Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 36: Bắt bớ



Vương Thị biết Lăng Bích có thai cũng hết sức cao hứng, bà cười nói: “Bà thông gia dốc lòng lễ phật bao nhiêu năm nay, lần này Bồ Tát chắc chắn sẽ cho bà ấy được như nguyện, tỷ tỷ con lần này ắt sẽ sinh được một thằng bé trắng trẻo mập mạp.”

“Con xin thay tỷ tỷ nhận lời tốt lành của mẹ.” Lăng Ngọc vui vẻ nói.

“Nếu lúc nào đó có thể sinh cho bé Đá một đệ đệ thì càng tốt.” Nào ngờ Vương Thị lại chuyển hướng nói sang chuyện của nàng.

Lăng Ngọc cười: “Chẳng lẽ, nếu là muội muội thì mẹ không thích sao?”

Vương Thị giật mình, sau một thoáng suy nghĩ, bà lại cười vui sướng nói: “Nếu là muội muội cũng tốt, ta còn chưa từng nuôi nữ nhi, có thể nuôi một cô cháu gái yêu kiều đương nhiên là tốt.”

Nói mãi nói mãi, bà bỗng nhiên cảm thấy thật ra có cháu gái cũng không tệ, coi như bù đắp tiếc nuối mình không có nữ nhi, vì thế bà lập tức sửa lời: “Hay là sinh cho bé Đá một muội muội trước đi, sau đó lại sinh đệ đệ tiếp.”

Lăng Ngọc bật cười ngay tức khắc: “Dạ được, mẹ nói thế nào thì làm thế đấy ạ.”

Thực ra, nếu có thể lựa chọn thì nàng vẫn mong mình sẽ sinh được nhi tử. Bởi lẽ, từ cổ chí kim thế đạo này quá mức hà khắc với nữ tử, nếu gặp phải chiến tranh liên miên, phận nữ nhi tất phải chịu nhiều gian khổ hơn nam tử. Nàng chỉ muốn sinh nữ nhi khi nàng có thể đảm bảo chắc chắn rằng con bé sẽ được sinh ra trong một hoàn cảnh ổn định, an toàn.

Đương nhiên, nếu nha đầu này tới trước, nàng cũng sẽ vô cùng vui mừng.

Lăng Ngọc những tưởng sau khi trải qua những chuyện lần này, Trình Thiệu An sẽ không còn tâm trí làm ăn buôn bán nữa, dù sao lúc đầu hắn nỗ lực kiếm tiền cũng là vì nàng lợi dụng tâm ý của hắn dành cho Kim Xảo Dung, cộng thêm vừa đọa dẫm vừa dụ dỗ.

Nhưng hiện tại Kim Xảo Dung đã vứt bỏ hắn, động lực biến thành đả kích, hơn nữa số tiền tích góp đã không còn, chắc chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ một lần nữa trở thành Trình Thiệu An chơi bời lêu lổng, sống tạm bợ cho qua ngày trước đây.

Song nàng lại không ngờ rằng, vài ngày sau, lúc Lăng Đại Xuân hỏi ý kiến nàng về ngày khai trương phân tiệm của Lưu Phương Đường, nhân tiện nói với nàng rằng Trình Thiệu An từng đến tìm mình, mong cửa tiệm may sẵn của hắn và phân tiệm của Lưu Phương đường có thể khai trương cùng một ngày.

“Đồ trong tiệm đệ ấy đều chuẩn bị xong rồi sao?” Lăng Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Ta đến tận nơi xem rồi, cơ bản đều đã chuẩn bị tốt, hàng không tính là nhiều nhưng cái nào cũng tinh xảo, nhìn là biết đệ ấy đã tốn rất nhiều tâm sức. Chỉ là cá nhân ta đề nghị đệ ấy nên nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, tạm thời không cần vội vã, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi nói tiếp.” Lăng Đại Xuân không hề hay biết Kim Xảo Dung vẫn còn sống, hắn tưởng rằng thê tử của Trình Thiệu An qua đời thật, mà Lăng Ngọc thì giữ kín như bưng, chưa từng để lộ nửa câu.

“Nếu đệ ấy kiên trì thì cứ mặc đệ ấy làm! Tìm vài chuyện khiến mình bận rộn cũng tốt, tốt hơn là ở mãi trong nhà vừa bí bách vừa nghĩ vẩn vơ. Huống hồ, mặc dù đệ muội không còn nữa, nhưng tay nghề của mấy vị tú nương lúc trước đệ ấy mời cũng không tồi, danh tiếng cũng có rồi, dù khai trương trước cũng không có vấn đề gì.” Lăng Ngọc nghĩ một lát rồi đáp.

Lăng Đại Xuân cân nhắc cẩn thận một lát, cũng cảm thấy lời nàng nói có lí: “Như vậy cũng tốt.”

“Còn việc lúc trước muội nhờ ta mua ruộng đất cùng trạch viện ở thành Kim Châu, ta đã làm xong cả rồi.” Lăng Đại Xuân đưa cho nàng một cái hộp gấm, bên trong để văn khế nhà và đất.

Lăng Ngọc ôm chiếc hộp, thở dài rồi hỏi: “Của huynh đâu? Đã mua được chưa?”

“Mua được rồi. Chẳng qua ta vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao muội lại chọn mua sản nghiệp ở đó, còn dặn ta cũng phải mua một chút.” Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi chuyện này.

Đương nhiên Lăng Ngọc sẽ không nói với hắn rằng, nàng làm vậy là vì nàng dự định chạy đến thành Kim Châu ngay khi chiến tranh vừa nổ ra, và dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là năm sau Quách Kỳ sẽ được điều đến Kim Châu làm tri phủ.

Thấy nàng trả lời qua loa, Lăng Đại Xuân cũng không để bụng, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng hắn vẫn hỏi: “Gần đây Tố Vấn có đến tìm ta không?”

“Không thấy đến, sao thế? Đang nói chuyện này sao lại nhắc đến muội ấy.” Lăng Ngọc châm trà cho hắn, thản nhiên hỏi.

“Không, không có gì, hỏi bừa, hỏi bừa thôi.” Lăng Đại Xuân cúi đầu uống trà để che giấu vẻ lúng túng trên mặt.

Thế nhưng Lăng Ngọc tinh mắt, thoắt cái đã nhìn ra, nàng nảy lên một suy nghĩ, giả vờ không hiểu nói: “Từ khi hợp tác với Diệp Thị, Tố Vấn rảnh rỗi hơn trước đây rất nhiều, ngày trước bận như thế mà muội ấy vẫn thỉnh thoảng đến Lưu Phương đường, gần đây rảnh như vậy chẳng lẽ lại không tới?”

“Ừ, chắc, chắc nàng ấy còn bận việc khác! Đúng rồi, ta còn có chuyện, đi trước đây!” Nói xong, hắn không đợi Lăng Ngọc đáp lời đã hớt hải rời đi.

Có biến ….. Lăng Ngọc trầm ngâm nhìn bóng lưng dần dần rời đi của hắn.

Khi Trình Thiệu An nói dự định của mình cho huynh trưởng, Trình Thiệu Đường cũng nghĩ như Lăng Ngọc, chỉ căn dặn hắn phải làm việc nghiêm túc, dụng tâm kinh doanh cửa tiệm này, còn những việc khác không cần để trong lòng.

Trình Thiệu An nhận được sự ủng hộ của huynh trường, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng hạ xuống. Sau đó, khi trông thấy Lăng Ngọc dắt bé Đá đi vào, hắn vội vàng đứng bật dậy, nói tạm biệt: “Đệ về chuẩn bị chuyện khai trương đây.”

Lăng Ngọc bất lực dõi theo bóng lưng chạy chối chết của hắn, buồn bực nói: “Thiếp đáng sợ như thế sao? Lúc đó chẳng qua chỉ nhất thời xúc động mà thôi, đệ ấy có cần sợ thiếp đến mức này không?”

Trình Thiệu Đường hơi vểnh khóe môi, không đáp lại nàng mà vẫy tay với nhi tử, ý bảo thằng bé đến cạnh mình.

Bé Đá buông tay mẹ ra, chạy ‘bịch bịch’ về phía cha, quen đường quen nẻo mà trèo lên đùi cha rồi ngồi xuống, xong xuôi mới ngửa mặt lên gọi giòn tan: “Cha!”

“…. Tên nhóc này giỏi lắm, động tác ngày càng nhanh nhẹn.” Chàng lắc đầu, nắn nắn cánh tay mũm mĩm của con trai.

Thằng nhóc nhìn chàng cười tít mắt.

“Thiếp thấy thằng bé ngày càng giống khỉ con, chẳng thấy yên tĩnh lúc nào cả, đã thế lá gan còn cực kỳ to, lần trước thằng bé nhân lúc Thôi bộ đầu không chú ý, dẫm lên ghế đôn định cưỡi ngựa của người ta.” Lăng Ngọc tức giận nói.

Trình Thiệu Đường cười ha hả, véo má nhi tử: “Lá gan của con sao mà to vậy hả? Nếu bị ngựa đá thì phải làm sao đây? May mà con ngựa kia của Thôi đại ca hiền lành đấy.”

“Chàng đang nghe con hay đang trách con vậy?” Lăng Ngọc bất mãn.

“Khen cũng được, trách cũng thế, thằng nhỏ bạo một chút cũng không phải chuyện gì xấu.” Trình Thiệu Đường không cho là đúng.

“Thiếp đã dọn dẹp xong xuôi, chúng ta nên lên đường rồi, đi sớm thì có thể về sớm.” Lăng Ngọc tiến lên lau mặt cho nhi tử, bế bé vào lòng.

“Đã vậy thì đi thôi!”

Lăng Bích có tin vui, Lăng Ngọc là người nhà ngoại, đương nhiên cũng phải đến thăm. Thế nên, nhân ngày Trình Thiệu Đường được nghỉ phép, sau khi về thăm Vương Thị, cả nhà lên đường đến thôn Lương gia.

“Đây là cỗ xe ngựa mấy ngày hôm nay chàng sửa ư?” Lăng Ngọc bế nhi tử, đi quanh xe ngựa một vòng, sửng sốt hỏi.

Trình Thiệu Đường cười: “Thế nào? Trông không tệ chứ? Sau này mua con ngựa, để nó chuyên kéo xe cho nàng, như vậy nàng ra ngoài sẽ tiện hơn.”

Con ngựa hiện giờ là ngựa do huyện nha phát để hắn làm việc, tạm thời bị hắn dùng để kéo xe; xe ngựa thì được hắn tự tay sửa sang lại vào mấy ngày trước khi rảnh rỗi.

“Như vậy cũng tốt, sau này ra ngoài sẽ thuận tiện hơn.” Lăng Ngọc làm sao có thể từ chối tấm lòng của tướng công, nàng đương nhiên cười đồng ý.

“Vậy, nương tử lên xe chứ?” Trình Thiệu Đường đưa tay bế bé Đá lên xe trước, sau đó lại quay người, nhướng mày nói.

Lăng Ngọc bị bộ dạng dí hỏm hiếm thấy của chàng chọc cười.

Một nhà ba người, Trình Thiệu Đương đương nhiên phải đảm đương trọng trách của xa phu, trong xe thỉnh thoảng vọng ra tiếng cười lanh lảnh vui tươi của nhi tử, xen lẫn là tiếng cười trách cứ của nương tử, chàng không khỏi nhoẻn miệng cười.

Sau nhiều năm mòn mỏi chờ mong, cuối Lương mẫu và Lương Hoài Thăng cũng chờ được đến ngày thê tử/ con dâu mình hoài thai lần nữa. Vì sao hoài thai thì không cần phải nói, ngay cả Châu Thị cũng xúc động đến nỗi luôn miệng niệm ‘A di đà phật, Bồ Tát phù hộ độ trì’.

Lăng Ngọc chẳng mấy bất ngờ khi gặp được mẹ ở nhà tỷ tỷ. Nhiều năm qua, vì chuyện Lăng Bích mãi không có thai mà áp lực Châu Thị phải chịu cũng không ít hơn tỷ tỷ nàng. Bây giờ có thể coi là ông trời thương tình, nên làm sao Châu Thị có thể ngồi yên một chỗ được.  Ngay khi hay tin, bà đã đóng gói hết thảy những đồ mà sản phụ cần dùng, rồi để Lăng Đại Xuân đưa đến thôn Lương gia.

Lăng Bích vừa thấy muội muội tới đã kéo chặt tay nàng, đôi mắt sóng sánh ánh nước: “Lần này may mà có muội, nếu không phải lần trước muội khuyên ta, suýt nữa ta đã làm chuyện dại dột.”

Nếu sau khi thiếp thất gả vào mà nàng mới phát hiện ra mình có thai, thế chẳng phải tự làm mình tức chết sao? May mà lần trước nàng nghe theo lời khuyên của muội muội.

Lăng Bích đang mừng rỡ trong lòng, tự thấy quyết định của mình là vô cùng đúng đắn.

Ba mẹ con nói về đứa bé trong bụng Lăng Bích một hồi, bất giác chuyển sang chuyện của Lăng Đại Xuân.

“Mẹ, Đại Xuân cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự không thể trì hoãn mãi được, hiện giờ đệ ấy suốt ngày bận rộn chuyện làm ăn, không thể không có ai ở bên cạnh chắm sóc được.” Lăng Bích nhẹ nhàng xoa lên phần bụng chưa nhú của mình, nhẹ nhàng nói.

“Sao ta lại không biết những điều này chứ, nhưng thằng bé là người cực kỳ có chủ kiến, mỗi lần ta nhắc đến chuyện cưới xin là lại đánh trống lảng.” Châu Thị than thở.

Lăng Ngọc cười khẽ: “Hai người lo gì chứ? Đại Xuân ca là người cực kì có chủ kiến, một chuyện quan trọng như hôn nhân đại sự, hẳn là huynh ấy đã có chủ ý, chúng ta cứ đợi huynh ấy chủ động nói là được.”

“Có phải muội biết chuyện gì rồi không?” Lăng Bích hiếu kì hỏi.

Ngay cả Châu Thị cũng bị nàng khơi dậy hứng thú, dò hỏi: “Đại Xuân nhìn trúng cô nương nào rồi hả?”

Lăng Ngọc chỉ cười, nửa chữ cũng không chịu nói.

Thấy nàng không nói, Lăng Bích gấp đến độ muốn nhéo nàng: “Muội cố tình nhử người ta, muốn xem trò cười phải không.”

Lăng Ngọc né nàng, hai tỷ muội cười rộ lên.

Còn Lăng Đại Xuân được họ nhắc đến đang giả ngu nghe Lương Hoài Thăng ám chỉ những khó khăn gian khổ trên con đường cầu học.

“Mang tiếng làm phu mà chỉ trông chờ vào số tiền nương tử cực khổ kiếm ra khiến lòng ta quả thực rất bức bối. Vì thế ta đành dành chút thời gian giúp người ta chép sách kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng gia đình, nhưng nương tử sợ ta trễ nải việc học, khăng khăng không chịu cho ta làm.”

“Mỗi lần nhìn thấy Đường nha ước ao có quần áo mới như con cái nhà khác, ta chỉ hận mình là tên thư sinh bất tài!”

Trình Thiệu Đường nhìn Lăng Đại Xuân đang tỏ ra nghiêm túc nghe Lương Hoài Thăng nói, nhưng thực ra tâm trí không biết đã bay đến nơi nao, hắn hẵng giọng, ân cần nói: “Tỷ phu cứ yên tâm học tập, đợi tương lai đề danh bảng vàng, tỷ tỷ tự khắc khổ tận cam lai.”

Lương Hoài Thăng lại nói tiếp gì đó, nhưng Trình Thiệu Đường đã không còn nghe lọt tai nữa, hắn chốc chốc lại nhìn về phía căn phòng phí đối diện, khi thấy xuất hiện bóng dáng của Lăng Ngọc thì lập tức đứng dậy cáo từ.

Lăng Đại Xuân cũng nối gót theo sau.

Nụ cười trên mặt Lương Hoài Thăng trở nên gượng gạo, hắn khách khí nói vài câu rồi mới tiễn bọn họ ra cửa.

“Đại Xuân ca, gần đây huynh có gặp Tố Vấn không?” Nhân lúc mọi người không chú ý, Lăng Ngọc khẽ hỏi.

Mặt Lăng Đại Xuân trở nên sượng sùng, lắc đầu nói: “Không gặp.”

Nha đầu kia đang cố ý tránh hắn kìa, há có thể để hắn nhìn thấy dễ dàng như vậy được.

“Hay là để muội tìm cơ hội gọi muội ấy ra giúp huynh nhé?” Lăng Ngọc cười gian, hỏi.

Lăng Đại Xuân hẵng giọng: “Nếu thế thì tốt quá.”

Lăng Ngọc không nhịn được mà phì cười.

Lúc rời đi, phu thê Trình Thiệu Đường còn chở Châu Thị và Lăng Đại Xuân về, sau đó mới đánh xe về thị trấn.

Không ngờ trên đường về thành, xe ngựa bỗng nhiên xảy ra sự cố, không thể không dừng lại.

“Giờ xem ra, kỹ thuật của chàng vẫn không khá hơn trước, vẫn còn nhiều thiếu sót lắm.” Thấy Trình Thiệu Đường chán nản xuống sửa xe, Lăng Ngọc không khỏi cười trêu.

“Trước lạ sau quen, không sao.” Trình Thiệu Đường không để ý, phớt lờ ánh mắt cười nhạo của nàng.

“Tiểu Ngọc, lấy cho ta cái búa.” Một lát sau, Lăng Ngọc nghe thấy Trình Thiệu Đường gọi.

Nàng đáp một tiếng, tìm cây búa đưa cho chàng, giúp chàng giữ tấm gỗ, rồi nhìn chàng đóng đinh một cách thuần thục, song, hai người thản nhiên không phát hiện ra cậu con trai bên cạnh mình đã lon ton đuổi theo con bướm ngũ sắc.

Khi phu thê hai người hợp lực sửa xe xong và lấy nước trong túi rửa sạch tay, bấy giờ mới phát hiện ra con trai đã không thấy bóng dáng đâu.

“Bé Đá, bé Đá….” Lăng Ngọc vừa hoảng vừa sợ, lớn tiếng gọi tên của nhi tử.

Ngay cả người xưa nay gặp chuyện luôn bình tĩnh như Trình Thiệu Đường cũng vô cùng hoảng loạn, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Nó còn nhỏ, chắc không chạy đi xa được, huống hồ ở đây ngoài chúng ta ra thì cũng không còn người nào khác…”

Hắn quan sát kĩ hoàn cảnh địa hình xung quanh, nơi này không có chỗ ngoặt, đường đi thẳng tắp, ngoài bọn họ ra thì không thấy ai khác nữa, bên đường còn có một rừng cây, cây cối trong rừng um tùm xanh tốt, thỉnh thoảng vang lên tiếng ‘xào xạc’ của cành lá bị gió thổi bay.

“Chúng ta vào rừng tìm đi!” Chàng quả quyết nói.

Lăng Ngọc không làm chủ được tinh thần, chỉ biết liên tục gật đầu, cũng không đợi chàng nói tiếp, nàng vừa gọi nhũ danh của nhi tử, vừa lao về phía rừng cây trước.

Trình Thiệu Đường sải bước theo sau, kiếm tìm bóng người trong rừng.

Trong rừng tràn ngập tiếng chim hót và côn trùng kêu, chim chóc trên cành tung cánh bay tán loạn vì tiếng kêu lo lắng của bọn họ.

“Bé Đá con ơi, con ở đâu? Con đừng làm mẹ sợ!” Không biết tự lúc nào, tiếng gọi của Lăng Ngọc đã mang theo cả tiếng khóc.

Nếu nhi tử gặp chuyện gì bất trắc, đời này nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Nếu không phải nàng sơ suất, làm sao nhi tử chạy đi lúc nào mà cũng không biết.

“Mẹ ơi….” Lúc tiếng gọi non nớt của con truyền tới, cả người Lăng Ngọc cứng đờ, nàng vừa mừng vừa sợ mà quay người lại, rồi bị cảnh tượng phía sau làm cho hoảng sợ, nàng kêu lên thất thanh: “Ngươi muốn làm gì!?? Mau thả thằng bé ra! Thả thằng bé ra!”

Trình Thiệu Đường đang tìm nhi tử ở phía bên kia nghe thấy tiếng thét chói tai của nương tử thì mặt mày tái mét, hắn nhún mũi chân, lập tức bay về phía nàng.

Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy nhi tử của mình đang bị một nam tử lạ mặt dùng dao găm kè vào cổ, đôi đồng tử của hắn đột nhiên co lại.

“Buông thằng bé ra! Không được làm hại nó!!” Trông thấy con dao găm sắc nhọn chỉ cách yết hầu nhi tử vài tấc, Lăng Ngọc sợ đến nỗi suýt nữa hôn mê.

“Im mồm, còn nhì nhèo nữa ta giết nó ngay bây giờ!” Người nọ trầm giọng nạt.

“Được được được, ta im ta im, nhưng mà…. ngươi đừng làm hại thằng bé, thằng bé chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện….” Lăng Ngọc bụm chặt miệng, nức nở cầu xin.

Trình Thiệu Đường ôm chặt lấy eo nàng, giữ vững cơ thể sắp trượt xuống đất của nàng, rồi cố gắng làm giọng nói của mình không quá run: “Ngươi muốn gì, chúng ta đều chấp nhận, chỉ cần ngươi đừng làm hại con ta là được.”

“Ngươi đánh xe ngựa kia vào đây, ngay lập tức!” Người nọ lạnh lùng phân phó.

“Được được được, chúng ta lập tức đánh xe vào đây, nhưng ngươi có thể bỏ dao xuống trước được không, đừng làm thằng bé sợ.” Nước mắt Lăng Ngọc giàn giụa khắp mặt, vì sợ mình khóc ra tiếng mà cắn mạnh cánh môi, mùi máu lan ra khắp miệng.

Bé Đá ngây ngô nhìn cha mẹ cách mình không xa, lại ngẩng đầu nhìn ông chú lạ hoắc đang nắm lấy cánh tay của mình, bé bỗng kêu ‘a’ một tiếng: “Thúc thúc, thúc chảy máu rồi này!”

Lúc này Trình Thiệu Đường cũng chú ý tới trên ngực nam tử kia có một vết máu.

“Đi đánh xe ngựa vào đây, nếu không ta cho nó một dao!” Dường như nam tử này không ngờ rằng thằng bé này lại lớn mật đến vậy, nó chẳng những không khóc không quẫy, mà còn dám gọi hắn là ‘thúc thúc’, ngay cả máu trên người hắn cũng không thấy sợ chút nào.

“Đừng mà, làm ơn đừng mà, chàng mau đánh xe qua đây đi!” Lăng Ngọc sợ đến nỗi suýt nữa kêu ra tiếng, đẩy mạnh Trình Thiệu Đường đang ôm mình ra, tức giận nói.

Ai ngờ Trình Thiệu Đường bỗng nhiên ôm nàng tránh sang một bên, tiếng ‘rầm’ vang lên, một cái cây nhỏ bằng cổ tay bên cạnh chỗ bọn họ vừa đứng đổ xuống.

Lăng Ngọc còn chưa đứng vững đã bị Trình Thiệu Đường đẩy sang một bên, nàng ngã huỵch xuống đất, ngơ ngắc nhìn Trình Thiệu Đường và nam tử áo đen giao đấu với nhau trên không.

Tuy Trình Thiệu Đường có võ nghệ siêu phàm, nhưng đối phương cũng không kém cạnh, hơn nữa trong tay hắn còn có binh khí, Trình Thiệu Đường không thể làm gì được hắn.

Hai người càng đánh càng kịch liệt, Trình Thiệu Đường dần rơi vào thế hạ phong, nhiều lần kiếm của đối phương suýt đâm vào yết hầu của chàng.

Lăng Ngọc nhìn mà kinh hồn bạt vía, trái tim đập dồn dập, khi kiếm của đối phương suýt nữa đâm vào người Trình Thiệu Đường, phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát của một nam tử: “Dừng tay!”

Nam tử áo đen tức thì thu kiếm lại, hắn nhón nhẹ mũi chân mà bay về phía nam tử vẫn đang túm chặt bé Đá, quỳ một gối xuống đất và nói: “Thuộc hạ tới muội, xin chủ tử trách phạt!”

“Rời khỏi đây trước rồi nói tiếp!”

Khi nam tử áo đen dừng thế tấn công, Lăng Ngọc lao về phía Trình Thiệu Đường rồi ôm chặt lấy chàng với cơ thể không ngừng run rẩy.

Trình Thiệu Đường ôm lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, mắt nhìn chòng chọc vào đôi chủ tớ đang thì thầm với nhau ở phía trước.

E rằng hôm nay khó mà an toàn trở về…..

“Ngươi đi đánh xe ngựa tới đây, nếu dám có ý đồ xấu, ta sẽ vặn gãy cổ thằng quỷ này.” Một lát sau, nam tử mặc đồ đen kẹp bé Đá ở một bên nách, một tay dìu ‘chủ tử’ của hắn lên.

“Ngươi đừng làm hại thằng bé, ta đi ngay đây!” Mắt Trình Thiệu Đường trở nên sâu thẳm, bất chấp sự giãy giụa của Lăng Ngọc mà kéo tay nàng đi đánh xe ngựa.

“Nhi tử còn ở trong tay bọn chúng…” Lăng Ngọc bị chàng kéo đi, không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn bé Đá đang khó chịu đến nỗi vùng vẫy.

“Nghe lời ta, ta nhất định sẽ cứu con trai của chúng ta về!” Trình Thiệu Đường khẽ nói.

“Chàng chắc chứ?”  Lăng Ngọc nước mắt đầm đìa hỏi.

“Ta cam đoan!” Trình Thiệu Đường khua dây cương, ruổi ngựa vào trong rừng cây.

Dù có đánh đổi bằng cả mạng sống, hắn cũng phải bảo vệ mẫu tử các nàng an toàn!

“Thả chuyết kinh và khuyển tử của ta ra, các ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đưa các ngươi đi! Mang theo một phụ nhân và một thằng bé vô tri chỉ tổ vướng víu.” Thấy nam tử mặc đồ đen nhét bé Đá đã hôn mê lên xe ngựa, sau đó dìu ‘chủ tử’ của hắn lên xe, cuối cùng lại chĩa kiếm ép Lăng Ngọc lên cùng, Trình Thiệu Đường dằn cơn phẫn nộ trong lòng xuống, trầm giọng nói.

“Bớt nói nhảm đi, nếu không muốn bọn họ mất mạng thì đánh xe đi thẳng!” Nam tử áo đen cắt ngang lời chàng.

Trình Thiệu Đường siết chặt nắm đấm trong tay áo, nhưng tình thế ép người ta phải cúi đầu, nên chàng chỉ đành trơ mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen chui vào thùng xe. Sau cùng, Trình Thiệu Đường nhắm mắt, hít thở sâu vài lần rồi vung mạnh roi đánh lên mình ngựa.

Xe ngựa lập tức lăn bánh đi.

Sau khi lên xe, Lăng Ngọc vội nhào đến ôm chặt bé Đá vào lòng, kiểm tra kĩ khắp người bé thì chỉ thấy ngoài vết bầm ở cánh tay trái do bị người nọ nắm chặt ra, những chỗ khác không thấy có vết thương nào, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng hôn lên má con mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Các người là ai? Rốt cuộc muốn làm cái gì? Bọn ta và các ngươi vốn không quen biết, cũng không thù không oán, các ngươi bắt bớ cả nhà ta làm gì?”

“Những điều không nên hỏi thì đừng hỏi, biết nhiều thì chết sớm, đây là lời khuyên chân thành của ta dành cho các ngươi.” Nam tử đồ đen băng bó vết thương trên người ‘chủ tử’ xong mới lạnh lùng liếc nàng rồi nói.

Lăng Ngọc cắn nhẹ cánh môi. Sao nàng có thể không biết đạo lí này, chỉ là, ngộ nhỡ cả nhà nàng không thoát được kiếp nạn này, dù sao cũng muốn làm một con ma biết rõ mình chết thế nào, để tránh không tìm được chính chủ khi nàng cáo trạng ở điện Diêm vương.

Nàng nhìn gương mặt ‘chủ tử’ không còn chút huyết sắc, ấn đường nhíu chặt, còn có cả một vết thương trên ngực đã được băng bó cẩn thận.

Hai người này chắc chắn là bị kẻ thù truy giết, nên mới bắt mẹ con bọn nàng để ép Trình Thiệu Đường đánh xe ngựa đưa bọn họ rời đi.

Nàng phải nghĩ cách trốn thoát mới được, nếu không kẻ thù của bọn họ đuổi tới, đến lúc đánh nhau chẳng phải mình lại bị tai bay vạ gió hay sao?