tay, bực bội nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Bà ấy chết rồi, chết từ lâu rồi, từ lúc ngươi rời đi chưa đầy một năm bà ấy đã bệnh tật liệt giường, chật vật hơn nửa năm mới ra đi!”

“Không thể nào, không thể nào, sức khỏe của bà ấy vẫn luôn rất tốt, sao có thể chết vì bệnh được chứ, làm sao có thể chết vì bệnh được chứ….” Dung quý tần loạng choạng, bỏ tay đang nắm lấy tay Vương Thị ra, khuôn mặt tái mét, lẩm bẩm với vẻ không dám tin.

Đó là người tốt nhất với nàng ở kiếp này, cũng là người duy nhất trên đời này đối xử chân thành với nàng, thế nhưng bà ấy đã chết trước khi nàng kịp nhận ra điều đó…

Cung nữ thấy tình hình không ổn bèn nhanh chóng chạy vào bẩm báo hoàng hậu, Lăng Ngọc hay tin thì vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã biết ngay có chuyện chẳng lành xảy ra.

Nàng không ngờ Vương Thị và Dung quý tần sẽ chạm trán nhau, cũng không ngờ Vương Thị lại liều lĩnh hét rằng Tôn Thị đã qua đời, khiến cho Dung quý tần trở nên hoảng loạn.

Khi trông thấy hoàng hậu bước vội ra ngoài với sắc mặt nặng nề, nàng cảm thấy đầu mình đau nhức.

“Người đâu, hầu Dung quý tần chỉnh trang lại tóc tai quần áo!” Hoàng hậu lạnh lùng ra lệnh với vẻ mặt u ám.

Lăng Ngọc thở dài, kéo lấy Vương Thị vừa mới ý thức được việc mình đã lỡ gây họa. dịu giọng nói: “Mẹ, con giúp mẹ búi lại tóc nhé!”

Nói xong, nàng dìu Vương Thị vào điện, chỉnh trang lại dung mạo cho bà dưới sự giúp đỡ của Thải Vân.

“Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?” Trong chính điện, hoàng hậu ngồi đoan trang trên bảo tọa, sầm mặt hỏi Dung quý tần đã được chỉnh trang lại thỏa đáng, đang quỳ trên đất.

Giờ này khắc này, Dung quý tần đã lấy lại bình tĩnh, nàng ta đang cố gắng nghĩ cách làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại tuyệt vọng mà nhận ra rằng, ngoài việc thẳng thắn nói thật, nàng đã không còn nghĩ ra được lí do hữu hiệu nào nữa.

“Nói!!” Hoàng hậu quát một tiếng khiến cho Lăng Ngọc đang dẫn Vương Thị vào điện lập tức thu chân lại.

Đây là lần đầu nàng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của người xưa nay luôn điềm đạm như hoàng hậu, nhưng người khởi xướng của mọi chuyện lại chính là mẹ chồng nàng.

Vương Thị run lên trước tiếng quát uy nghiêm của hoàng hậu, bà lùi lại phía sau Lăng Ngọc trong vô thức.

“Phu nhân và thái phu nhân vẫn nên ngồi chờ bên trong một lúc nữa! Đại cô nương bây giờ đang ở bên điện Đông với nhị hoàng tử, có Minh Nguyệt và vài vị nhũ mẫu khác chăm sóc nên phu nhân không cần lo lắng.” Thải Vân biết đây không phải lúc thích hợp để bọn họ đi ra, lại sợ họ lo lắng cho bé Bùn nên nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì tốt quá.” Lăng Ngọc đâu thể nói lời từ chối, Vương Thị cũng vậy.

Trong chính điện, Dung quý tần cuối cùng vẫn chọn cách nói ra tất cả sự thật, nói tới câu cuối cùng cả người nàng trở nên nhẹ nhõm, xụi lơ trên đất..

Đến nước này, mọi chuyện đã không thể xoay chuyển được nữa, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu nàng đã sai rồi, năm đó nàng không nên bị mê hoặc bởi cuộc sống giàu sang phú quý mà cữu cữu nói, sau đó bỏ trượng phu bỏ cả mẹ già, cuối cùng, nàng thậm chí còn không thể gặp mặt người duy nhất thật lòng yêu thương mình lần cuối, khiến bà ôm hận mà chết.

Sắc mặt hoàng hậu đại biến, không ngờ nàng từng có một đoạn quá khứ cùng nhà họ Trình.

Năm đó, Ninh Dung lấy danh nghĩa vào phủ bầu bạn với trưởng tỷ Ninh trắc phi, tuy mọi người trong phủ đều đoán được kế hoạch của Ninh trắc phi, nhưng không ai tiện nói gì, nên nàng ta cũng không cần nghiệm thân. Về sau, thái tử lại trực tiếp nâng nàng ta lên làm thị thiếp, vì thế mà càng không có ai nghĩ tới chuyện này.

Nàng day thái dương, thực sự không ngờ rằng chỉ một thoáng lơ là của mình đã dẫn tới một kẽ hở lớn như vậy, biến mọi việc trở thành một trò cười!

“Năm đó thần thiếp đã bẩm báo với bệ hạ chuyện mình từng xuất giá.” Dung quý tần suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định giãy chết một phen.

“Ngươi từng bẩm báo chuyện này với bệ hạ?” Lần này hoàng hậu có chút ngạc nhiên.

Dung quý tần tùy mặt gửi lời, nhận ra sự thay đổi của nàng thì cảm thấy bình tĩnh hơn, lần đầu tiên nàng cảm thấy may mắn vì năm đó Lăng Ngọc ép mình thú nhận với Triệu Uân, nếu không hôm nay e rằng nàng sẽ chẳng còn đường lui.

“Phải ạ, thần thiếp không dám giấu nương nương, nếu nương nương khôn tin thì cứ hỏi bệ hạ.”

Sắc mặt Hoàng hậu nặng nề, đăm chiêu nhìn nàng ta.

Nếu bệ hạ đã biết chuyện này từ lâu, nhưng những năm qua vẫn mặc nàng ta từng bước leo cao, có thể thấy bệ hạ không hề để tâm tới quá khứ của nàng ta.

Bệ hạ đối xử với nàng ta như vậy, nếu không phải là cực kì thích nàng ta, thì là vì ngài còn có dự tính khác. Mà suốt những năm qua, Khải Nguyên đế đối xử với Dung quý tần như thế nào, hoàng hậu là người biết rõ nhất.

Nếu bệ hạ đã không quan tâm phủ Trấn quốc công có liên quan tới nàng ta thì cũng không nên làm lớn chuyện, để tránh quân thần khó xử với nhau.

May mà chuyện hôm nay đều xảy ra trong tầm mắt nàng, giờ muốn che đậy cũng không phải chuyện gì khó.

“Vợ thằng cả, có phải ta chuốc vạ cho các con rồi không?” Bên trong, Vương Thị mặt tái mét hỏi.

Lăng Ngọc vỗ lên mù bàn tay bà để trấn an: “Không phải chuyện gì lớn, mẹ không cần lo lắng.”

“Đều tại ta, sao ta lại không nhịn được chứ? Rõ ràng đã nói chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, không cần bận tâm làm gì nữa, nhưng vì sao ta vẫn không nhịn nổi mà kêu lên chứ!” Vương Thị vô cùng hối hận, nếu vì chuyện này mà gây rắc rối cho vợ chồng thằng cả thì bà có chết cũng không đền hết tội.

“Thật sự không phải chuyện gì to tát đâu mẹ, mẹ không cần quá lo lắng.” Lăng Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Mẹ, bà nội!” Giọng nói trong trẻo của bé Bùn truyền vào, Lăng Ngọc ngẩng đầu lên thì trông thấy con bé đang nhào về phía mình như một cơn gió.

Nàng ôm chầm lấy nữ nhi theo bản năng, ngước mắt lên thì trông thấy thân hình nhỏ bé của nhị hoàng tử, nên vội vàng nắm tay con gái đứng lên làm lễ: “Nhị hoàng tử!”

Vương Thị cũng làm lễ theo nàng.

Nhị hoàng tử chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng nhắc giống hệt Triệu Uân, nghe vậy thì trịnh trọng nói: “Phu nhân miễn lễ!”

Nói xong, nó chạy ‘bịch bịch’ tới kéo tay của bé Bùn và nói: “Bé Bùn, chúng ta đi xem tiểu hoàng muội đi!”

Tiểu hoàng muội mà nó nhắc tới chính là tiểu công chúa vừa ra đời chưa lâu của Diêu tần, cũng chính là nữ nhi đầu tiên của Triệu Uân. Trong cung có người nhỏ hơn mình khiến nhị hoàng tử cảm thấy rất thích thú, thỉnh thoảng lại đòi đến thăm hoàng muội.

Thế nhưng, sức khỏe của Diêu tần từ khi sinh xong vẫn luôn rất kém, lại chán chường vì mình chỉ sinh được nữ nhi nên càng buồn bực sầu nào hơn, cả người cứ ủ rũ thiếu sức sống, vì thế hoàng hậu sẽ không để nhi tử đến chỗ của nàng ta.

Bé Bùn vùng khỏi tay nó: “Cũng có phải muội muội của muội đâu, có gì hay mà xem chứ? Muội muốn ở cùng mẹ với bà cơ!”

Nhị hoàng tử thấy con bé không chịu thì mất hứng bĩu môi, nó đột nhiên vươn tay ra kéo búi tóc hình hoa được búi gọn gàng xinh xắn của bé Bùn, sau đó chạy phắt ra ngoài.

Bé Bùn kêu ‘Ai ui’ một tiếng, lập tức giơ tay đòi đuổi theo tên nhóc xấu xa vừa kéo hỏng búi tóc của mình.

Lăng Ngọc đã sớm có chuẩn bị, nàng nhanh tay nhanh mắt kéo lấy nữ nhi, dí tay vào khuôn mặt tức tối của con bé, sau đó tự tay búi lại cho nó, bấy giờ mới khẽ nói: “Không được không biết người trên kẻ dưới.”

Bé Bùn phồng mồm, đang lầm bầm thì Thải Vân đi vào, mời họ vào điện.

Sau khi chứng kiến màn ầm ĩ của nhị hoàng tử và bé Bùn, Vương Thị đã thấy bĩnh tình hơn, nào ngờ vừa nghe hoàng hậu lại cho mời, bà vô thức nắm chặt ống tay áo của Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc vỗ lên mu bàn tay bà như để trấn an.

Mẹ chồng nàng dâu dắt bé Bùn vào điện, trong điện đã không còn bóng dáng của Dung quý tần, chỉ có hoàng hậu đang ngồi trên bảo tọa với nét mặt điềm đạm, nhị hoàng tử thì đang rúc vào lòng nàng, thấy họ tiến vào, thằng nhóc bèn làm mặt quỷ với bé Bùn.

Bé Bùn hừ một tiếng, cũng làm mặt quỷ với nó.

Lăng Ngọc trông thấy hành động ấu trĩ của hai đứa nhóc thì dở khóc dở cười, lại nhìn về phía hoàng hậu, thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt nàng thì trong lòng càng thêm kiên định.

Đúng như những gì nàng nghĩ, kế tiếp hoàng hậu vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn dùng giọng điệu ôn tồn tán gẫu chuyện nhà với bọn họ, thỉnh thoảng còn nhắc tới những trò quậy phá của nhị hoàng tử và bé bùn.

Khi ba người ngồn trên xe ngựa về phủ, Vương Thị mới nhẹ nhàng thở ra, dơ tay lau mồ hôi trên trán.

“Hoàng hậu nương nương đúng là hoàng hậu nương nương, đẹp người đẹp nết như tiên nữ trên trời vậy.”

Lăng Ngọc khẽ cười, ôm chặt bé Bùn đã ngủ thiếp đi: “Đấy con bảo mà, mẹ không cần lo lắng, không phải chuyện gì to tát đâu.”

Nếu nàng nhớ không nhầm thì Dung quý tần đã sớm khai nhận chuyện này với vệ hạ, chỉ cần không gây ra rắc rối lớn thì có lẽ hoàng hậu cũng không muốn để mất đi một trợ thủ đắc lực như dung quý tần.

Trong cung Chính Minh lúc này, Triệu Uần ngồi trên cao, nhìn xuống Dung quý tần đang quỳ tạ tội trên đất, tay hắn không ngừng gõ nhẹ lên ngự án, cuối cùng điềm nhiên nói: “Chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của trầm, không ngờ tiền phu của ngươi lại là huynh đệ ruột thịt của Trình Thiệu Đường.”

“Thần thiếp không phải muốn giấu giếm, quả thực là, quả thực là khó mà mở lời được.” Dung quý tần biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, vì thế nàng ta cúi người thấp hơn, quỳ phục trên đất rồi cất giọng run rẩy.

Triệu Uân đứng dậy, bước thong dong tới trước mặt nàng ta, nhìn nàng ta với vẻ khinh thường: “Ninh Dung, nể tình công hộ giá của ngươi năm đó nên trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi cảm thấy hối hận, trẫm cho phép ngươi rời khỏi cung, tái giá hay không là tùy ở ngươi.”

Dung quý tần mặt mày tái mét, lập tức cúi người càng thấp hơn, run rẩy nói: “Nào có, thần thiếp nào có lý do gì để rời cung tái giá, thần thiếp, thần thiếp đã là phi tần của bệ hạ thì cho dù có chết, cũng phải chết ở trong cung.”

Rời hoàng cung ư? Rời khỏi chỗ này thì nàng có thể đi đâu chứ? Thiên hạ rộng lớn như vậy, nhưng đâu còn có chỗ cho nàng dung thân!

“Đây là cơ hội cuối cùng trẫm cho ngươi, ngươi phải nghĩ thật kĩ! Trẫm không ngại nói thẳng cho ngươi biết, nếu ngươi vẫn quyết định ở lại trong cung, ngoài địa vị ra, trẫm sẽ không cho ngươi bất cứ thứ gì khác. Dù sao trẫm cũng là thiên tử, muốn có nữ tử thế nào mà chẳng được, thật sự không cần một nữ nhân tái giá như ngươi.”

Dung quý tần bối rối cắn chặt cánh môi, ngăn không cho nước mắt mình chảy xuống: “Thần thiếp biết, bệ hạ có thể để thần thiếp ở trong cung, ban cho thần thiếp địa vị cao quý đã là ơn đức to lớn rồi, thần thiếp không dám mơ mộng hão huyền.”

“Ngươi ngẩng đầu lên.”

Nàng lau vội nước mắt, rủ mắt chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau nhiều năm trôi qua, Triệu Uân lại lần nữa nghiêm túc nhìn dung nhan trước mắt, mặt búp sen, mày lá liễu, da trắng nõn nà, cũng là một giai nhân dung mạo không mĩ miều.

Hắn chợt vươn tay ra nắm nhẹ cằm của nàng, ép nàng ngước mắt nhìn mình, đồng thời thu lại vẻ quật cường quyết đánh đến cùng của nàng vào trong mắt.

“Quả là một nữ tử có dã tâm.”

Trái tim Dung quý tần run lên, vội vàng quỳ sấp xuống.

“Dung quý tần nghe chỉ tấn phong!”

Dung quý tần ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn với vẻ ngỡ ngàng, thấy môi mỏng của hắn hé mở, thong thả nói: “Quý tần Ninh Thị, khiêm tốn lễ phép, biết tiến biết lùi, nay đặc biệt tấn phong làm Đức phi.”

Dung quý tần khó tin mà trừng lớn hai mắt, cuối cùng vẫn phải để Hạ công công lên tiếng nhắc nhở: “Đức phi nương nương, còn không mau tạ ân?”

Nàng lập tức hoàn tồn: “Thần thiếp Ninh Thị lĩnh chỉ tạ ân, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Triệu Uân vung tay áo, nói một cách rành rọt: “Hoàng hậu vốn là người hiền lương thục đức, nhưng nay hậu cung quá đông người nên khó tránh khỏi xảy ra những việc dơ bẩn. Trẫm không muốn làm bẩn tay của hoàng hậu, càng không muốn vấy bẩn đôi mắt của nàng. Ninh đức phi là người có thủ đoạn, mấy năm nay lại luôn giúp hoàng hậu xử lý chu toàn việc hậu cung, trẫm tin rằng ngươi ắt có cách thay trẫm bảo vệ danh tiếng hiền đức của hoàng hậu.”

Bạo quân thì sao? Bên cạnh bạo quân vẫn có thể có một vị hoàng hậu hiền lương, tiếng thơm nghìn đời. Mà có một vị hoàng hậu hiền lương như vậy, làm sao vị vua đó có thể là bạo quân được!

Đồng tử của Dung quý tần hơi co lại, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân được phong vị đột ngột của mình, bệ hạ định để mình trở thành thanh kiếm sắc bén nhất hậu cung, giúp hắn, giúp hoàng hậu quét sạch tất cả chướng ngại vật.

Nàng hít sâu một hơn, lần nữa cúi lạy: “Thần thiếp nhất định không phụ kì vọng của bệ hạ!”

Không có ân sủng, không có con cái thì sao chứ? Không sao cả, bởi từ nay về sau nàng chính là Ninh đức phi dưới một người trên vạn người trong hậu cung, nàng sẽ không cần lo bị thất sủng, cũng không cần lo con mình không được phụ hoàng của nó coi trọng.

Việc đột ngột tấn phong Dung quý tần khiến cả hậu cung nhốn nháo cả lên, mọi người trong cung đều biết rằng vị Dung quý tần này không hề được sủng ái, chẳng qua nàng ta được hoàng hậu coi trọng, nên mới được tấn phong nhanh hơn những người khác, nhưng thoắt cái được thăng làm phi quả thực khiến người ta không ngờ tới.

Chỉ có hoàng hậu, sau khi nghe Hạ công công bẩm báo thì im lặng hồi lâu.

Bệ hạ không quan tâm đ ến danh bạo vương của mình, nhưng lại nhất quyết muốn nàng trở thành vị hoàng hậu hiền lương, thậm chí còn giúp nàng chọn thanh kiếm là Ninh đức phi, để nàng ta giúp nàng làm những việc không thể để cho người khác biết.

Nàng không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình là gì, chỉ cảm thấy rất phức tạp, có chút ai oán, giận dữ, buồn bực cùng vui mừng, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài thườn thượt.

“Bệ hạ còn nói, nếu nương nương cảm thấy thanh kiếm này không tốt, có thể đổi một thanh khác.” hạ công công cân nhắc một lúc rồi nói tiếp.

“Không cần đâu, bản cung cảm thấy rất tốt.” Hoàng hậu rủ mắt một lát rồi từ tốn trả lời.

“Nếu đã vậy, nô tài xin phép quay về phục mệnh.” Có được một câu trả lời chắc chắn, Hạ công công khom người xin lui.

Trong phủ Trấn quốc công, tin trong cung vừa có một Ninh đức phi chẳng mấy chốc đã truyền tới, Lăng Ngọc nghe xong mà thất thần hồi lâu.

Ban đầu nàng cho rằng đế hậu không truy cứu đã là tốt lắm rồi, không ngờ Dung qúy tần này, không, Ninh đức phi này lại may mắn như vậy.

“Thôi kệ, vậy cũng tốt, nàng ta và Thiệu An bát tự thật sự không hợp nhau.” Vương Thị nói.

Sau khi hai người chia tay, Thiệu An bắt đầu hiểu chuyện, làm ăn cũng càng ngày càng khấm khá; còn vị kia thì sao? Từng bước lên cao, bây giờ còn trở thành Đức phi nương nương. Có thể thấy cuộc hôn nhân của hai người lúc đầu là sai lầm.

Lăng Ngọc không ngờ bà có thể nghĩ thông suốt như vậy, nàng lấy làm buồn cười, vỗ lên mu bàn tay bà và nói: “Mẹ nói đúng lắm ạ, hôn sự lần này của Thiệu An và Tô cô nương phải hợp bát tự mới tốt.”

“Con yên tâm! Mấy hôm trước ta vừa bắt gặp Tái Bán tiên của huyện Thanh Hà chúng ta trên phố, định mời ông ấy tới đây đích thân hợp bát tự cho Thiệu An và Tô cô nương.” Vương Thị hớn hở nói.

(*) Hợp bát tự: Phong tục cưới xin cổ đại Trung quốc. Sau khi bà mai nghị hôn và có được sự đồng ý của đằng gái, hai bên sẽ trao đổi thiếp canh ((thiếp canh (ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh); canh thiếp)), sau đó dựa theo giờ, ngày tháng năm sinh của hai bên mà tính tuổi, cầm tinh con gì, tra xme họ có tương sinh tương khắc hay không.

Tái bán tiên? Lại là tên thầy rởm đó ư? Nụ cười trên mặt Lăng Ngọc cứng lại, định khuyên bà tìm một đại sư hợp bát tự đức cao vọng trọng khác, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng của nên lại thôi.

Thôi kệ, Tái ban tiên thì Tái bán tiên, nói không chừng ông ta thật sự có chút bản lĩnh, dù sao Trình Thiệu Đường kiếp này cũng miễn cưỡng xem như là ‘Người có phúc’.

Ngày nhị lão gia phủ Trấn quốc đón dâu, Ninh đức phi đứng trên lầu Ngọc Tinh cao nhất trong cung,  nhìn về phía phủ Trấn quốc công ở phía xa, tưởng tượng ra khung cảnh náo nhiệt ở đó, tưởng tượng ra tân lang đeo ngọc quan.

Sau nhiều năm xa cách, chàng đã trở thành nhị lão gia phủ Trấn quốc công, bây giờ lại đón kiều thê, e rằng cũng sẽ chẳng còn nhớ tới người cũ nữa.

Như vậy cũng tốt, nàng cũng không cần phải cảm thấy áy náy với chàng.

“Nương nương, ở đây gió lớn, chúng ta về cung thôi!” Cung nữ thân tín thấy nàng đứng ngây một chỗ, suy nghĩ một chút vẫn tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ.

Nương nương? Ninh đức phi ngẩn người, sau đó gật đầu, khép áo choàng trên người lại: “Đi thôi!”

Đúng thế, nàng là Đức phi nương nương rồi, là người dưới một người trên vạn người trong hậu cung này, chẳng có phi tần nào không sợ không hận nàng, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì được nàng.

Kiếp này, nàng đã có được tất cả những gì mình mong muốn, dù có cô độc thì cũng không sao cả. Người sống trên đời, khi sinh ra không mang đến thì khi chết cũng không mang đi được. Chỉ cần sống một cuộc đời oanh liệt là đủ!

Nàng, sẽ không bao giờ hối hận!