Thế Tử Phu Nhân

Chương 15



Nàng ta giãy giụa hét lớn: “Ngươi không phải là muội muội ta, ngươi chỉ là con của kỹ nữ. Chức thế tử phu nhân này vốn là của ta, vốn là của ta!”

“Thế tử, thế tử, ta mới là thê tử của ngài, chúng ta mới là một cặp trời sinh.”

Phu quân ôm vai ta, từng từ từng chữ: “Cuộc đời này ta chỉ có một thê tử, đó là Lưu Vân. Nàng cũng là thiếu phu nhân của phủ Quốc công, không phải người dân thường như ngươi có thể tùy tiện bôi nhọ.”

Sắc mặt chàng lạnh lùng đầy chán ghét: “Đưa đến quan phủ đi!”

Tỷ tỷ khóc hét, bị đám hầu nam giải đến kinh triệu doãn.

Sau một ngày bận rộn tiễn khách, ta gặp mẹ ruột ở hậu viện.

Bà đang cầm một đĩa móng giò heo gặm nhấm.

Thấy ta, bà vừa nhai vừa nói không rõ: “Thế tử phu nhân, sống tốt thật đấy! Không hổ là con gái của ta, đúng là giỏi giang.”

“Vì sao không vạch trần ta trước mặt mọi người?”

Mẹ ruột nuốt miếng thịt, cười: “Tiểu Đào trông giống hệt con hồi bé!”

“Thế tử phu nhân chắc có nhiều trang sức lắm nhỉ!” Bà lau tay bằng khăn tay, mắt sáng lên, “Dẫn ta đi chọn đi, ta giúp con một việc lớn, con không được keo kiệt đấy.”

Đèn đỏ chiếu lên gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sáng đến đáng sợ.

Ta muốn hỏi bà.

Bà đã từng yêu thương ta không?

Như một người mẹ yêu con mình.

Như ta yêu Tiểu Đào.



Nhưng cuối cùng ta không hỏi gì, thản nhiên đáp: “Một lát nữa tỳ nữ sẽ dẫn bà đi kho, bà tự chọn nhé.”

Mẹ ruột rất hài lòng: “Bây giờ xem ai dám tranh với ta.”

Phu quân tìm cho mẹ một căn nhà, còn sắp xếp hai tỳ nữ.

Mọi chi phí ăn mặc đều do Hầu phủ chi trả.

Cuối năm xem sổ sách, ta giật mình kinh ngạc.

Mẹ ruột sau đó không đến gặp ta, ta cũng không đến thăm bà.

Chỉ mỗi sinh thần Tiểu Đào, bà đều gửi một cái túi tiền.

Những mũi khâu thô sơ, nhìn là biết bà tự làm.

Thời thơ ấu, ta cũng mong muốn có một cái túi tiền do mẹ tự tay làm.

Nhưng bà bận rộn trang điểm, chưa từng kiên nhẫn làm cái đó.

Những cái túi tiền đó ta cất đi, để ở đáy hộp.

Tỷ tỷ bị giam hai năm, ra khỏi nhà lao, đã hai mươi tuổi.

Không tìm được chỗ đứng, không lấy được chồng.

Cuối cùng, nàng ta đến Hồng Túy lâu.

Vì là tiểu thư quan gia, nên thu hút không ít khách làng chơi.

Một ngày nọ, ta dẫn Tiểu Đào ra phố, gặp nàng ta bước xuống từ xe ngựa của một khách làng chơi.

Tóc tai rối bù, son môi nhòe nhoẹt.



Chúng ta nhìn nhau một lát, rồi nàng ta lấy khăn tay lau miệng, quay người đi.

Nàng ta cuối cùng đã sống cuộc đời như chính mình ghét nhất.

Phu quân làm việc ở bộ Binh nhiều năm, hơn ba mươi tuổi đã lên đến Thượng thư bộ Binh.

Sau khi hoàng đế mới lên ngôi, chàng được điều làm Thượng thư bộ Hộ, làm rõ những khoản nợ bộ Hộ tích lũy nhiều năm.

Sau đó Thái tử khai sáng, phu quân kiêm nhiệm Thái tử thái phó.

Năm bốn mươi lăm tuổi, chàng được thăng lên nhất phẩm Tể tướng.

Ta cũng được phong nhất phẩm cáo mệnh, cùng chàng nhận ơn vua.

Bệnh ho của chàng vẫn không khỏi.

Đêm nào chàng cũng phải ôm ta ngủ mới an giấc.

Chúng ta có hai con trai hai con gái.

Cháu chắt tổng cộng mười lăm người.

Chàng đã thực hiện lời hứa khi đỗ trạng nguyên: suốt đời không nạp thiếp.

Năm ta bảy mươi tuổi, đột ngột lâm bệnh nặng.

Chàng nắm tay ta bên giường: “Lưu Vân đừng sợ, ta sẽ sớm theo nàng.”

“Kiếp sau, chúng ta vẫn làm phu thê nhé!”

(Hoàn)