Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 54: Sinh mấy đứa bé?



Phía Bắc gần phủ Đô đốc, nơi diễn ra trận thi đấu xúc cúc đầu tiên được chọn ở bãi cỏ vùng ngoại ô La Thành.

Lý Tử Kính dẫn đầu đội bóng, thể hiện kỹ thuật xúc cúc cao siêu, đội bóng của hắn dẫn đầu với điểm số vượt xa, khiến cho đội đối thủ vừa đau vừa tức, còn khán giả thì thỏa mãn, no nê đôi mắt nhìn xem.

Ở Đại Đường, dường như già trẻ gái trai, ai ai cũng có thể chơi xúc cúc. Lần đầu thương đoàn tổ chức tiên tranh tài xúc cúc đã thu hút được rất nhiều bách tính đến xem, khiến cho hàng quán xung quanh cũng buôn bán tốt hơn một chút, vậy nên thương đoàn liền quyết định sẽ chọn thêm vài địa điểm để tổ chức thi xúc cúc trong lần tới.

Từ sau khi Trấn Nam Vương thế tử thắng trận đầu, thanh danh của hắn lại một lần nữa lan xa. Trận nào cũng có cả biển người chật ních đến cổ vũ reo hò cho hắn.

Vì thân phận khác biệt, cho nên Trấn Nam Vương phủ và Giang Nam Đại đô đốc hủ đều có khán đài riêng để xem thi đấu, còn có vòng trong vòng ngoài thủ vệ nghiêm ngặt.

Thái phi, Vương gia, Vương phi và Đô đốc với phu nhân Đô đốc cùng ngồi một chỗ, mấy tiểu bối thì phân chia hai bên nam nữ mà ngồi.

Phương Hoa thỉnh thoảng vẫn mẫn cảm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Chu thế tử truyền lại từ bên kia, nàng nhắc nhở mình phải cách xa hắn một chút, đừng nói chuyện với hắn, cho nên nàng từ đầu trận đấu đã nhìn chăm chú lên sân cỏ.

Nàng biết kỹ thuật xúc cúc của thế tử gia không tệ, không nghĩ đến là hắn còn có thể chơi tốt vượt quá tưởng tượng của mình đến vậy. Nhìn hắn nổi bật trong đám người, lách mình dẫn cầu tiến công, liên tục dẫn cầu vào môn đối thủ.. nàng lắm lúc không chịu được kích động, cũng muốn đứng dậy reo hò.

Không hỏ là Uy Viễn Đại tướng quân, múa xúc cúc hay chơi xúc cúc đều giỏi đến thần kỳ, toàn trường reo hò gọi tên hắn liên tục, bội phục đến cúi rạp đầu xuống đất.

Cũng có không ít nữ tử nhao nhao ném khăn cho thế tử gia, mong mỏi hắn có thể để ý tới mình.

Lý Tử Kính chưa từng tham gia trận thi đấu dân gian như vậy bao giờ, nhưng ở trong quân doanh hắn cũng đã quen với tiếng reo hò huyên náo cùng cảnh tượng sùng bái như vậy, chẳng qua trong quân doanh thiếu đi mấy nữ tử lớn mật hò hét trợ hứng mà thôi.

Hắn nhìn khăn tay đầy đất, đắc ý nhìn về phía Phương Hoa. Hắn không thấy rõ biểu lộ của nàng, nhưng có lẽ nàng cũng đang cực kỳ sùng bái hắn có phải không?

Đầu bên này, Phương Hoa càng ngày càng cảm nhận rõ ràng tương lai sẽ khổ sở a, loại nam tử gây họa dẫn ong dẫn bướm thế này, chắc chắn sẽ ôm không ít mối nợ phong lưu. Nàng là chính thất, nên xử lý như thế nào bây giờ? Hay cũng giống như hiệp như mà làm, nếu có những nữ nhân khác xen vào, liền hòa ly?

Nàng nghe thấy Phương Văn Lệ dùng tiếng Ngô tán gẫu với Chu Mẫn: "Quá nhọc lòng, làm thế tử nữ nhân không mệt chết hay sao?"

Thời gian này Phương Hoa nghe nhiều Ngô ngữ Thanh Liên và bọn nha hoàn nói, cho nên có vì chữ Phương Hoa cũng hiểu được. Nàng biết các nàng ám chỉ rằng nữ nhân của thế tử gia sẽ phải than phiền suốt ngày, chỉ vì có quá nhiều nữ nhân khác thích hắn.

Thi đấu xong, thế tử gia thay y phục trở về khán đài xem trận tiếp theo, vì trở ngại tục lệ và tị hiềm, cho nên hắn cũng không thể đến cạnh ngồi gần Hoa biểu muội.

Thấy Lý Tử Kính đã chơi xúc cúc xong, mấy người liên quan trong Trấn Nam Vương phủ đều muốn rời đi, mà khán đài bên cạnh sân bóng cũng đã vơi bớt đi một nửa.

Phương Hoa định rời đi cùng với Thái phi, nhưng thế tử gia nhanh chóng đứng lên, một mực nhìn nàng. Thấy Hoa biểu muội không có phản ứng gì, hắn rất giận, buồn bực mở miệng: "Hoa biểu muội, ngươi ở lại một chút, ta sẽ nói một chút kỹ xảo xúc cúc, có thể dùng trong múa xúc cúc a!"

Chẳng lẽ nàng không biết cả sân xúc cúc này có bao nhiêu cô nương muốn ngồi cạnh mình hay sao? Sao nàng còn muốn mình tự mở miệng yêu cầu như vậy? Lý Tử Kính nhìn chằm chằm nàng tự hỏi.

"Hoa nhi muốn lên sàn hiến vũ sao?" Thái phi kinh nhạc nhìn cháu gái, chuyện này nàng không nghe Phương Hoa nói qua.

Lý Tử Kính lập tức bác bỏ: "Không lên sàn hiến vũ, nàng tự luyện chơi thôi!"

Giang Uyển Nhu nghe vậy cũng hiểu ra, biết tôn nhi này chỉ đang lấy cớ gần giai nhân thôi, cho nên nàng cũng thuận nước đẩy thuyền, bày chút ân tình: "Hoa nhi, vậy ngươi ở lại cùng thế tử gia đi!"

"Tạ ơn tổ mẫu!" Lý Tử Kính càng ngày càng thấy tôn kính với thái phi.

Phương Hoa không được chọn, đành phải trở về vị trí.

Thiếu đi một đám người ở giữa, thế tử gia cũng không kiêng kỵ gì nữa mà tới thẳng chỗ Hoa biểu muội, ngồi ngay bên cạnh nàng, mặc kệ người khác vẫn còn đang nhìn hắn, tựa như ngồi chờ người khác thi đấu xong, hắn phải có giai nhân cạnh bên mới ngồi vững được vậy.

Trận thi đấu tiếp theo đến lượt thương đoàn Giang Nam, Phương Hoa nhận ra có gương mặt rất quen, chẳng phải là thiếu đông gia Chỉ Vân Hiên, Hướng Thiên Hộ hay sao?

Không nghĩ tới Hướng Thiên Hộ nhìn nhã nhặn ôn nhu như vậy, nhưng thân thủ của hắn cũng rất mạnh mẽ, liên tiếp nhận cầu dẫn vào môn.

Thế tử gia thấy Hoa biểu muội nhìn chăm chú vào ngoại nam khác trên sân cầu, hắn cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên nói: "Chẳng phải ban nãy ngươi muốn về phủ kia mà, ta để thị vệ đưa ngươi về!"

Mạch thần kinh nào của thế tử gia lại sai chỗ? Một lát muốn nàng ở lại, một lát lại muốn đuổi nàng đi?

Phương Hoa cảm thấy không được tôn trọng, phát cáu nói: "Ngươi nghĩ ta là quả cầu sao? Một lá hướng đông, một lát bắt ta đi hướng tây?"

Lý Tử Kính tự biết mình đuối lý, nhưng hắn không thể tự nhận mình bụng dạ hẹp hòi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn ở lại, hay muốn về nhà?"

"Ta.." Lần này Phương Hoa cũng không biết mình muốn làm gì.

Thấy đôi mắt Hoa biểu muội cuối cùng cũng nhìn đến trên người mình, tâm tình của thế tử gia mới tốt lên một chút, hắn vỗ vỗ tay nàng, trấn an: "Được rồi, đừng tức giận, nói chuyện với ta một chút đi."

"Nói cái gì? Ngươi nghe lại không hiểu!" Phương Hoa có chút sốt ruột.

Lý Tử Kính nhận ra hai người bọn họ quá ít giao tiếp, cho nên nhiều chuyện không hiểu được nhau: "Cũng vì nhiều khi nghe không hiểu, mới muốn nói nhiều một chút, tránh cho người khác nghe sai ý nha!"

Phương Hoa cho rằng như vậy cũng nên để người khởi xướng nói trước: "Vậy ngươi nói trước đi.."

Bầu không khí sau đó liền rơi vào trầm mặc.

Thế tử gia không biết mấy nữ hài tử thích chủ đề gì, bỗng dưng muốn tìm cái gì để nói với nàng, hắn cũng không biết phải nói cái gì.

Suy tư một lúc lâu sau, thế tử gia mới hỏi: "Ngươi muốn sinh mấy đứa bé?"

Phương Hoa chỉ thấy hắn không biết nói chuyện thì cũng đừng cố chấp muốn cùng người tâm tình làm gì.

"Sao lại không trả lời?" Lý Tử Kính nghi hoặc nhìn Hoa biểu muội, rất muốn hé màn ly trên mặt nàng để thấy rõ ràng gương mặt giai nhân trước mắt một chút.

"Ta làm sao biết chính xác sẽ sinh mấy cớ (cái)" Phương hoa nàng cũng không phải thần, sao có thể biết đoán mệnh?

Lý Tử Kính gật đầu đồng ý: "Lời này ngươi nói cũng đúng, đổi lại đến lượt ngươi hỏi a!"

Phương Hoa lười nghĩ đề mục khác, hỏi lại luôn: "Vậy ngươi muốn sinh mấy hài tử?"

Lý Tử Kính: "..."

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới trả lời vấn đề nhàm chán này: "Không sinh cũng được."

"Ngươi không muốn sinh con với ta?" Phương Hoa hỏi thẳng nghi hoặc trong lòng.

"Không hải như vậy, mà là vì sinh con sẽ gặp nguy hiểm." Mẫu thân và thông phòng của hắn đều vì liên quan đến sinh con mà chết, hắn rất sợ Phương Hoa sẽ gặp chuyện đau khổ này, nếu chẳng may nàng không tốt.. hắn không dám suy nghĩ đến nữa.

"Hầu hết mọi người sinh xong vẫn tốt!" Phương Hoa lộ ra tía an ủi hiếm có với hắn, nàng biết tiên Vương phi khi sinh Lý Tử Thiện xong liền qua đời.

Thế nhưng người hắn quan tâm đều không thấy tốt! Lý Tử Kính không muốn giải thích thêm. Vạn nhất Hoa biểu muội cũng có khúc mắc với thông phòng của mình, cũng cáu kỉnh giống như chuyện Chu Mẫn và Tử Thiện, hắn cũng gọi là tự tìm quả khổ để ăn rồi. Thông phòng của hắn cũng chết cả rồi, nếu Phương Hoa còn ăn dấm, hắn không biết phải giải quyết như thế nào nữa.

Vẫn nên chuyển chủ đề thôi, đừng quanh quẩn chuyện này nữa.

"Nói cho ta nghe một chút về người nhà của ngươi đi!" Lý Tử Kính phát hiện ra vấn đề này rất quan trọng. Hắn đã muốn thành thân với nàng, thì cũng phải hiểu biết người nhà Hoa biểu muội.

"Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca và ta, chỉ có vậy thôi." Phương Hoa liệt kê rất nhanh, đắc ý mà giới thiệu.

Lý Tử Kính kinh ngạc nhìn Hoa biểu muội. Chẳng phải phụ thân Hoa biểu muội là quan viên tam phẩm sao? Hắn có thể nạp thiếp a!