Trong phòng khách Thiều Hoa Uyển, Tần Dư và Ngọc Họa nhìn nhau không thuận mắt.
Tần Dư chướng mắt loại người như Ngọc Họa, hao hết tâm tư, vô ơn.
Còn Ngọc Họa lại cảm thấy Tần Dư không biết xấu hổ, rõ ràng đã bị cự tuyệt, còn ở đây ra vẻ thanh cao!
Tần Vận bước vào phòng khách, thờ ơ nhìn cuộc đấu giữa hai người, cười nhạo một tiếng: "Ngọc Họa, Nhị tỷ tỷ là chủ tử[1], ngươi phải chú ý thân phận của ngươi!"
[1] ông chủ; kẻ thao túng; người điều khiển
Thanh âm Ngọc Họa đột nhiên im bặt, nghẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng: "Tam cô nương, ta hiện tại..."
"Cho dù là Thu di nương ở chỗ này, cũng phải tự xưng một tiếng nô tỳ. Ngươi trở thành di nương của Nhị thiếu gia, chẳng lẽ là cảm thấy có thể cùng cô nương chủ nhà cùng ngồi cùng ăn?" Đậu Khấu lạnh lùng ngắt lời Ngọc Họa nói: "Nhị thiếu gia vào kinh cầu học, không mang theo ngươi và Mai di nương, chỉ sợ cũng là cảm thấy hai ngươi sẽ quấy rầy thiếu gia đọc sách đi."
Nếu nói bị Tần Vận nói vài câu, Ngọc Họa khẳng định là cảm thấy không đau không ngứa.
Cho dù trong lòng không thoải mái, cũng chỉ là không thoải mái một lát thì có thể qua đi.
Nhưng bị Đậu Khấu răn dạy trước mặt Tần Dư và Tần Vận, nàng ta cảm thấy trên mặt mình không còn ánh sáng, "Ngươi nói rất đúng! Ta đúng là không bằng Nhị cô nương và Tam cô nương, nhưng còn Đậu Khấu ngươi nên đối với ta cung kính."
Tần Vận nhẹ nhàng nhướng mày: "Muốn lập quy củ thì về viện của ngươi đi, nơi này là Thiều Hoa Uyển, Đậu Khấu là nha hoàn bên người ta! Hôm nay ngươi lại đây là vì chuyện gì?"
Khuôn mặt Ngọc Họa đỏ lên, bỗng dưng hai mắt đỏ ửng: "Cô nương, thiếp nghe nói Nhị thiếu gia vào kinh cầu học, không mang theo thiếp, cũng không mang theo Thanh Mai. Thiếp thật không phải là nhất định phải đi theo Nhị thiếu gia vào kinh, thật ra là sợ một mình thiếu gia ở bên ngoài không ai chăm sóc. Còn xin cô nương nói tốt vài câu ở trước mặt Phu nhân, Nhị thiếu gia lẻ loi một mình ở bên ngoài, không thể thiếu người hầu hạ."
Nói thật đúng là đường hoàng đây.
Tần Vận thưởng thức móng tay mượt mà chỉnh tề do tự mình tu sửa: "Hôm nay Nhị tỷ tỷ đến lại là vì cái gì?"
Tần Dư nguyên bản còn đang xem diễn, đột nhiên không kịp đề phòng bị Tần Vận hỏi đến, sửng sốt trong chốc lát mới tức giận nói: "Ta muốn hủy bỏ hôn sự với Tiền gia, ngươi đi tìm Phó Vân nói chuyện đi. Phó Vân trăm phương nghìn kế muốn cưới ngươi, chuyện nhỏ như vậy, khẳng định hắn sẽ giúp đỡ ngươi."
Đây là đang vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tần Vận tiếp tục thưởng thức tay mình.
Không khí trong phòng khách trở nên lạnh lẽo.
Ngọc Họa không dám lên tiếng nữa, nhưng Tần Dư lại khác.
"Tần Vận, sự tình trước kia đều là ta không đúng, ngươi cũng đừng để trong lòng. Ta không muốn gả đến Tiền gia. Trước kia ta làm những việc đó, ngươi cũng không muốn về sau đi Tiền gia, còn nhìn thấy ta phải không?"
Tần Vận nhếch mày, cười cười: "Đúng là ta không muốn lại nhìn thấy ngươi ở Tiền gia, nhưng ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ không để tâm những gì ngươi làm trước kia đây? Còn có, dựa vào cái gì ngươi nói cái gì thì chính là cái đó?
Việc hôn nhân của ngươi là do Tổ mẫu cùng Tiền phu nhân định ra, ta và Phó Vân tuy rằng đã đính hôn, nhưng ta còn chưa có gả đi, tại sao phải vì ngươi đi cầu Phó gia trước? Nhị tỷ tỷ, có một số việc đã làm ra rồi thì không thể coi là chưa làm qua. Có những lời nói đã nói ra cũng không thể coi như chưa nói qua."
Tần Vận dừng một chút, lại nhìn về phía Ngọc Họa: "Ngọc Họa, ngươi hiểu rõ ý tứ của ta chứ? Từ một khắc sự tình kia của ngươi cùng Nhị ca ca bị ta phát hiện được, ngươi đã không còn tư cách tiến vào Thiều Hoa Uyển này nữa."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Tần Dư hết sức khó coi, còn Ngọc Họa lại nhanh chóng cúi đầu, giấu đi sự nham hiểm trong ánh mắt.
"Các ngươi còn muốn ở chỗ của ta đến khi nào?" Tần Vận cười hạ lệnh trục khách.
Tần Dư không thể ở lại nữa, không nói hai lời trực tiếp xoay người rời đi.
Ngọc Họa còn muốn nói lại thôi.
Tần Vận lạnh lùng nhìn nàng một cái, lại mặc kệ nàng.
Ngọc Họa dậm chân, cắn môi nói: "Tam cô nương, hôm nay sau khi Nhị cô nương ra cửa thuỳ hoa, là Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia giúp đỡ."
"Ngươi là người bên cạnh Nhị ca, nếu những lời này truyền tới tai Nhị ca, cả đời này của ngươi liền hủy." Nàng muốn Ngọc Họa và Tần Cẩn phải trả giá cho những chuyện sai trái mà bọn họ đã làm, nhưng không hy vọng Ngọc Họa bị Tần Cẩn trừng trị sớm như vậy.
"Nhị ca một mình vào kinh cầu học, mặc dù lúc này không ai có thể đi theo, nhưng vì tương lai, mẫu thân chắc chắn sẽ đưa người đến đó. Ngọc Họa, lời của ta đến đây là hết. Về sau nên làm như thế nào, vậy phải xem chính ngươi."
Ngọc Họa vui mừng khôn xiết, hướng tới Tần Vận dập đầu lạy, lúc này mới rời Thiều Hoa Uyển.
Đậu Khấu khó hiểu nhìn Tần Vận: "Cô nương cần gì giúp đỡ Ngọc Họa? Mặc dù người có ý muốn này cũng cần gì phải đi chỉ điểm loại người tiểu nhân[2] như Ngọc Họa? Nô tỳ ngược lại cảm thấy Ngọc Họa tâm tư[3] rất nhiều, nếu không hôm nay nàng ta nên đi cầu Thu di nương thay vì tới Thiều Hoa Uyển."
[2] thời xưa chỉ người có địa vị thấp kém, sau này chỉ kẻ ty tiện bỉ ổi
[3] ý nghĩ; suy nghĩ; trí nhớ; ý muốn; lòng dạ
"Ngươi thấy rõ thì tốt. Bán Hạ đi đâu rồi? Chè đậu xanh ta muốn đã nguội rồi chứ?"
Đậu Khấu cười nói: "Mới vừa rồi Bán Hạ đã đi lấy chè đậu xanh, xem thời gian cũng sắp trở lại. Cũng đã căn dặn người gác cổng bên kia, sáng mai, dùng bữa sáng xong, cô nương liền có thể ra cửa."
Kiếp trước, Tần Vận rất ít ra ngoài vì tính cách của nàng.
Cho dù là lúc còn là khuê nữ, hay khi đã gả tới Phó gia ở Kim Lăng, hoặc là đến Bình Dương Hầu phủ ở kinh thành, ngoại trừ tham gia yến hội, số lần ra cửa thực sự ít lại càng ít.
Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng, Tần Vận liền mang theo Bán Hạ và Đậu Khấu ra khỏi Tần gia.
"Đó là Tam cô nương Tần gia?" Nam tử mặc cẩm bào (áo gấm) màu đen, làm như vô tâm hỏi người bên cạnh.
"Đúng vậy. Tần gia Tam cô nương hôm qua mới vừa cùng đích trưởng tử Phó gia định ra hôn sự."
"Đích trưởng tử Phó gia? Phó gia có đích trưởng tử sao?" Lâm Ngạn cười nhạo, ánh mắt lạnh băng: "Lúc trước Thái Tử tới phủ Hàng Châu, có gặp qua Tạ Cảnh không?"
"Tạ thế tử hành tung bí ẩn, thuộc hạ cũng mất dấu rất nhiều lần. Thái Tử tới Hàng Châu mấy ngày đó, Tạ thế tử cũng đúng lúc ở Hàng Châu, nhưng về phần hai người có gặp nhau hay không, thuộc hạ không thể nào biết được."
Lâm Ngạn lạnh giọng quát lớn: "Phế vật! Trước mắt Tạ Cảnh còn mang danh đích trưởng tử Phó gia, các ngươi còn không làm gì được hắn. Chờ đến khi hắn trở lại kinh thành, khôi phục thân phận Bình Dương Hầu Thế tử, các ngươi còn có thể làm gì được hắn? Nhược Hoa quận chúa bên kia đã an bài xong chưa?"
Người bị răn dạy gật đầu: "Đều an bài tốt. Nhưng dường như Nhược Hoa quận chúa không muốn."
Lâm Ngạn nhíu mày, bực bội thưởng thức ngọc bội trong tay.
"Nhị hoàng tử, dường như Nhược Hoa quận chúa vẫn một lòng với ngài. Thuộc hạ nghe nói, Ninh Vương đã tiến cung đi tìm Hoàng Thượng."
"Bang." Ngọc bội trong tay Lâm Ngạn đập mạnh vào tường: "Lão hồ ly Ninh Vương này. Có phải hắn muốn lấy việc này bức bách ta hay không? Nếu ta không đáp ứng cưới Lâm Tương Ca, hắn liền dựa về phía Thái Tử?"
Trong lòng Lâm Ngạn không cho là đúng.
Ninh Vương phủ vẫn luôn cột chung thuyền với hắn, dù hắn có cưới Lâm Tương Ca hay không, Ninh Vương cũng chỉ có thể đứng về phía hắn.
Nhưng Lâm Tương Ca... lại phiền toái!
Tuy nói Ninh Vương phủ cùng hoàng thất đã ngoài ngũ phục.
Nếu không phải vương vị của Ninh Vương phủ là thế tập thì vương vị này đã sớm bị phụ hoàng tước đoạt.
Về huyết thống mà nói, hắn cưới Lâm Tương Ca thật là không có việc gì.
Nhưng vị trí Nhị hoàng tử phi thì phải cho người càng có ích đối với hắn.
"Tần gia hẳn là vẫn chưa có người biết Phó Vân là Tạ Cảnh? Đi theo Tần tam cô nương, nói cho nàng tin tức này. Nhân tiện nói cho nàng, dường như Nhược Hoa quận chúa cùng Bình Dương Hầu Thế tử sớm đã có hôn ước."
Nam tử kinh ngạc nhìn mắt Lâm Ngạn, lại lập tức cúi đầu.
Tần Vận không trực tiếp nhìn thấy người, mà là lúc ở trong xe ngựa, có người ném tờ giấy qua cửa sổ.
Nhìn tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống trước mắt mình, Tần Vận nhướng mày, ngồi ổn định vững vàng.
Nhưng Bán Hạ và Đậu Khấu lại hoảng sợ.
"Cô nương, tờ giấy này..."
Tần Vận nhìn tờ giấy trong tay, mở ra.
Chờ đến khi thấy nội dung bên trong, lại lập tức nhíu mày.
Nội dung này nửa thật nửa giả.
Nếu không phải nàng trọng sinh, chợt nhận được tin tức này, khẳng định sẽ trở về Tần gia gây ồn ào lên, sau đó sẽ ầm ĩ đến khi Phó gia cùng Tần gia không còn quan hệ.
Điều khiến Tần Vận cảm thấy kỳ quái chính là chuyện này không có xảy ra trong kiếp trước.
Nàng biết đây là sự thật, nhưng cũng không có ai nói cho nàng trước khi thành thân.
Ngoài ra...
Tuy rằng sau này Tạ Cảnh cưới Lâm Tương Ca, nhưng trước đó tuyệt không có hôn ước cùng Lâm Tương Ca.
Tần Vận lâm vào trầm tư.
Nàng vẫn luôn cho rằng Tạ Cảnh muốn cưới Lâm Tương Ca vì muốn nương nhờ ánh sáng.
Có Ninh Vương phủ Quận chúa làm hiền thê, đối với Tạ Cảnh là một trợ lực lớn.
Nhưng kiếp này, người này hơi quá sốt ruột.
Thế cho nên nàng cần xem xét kỹ một chút quan hệ giữa Lâm Tương Ca và Tạ Cảnh.
Bán Hạ và Đậu Khấu không thấy được nội dung tờ giấy, hai người đều tỉ mỉ quan sát thần sắc Tần Vận.
Chờ đến khi khuôn mặt Tần Vận đầy u sầu, Bán Hạ rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cô nương, tờ giấy kia có vấn đề gì sao?"
"Không có chuyện gì." Tần Vận theo bản năng trả lời: "Đến căn nhà Phó gia mới thuê."
Trên quán trà đằng sau, Lâm Ngạn nhìn xe ngựa Tần gia đổi lại phương hướng, lập tức sai người đi theo.
Tần Vận chưa đi đến Phó gia, ngược lại sai Bán Hạ cầm tờ giấy đi vào tìm Tạ Cảnh.
Hôm nay Tạ Cảnh không ra cửa, đang suy nghĩ làm sao để nói sự tình kiếp trước cho Tần Vận.
Cho nên khi nghe gã sai vặt bẩm báo, còn có chút không thể tin.
Khi nhìn thấy Bán Hạ, nhìn tờ giấy trong tay Bán Hạ, lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của sự việc: "Cô nương nhà ngươi đang ở đâu?"
"Cô nương ở ngoài cửa. Cô nương sai nô tỳ truyền lời cho ngài, nói ngài xem tờ giấy này sẽ biết làm như thế nào."
Chân Tạ Cảnh đang bước đi thì dừng lại.
Tần Vận biết rõ hắn và Lâm Tương Ca có hôn ước trước hay không.
Hắn cũng tin Tần Vận sẽ không tin tưởng chuyện này.
Người muốn thấy hắn không xong, đứng mũi chịu sào chính là Lâm Ngạn.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lâm Ngạn tới gây trở ngại cho việc hôn nhân của hắn sớm như vậy.
"Bán Hạ, còn phải làm phiền ngươi đi ra ngoài một chuyến, ta cho người mở cái cửa nhỏ ở bên cạnh, ngươi dẫn cô nương nhà ngươi tiến vào từ cửa nhỏ kia." Tạ Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói vài lời cùng Tần Vận.
Tần Vận không biết chuyện về Lâm Ngạn, nếu như gặp phải Lâm Ngạn, sợ là sẽ bị lợi dụng.
Tần Vận nghe vậy, trầm mặc một lát, liền mang lên mũ có rèm từ cửa nhỏ vào Phó gia.
Tạ Cảnh chờ ở lối vào, vừa thấy Tần Vận, lập tức tiến lên chặn ánh mặt trời cho nàng: "Nàng đi theo ta, việc này không đơn giản."
Tần Vận cảnh giác trừng mắt hắn: "Người nọ chính là muốn thấy ta cùng ngươicãi nhau? Sau đó huỷ hoại việc hôn nhân giữa Phó gia và Tần gia?"
Tạ Cảnh líu lưỡi: "Phải."
"So với những người ở kinh thành, Tần gia không đáng giá nhắc tới. Ý người nọ sợ là muốn huỷ hoại việc hôn nhân này, để ngươi cưới Ninh Vương phủ Quận chúa đi?"
Tạ Cảnh đỡ trán, cũng mặc kệ những người khác thấy thế nào, một mạch lôi kéo Tần Vận vào sân bên cạnh.