Hứa Bất Lệnh duỗi hai tay ra, hắn nhíu mày:
- Nếu như Công Tôn đại nhân cảm thấy khó xử, vậy ngươi cứ theo luật mà bắt ta trở về thu hậu vấn trảm (*) là được rồi.
(*) 秋后问斩: thu hậu vấn trảm: xử chém sau mùa thu: mùa thu ảm đảm tan hoang, mùa đông trăm vật tiêu điều và cùng dần vào cuối năm nên thích hợp cho việc xử án tử, còn mùa xuân tượng trưng cho sự hồi sinh, mùa hạ là lúc mọi vật sinh sôi nảy nở mạnh mẽ nên không thích hợp cho việc lấy mạng người.
Sắc mặt Công Tôn Minh cứng đờ lại, làm sao hắn có cái lá gan này cơ chứ! Thánh thượng không mở miệng, hắn tự tung tự tác chủ trương giam giữ nhi tử độc nhất của Túc Vương, vậy nhỡ đâu biên quân bất ngờ làm phản thì làm sao đây chứ? Túc Vương mượn cơ hội này mà tạo phản thì phải làm sao đây?
Công Tôn Minh nhìn chung quanh một hồi, sau đó tiến lên một bước, khom người nói:
- Thế tử điện hạ, ngài cũng đừng có làm hạ quan khó xử.
Chuyện giết chết Ngự Lâm Quân ngươi cũng chỉ cần nói một câu thôi, hạ quan cũng dễ bẩm báo lên bên trên hơn mà, ngài nói xem?
Lúc này, Hứa Bất Lệnh mới thu hồi hai tay lại, giọng nói của hắn rất bình thản:
- Uống nhiều nên ra ngoài dạo chơi, nhìn thấy tên Ngự Lâm Quân này khi dễ cô nương nhà người ta, thuận tay giết chết.
Thuận theo cái chết của hai tên Ngự Lâm Quân được thống lĩnh phái tới, kết hợp với ngọn nguồn được bẩm báo từ trước, đúng là tên thống lĩnh này đã ẩu đả với Lang Vệ ở bên đường, Hứa Bất Lệnh ra tay ngăn cản, dẫn đến xung đột xảy ra.
Công Tôn Minh nghe nguyên nhân hậu quả xong thì sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi, hắn nghĩ nghĩ:
- Thế tử điện hạ, ngài báo một cái tên là được rồi.
Nếu như tiểu thống lĩnh này mà nghe thấy tên của ngài thì chắc chắn không dám rút đao mạo phạm ngài đâu...
Hứa Bất Lệnh nhíu nhíu mày:
- Ý của ngươi là nếu như ta không phải là Thế tử của Túc Vương, vậy hôm nay hắn sẽ có thể rút đao chém chết ta tại chỗ rồi đúng không?
Sắc mặt của Công Tôn Minh hơi cương cứng lại.
Kỷ luật của Đại Nguyệt rất nghiêm khắc, “hiệp khách dùng võ làm loạn” là trọng tội, người làm ầm lên rồi bị Ngự Lâm Quân đánh giết cũng không phải là số ít.
Xem tình huống vừa rồi, nếu như đúng thật là giang hồ lãng tử bình thường cản trở chấp pháp, quả thật là sẽ bị Ngự Lâm Quân đánh giết.
Nhưng cho dù Ngự Lâm Quân có lỗi thì cũng không phải là lý do để ngài có thể ỷ vào thân phận để giết người được! Đương nhiên, Công Tôn Minh cũng không ngốc đến mức đi nói đạo lý với Thế tử Phiên Vương, hắn chỉ lập tức gật đầu nói:
- Thế tử nói có lý, việc này hạ quan sẽ bẩm báo đúng như sự thật, chắc chắn Thánh thượng sẽ nhìn rõ mọi việc, giải quyết thật công bằng.
Hứa Bất Lệnh gật nhẹ đầu, sau đó quay người rời khỏi Hậu Nhai, trước khi đi còn ném ra một câu.
- Vừa rồi ta nhìn thấy đằng sau gian tửu lâu này có một kho hàng muối lậu, công lao tặng cho các ngươi hết đó.
Công Tôn Minh còn có thể nói cái gì được nữa?
Lang Vệ của Tập Trinh Ty cũng đang ở bên cạnh đây, căn bản không thể che giấu được, hắn chỉ có thể lập tức đưa tay ra cung tiễn:
- Tạ ơn Thế tử điện hạ.
Bên trong Phúc Mãn Lâu là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là gỗ vụn.
Nữ bộ khoái Chúc Mãn Chi với ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi mà đứng bên ngoài quan sát hết tất cả mọi chuyện ở đây.
Nàng vừa mới tới kinh thành không lâu, mấy ngày này vẫn luôn theo dõi ở bên ngoài tửu quán ở Phúc Mãn Lâu, thuận tiện nghe kia thuyết thư tiên sinh miệng đầy lời nói thô tục kia kể chuyện xưa, thế nên nàng cũng có hiểu biết rất rõ đối với cái tên “Hứa Bất Lệnh” này.
Cái gì mà “khi nam bá nữ”, “ép bức làm vợ”, “phụ nhân đã có chồng”...
Hình tượng của Hứa Bất Lệnh ở trong đầu nàng chính là một tên công tử quần áo lụa là không việc ác nào là không làm.
Thế nhưng nàng không thể nào ngờ tới được việc nàng sẽ có thể gặp được Hứa Bất Lệnh nhanh như vậy, hơn nữa còn dùng phương thức như vậy để gặp mặt.
Mặc dù đúng là hắn có hơi phách lối và tàn nhẫn, thế nhưng trong mắt nàng, Hứa Bất Lệnh giết người rất danh chính ngôn thuận.
Võ nghệ thần thông, phong hoa tuyệt đại, ghét ác như thù, người tàn nhẫn nhưng không nhiều lời...
Chúc Mãn Chi gần mười sáu tuổi đứng ở cửa ra vào của Phúc Mãn Lâu, nhìn theo bóng lưng của nam nhân cầm bình rượu hồ lô đang dần dần đi xa.
Ấn tượng này, chỉ sợ là cả đời này nàng cũng không thể quên được…
…
- Tiểu Vương gia, chắc chắn tiểu cô nương này nhớ kỹ ngươi rồi đó, chờ cấm túc đủ rồi thì ta sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt ngẫu nhiên cho hai người, ngươi cứ tùy tiện nói vài câu tâm tình thì chuyện đã thành công được một nửa rồi…
Trên đường phố, Tiêu lão đi bên cạnh Hứa Bất Lệnh, lải nhải nói ra những sự sắp xếp kế tiếp.
Vừa rồi, lượng vận động của Hứa Bất Lệnh quá lớn, chất hàn độc bên trong cơ thể đã phát tác, hắn không ngừng rót rượu để đè ép cơn đau đớn của việc hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn nuốt trái tim hắn.
Chỉ có điều, so sánh với kết quả thì một chút đau khổ ấy cũng vẫn đáng giá.
Hôm nay giết người ngay trên đường, sáng ngày mai chắc chắn sẽ có sổ sách buộc tội tràn đầy trên bàn sách của Hoàng đế giống như hoa tuyết vậy..