Cứ như vậy, lại thêm vài ngày trôi qua, sau khi nhận được lời chúc mừng ngầm của rất nhiều công hầu phu nhân đến thăm phủ Bắc Uy Hầu thì Bắc Uy Hầu phu nhân mới ý thức được rằng, người trong cả kinh thành đều đã biết rồi! Cực kì tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể gọi tam phu nhân đến mắng một trận.
“Đại tẩu, chuyện này không thể trách muội được!” Tam phu nhân khóc tỉ tê, dùng chất giọng the thé nói: “Không phải muội chỉ mừng cho Tố Chất thôi sao? Muội cũng chỉ nói mấy câu với mấy đứa nha đầu hầu hạ bên cạnh, huống chi người có mặt hôm đó đâu phải chỉ mình muội, sao lại trách muội được?”
“Ngươi còn dám cãi! Ngày hôm đó ta đã dặn đi dặn lại, chuyện này khoan hãy nói ra, cho dù mười phần đã chắc chín, cũng còn có câu chẳng may! Ngươi thì giỏi rồi, vừa ra cửa là loan báo, cứ như sợ người khác không biết!” Bắc Uy Hầu phu nhân tức đến run rẩy, dù chuyện này có thành hay không, bà ta cũng đã mất mặt rồi, nếu để Hoàng hậu nghe được, e là sẽ nghĩ phủ Bắc Uy Hầu nông cạn, liên lụy đến Tố Chất cũng sẽ không được yêu thích, nói không chừng chuyện này thật sự sẽ không thành.
Tam phu nhân nghe vậy, không khóc nữa, lập tức đanh mặt lại, “Đại tẩu, chuyện này cho dù ta có sai, tẩu cũng đâu thể dùng giọng điệu dạy dỗ thiếp thất để dạy bảo ta!” Giữa chị em dâu không phân cấp bậc cao thấp, bà ta đã sớm thấy vẻ đắc ý của Đỗ thị chướng mắt. Phu quân bà ta cũng là con trưởng của lão hầu gia, tại sao Mộ Tố Chất có thể được gả cho vương tử hoàng tôn mà con gái bà ta lại không?
Gác những ngày nhốn nháo thời gian này của phủ Bắc Uy Hầu lại không nói, mấy ngày sau, khi tiểu thư phủ Mậu Quốc Công vào cung lần thứ hai, phủ Bắc Uy Hầu mới hoàn toàn nổ tung, thì ra trong cái túi Hoàng hậu cho có đựng ngọc bài để vào cung.
“Thứ tử của Bắc Uy Hầu đã được gả cho Thành Vương, nay lại vọng tưởng gả con gái cho tứ hoàng tử, trong thiên hạ này có thể có chuyện tốt như vậy được sao?” Mậu Quốc Công phu nhân nói với Vĩnh Xương Bá phu nhân.
“Không phải bà ta sợ con thứ quá thông minh uy hiếp đến thế tử cho nên mới can thiệp để gả nó đi sao? Bây giờ thì hay rồi, tự bê đá ném xuống chân mình!” Vĩnh Xương Bá phu nhân cười nói, “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta sau này sẽ càng thân thiết hơn.”
“Đương nhiên rồi, sau này sẽ có thêm lý do sang nhà bà chơi bài!” Mậu Quốc Công phu nhân cũng cười, Vĩnh Xương Bá là huynh đệ ruột của Hoàng hậu, tiểu thư Mậu Quốc Công gả cho tứ hoàng tử, hai nhà xem như đã được buộc vào nhau.
Hôm nay vì hoa mẫu đơn Định Nam Hầu phu nhân trồng đã nở, cho nên các vị phu nhân được mời đến ngắm hoa.
“Sao lại không thấy Đỗ tỷ tỷ đến?” Định Nam Hầu phu nhân là kế phu nhân, tuổi nhỏ hơn đa số các vị phu nhân khác.
“Bà ấy sao, nói không chừng mấy ngày nay sẽ không dám ra ngoài đâu.” Vĩnh Xương bá phu nhân cầm khăn che miệng cười nói, “Gần đây nhị hoàng tử phi có về thăm không?”
Định Nam Hầu phu nhân cười nói: “Trong phủ nhị hoàng tử nhiều việc, hôm nay muội không gọi nó.” Biết bọn họ nghe ngóng tin tức của nhị hoàng tử, Định Nam Hầu phu nhân không định nói nhiều về chuyện nhà mình, nói vài câu cho qua chuyện.
Từ khi phát hiện ra Đa Phúc có thể tự mình giải quyết việc trong phủ, Mộ Hàm Chương buông tay dần, mà Cảnh Thiều được nếm thử ngon ngọt thì bắt đầu quá đáng, đêm nào cũng quấn lấy Vương phi nhà mình cầu hoan, đến mức Mộ Hàm Chương không chịu được nữa mới tạm dừng mấy ngày. Còn Đa Phúc thì chỉ có thể ngày ngày nhăn nhúm cái mặt bánh bao đối phó với một đám quản sự hung hãn.
“Ca ca hẳn sẽ không đi đêm, nói không chừng trời tối mới đến kinh thành.” Mộ Hàm Chương đeo bao cổ tay lên cho Cảnh Thiều, thấy hắn có vẻ rất sốt ruột, thở dài nói: “Ít nhất cũng ăn điểm tâm rồi hẵng đi.”
Hôm nay ca ca quay về, vừa khéo đến hưu mộc nhật không phải lên triều. Trở về từ Tây Nam, ắt sẽ đến thành nam, Cảnh Thiều định sẽ thuận đường đến thành đông thăm mảnh rừng hoang, nhưng nếu hôm qua còn ở thành lân cận thì hôm nay sẽ không về sớm được, đưa tay giúp Vương phi nhà mình sửa dây cột trên mũ quan lại cho ngay ngắn, Cảnh Thiều cười nói: “Được, ta ăn điểm tâm rồi đi.”
“Vậy hôm nay ta sẽ về phủ Bắc Uy Hầu một chuyến, phụ thân gửi lời bảo nếu ta có thời gian thì về phủ một chút.” Vì lúc nghỉ trưa hôm qua Cảnh Thiều lại làm càn, cho nên hắn ngủ hết buổi chiều, không về được. Nghĩ đến đây, không nhịn được lườm ai đó một cái.
Cảnh Thiều bị Vương phi nhà mình lườm, chẳng hiểu vì sao, cho nên cúi đầu cắn tai.
“Ư…” Mộ Hàm Chương vội đẩy hắn ra, nhìn quanh, thở phào, may mà vì để hưởng thụ lạc thú mặc y phục cho Vương phi nhà mình nên Cảnh Thiều đã đuổi hết nha hoàn ra ngoài.
Cảnh Thiều cưỡi Tiểu Hắc đến ngoại thành phía đông trước, dễ dàng lách qua đá nhọn lởm chởm, cây cối um tùm để đi sâu vào rừng. Ở đó đang có một nhóm binh sĩ cầm cuốc, chùy sắt để san đất, không có nhiều người, nhân số chỉ khoảng hai ba chục, cho nên tốc rất chậm.
“Vương gia.” Nhậm Phong thấy Cảnh Thiều đến, vội bỏ chiếc chùy lớn trong tay xuống, “Nhân số quá ít, nếu muốn san lấp thành đất sử dụng được, sợ là đến cuối năm cũng chưa xong.”
“Không gấp.” Cảnh Thiều xuống ngựa, bò lên một tảng đá cao, phóng mắt nhìn quanh, chỉ toàn là rừng cây, “Không được tùy tiện đốn cây ở đây.” Nói rồi nhảy xuống đất, lên ngựa.
“Dạ.”
Quét mắt nhìn các binh sĩ đang cúi đầu làm việc, Cảnh Thiều trầm giọng nói, “Nếu có người dám hé lộ nửa lời về chuyện này, giết không tha!”
Mộ Hàm Chương tiễn Cảnh Thiều rồi liền đến phủ Bắc Uy Hầu. Sau khi vào phủ mới phát hiện bầu không khí không được ổn lắm, tất cả hạ nhân đều cúi đầu rũ mắt, yên lặng lạ thường. Quản gia dẫn hắn thẳng đến thư phòng của Bắc Uy Hầu, phụ thân Mộ Tấn đang cầm bút lông viết chữ, nét bút cứng cáp mạnh mẽ như xuyên thủng cả mặt giấy. Mộ Hàm Chương cúi đầu nhìn, là một chữ “kiên” rất lớn.
“Phụ thân gặp phải chuyện khó xử gì sao?” Mộ Hàm Chương tinh ý quan sát đường đi của nét bút, nhận ra tâm trạng bối rối của người viết chữ.
“Con nhận ra sao?” Mộ Tấn thấy Mộ Hàm Chương nhìn chữ mình viết, ngẩng đầu lên hỏi.
Mộ Hàm Chương hạ mắt, “Phụ thân trước nay luôn quyết đoán, lần này lưỡng lự, chẳng qua là vì sự tình rất quan trọng.”
Mộ Tấn đặt bút vào chậu rửa bút, thở dài, “Con từ nhỏ đã thông minh, chuyện gì cũng nhìn thấu được. Lần này, vi phụ quá tham lam.”
“Nhi tử vốn nghĩ, khi người gả nhi tử cho Thành Vương thì đã có quyết định rồi.” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu cuộn bức viết lại, trải một tờ giấy mới ra, “Hoàng trừ tranh đoạt, vốn là đến chết chưa thôi, há có thể vạch được kế sách vẹn toàn?” Lấy một cây bút xuống khỏi giá đỡ, chấm mực, dùng hai tay dâng lên cho phụ thân.”
Mộ Tấn nhìn một lúc, cầm lấy cây bút được đưa đến, rồi rất lâu sau đó mới cười lớn, “Há có thể vạch được kế sách vẹn toàn? Nói rất hay!” Nâng bút, lần này không còn do dự, chữ “kiên” được viết rất vững vàng liền mạch.
Chuyện chọn hoàng tử phi lần này, phủ Bắc Uy Hầu và phủ Mậu Quốc Công xem như đã hoàn toàn kết thù, Hoàng hậu mượn cơ hội lần này tát mạnh vào mặt Bắc Uy Hầu, nhắc khéo Mậu Quốc Công vẫn giữ lập trường trung dung, lúc này Mộ Tấn mới hiểu được, khi tuyển Thành Vương phi Hoàng hậu chỉ đích danh thứ tử của mình là đã có ý định gạt bỏ phủ Bắc Uy Hầu, thế nhưng bản thân lại nhìn không thấu.
“Ta dự định tháng sau sẽ chính thức nâng Khâu di Nương lên làm trắc thất.” Mộ Tấn dừng bút, ngẩng đầu nhìn đứa con thứ của mình, “Thiếp phi trong phủ Thành Vương là trưởng nữ của Binh bộ thị lang, con là chính phi, phải có thân phận cao hơn mới đúng.”
Mộ Hàm Chương ngây người, thật không ngờ Mộ Tấn sẽ nghĩ cho mình như vậy, cho dù biết đây là cách Bắc Uy Hầu tỏ rõ lập trường, nhưng cũng không khỏi cảm động, cúi người hành lễ, “Tạ phụ thân thương yêu, nhi tử thay Khâu di nương tạ ơn trước.”
Tiểu Hắc chạy quá nhanh, không bao lâu đã đến trường đình cách thành nam ba mươi dặm, Cảnh Thiều ngồi trong đình, buồn chán nhổ cỏ đút cho Tiểu Hắc, đến khi trời chạng vạng mới thấy một chiếc xe ngựa xanh từ xa chậm rãi chạy đến.
Cảnh Thiều lập tức cưỡi Tiểu Hắc chạy đến, xông ra trước xe ngựa, làm cho người đánh xe giật nảy người, các thị vệ canh giữ phía trước rút “xoạt” cây đao trên ông ra, “Kẻ nào to… Vương gia!”
Cảnh Thiều phẩy tay, “Sao bây giờ mới đến?”
“Điện hạ bị thương, không dám đi quá nhanh.” Thị vệ giải thích.
Cảnh Thiều nhíu mày, nhảy lên xe ngựa, chui ngay vào trong, nhìn thấy tình hình bên trong rồi lập tức nổi giận, “Ca!”
Cảnh Sâm dựa trên vách xe, vải trắng quấn từ vai xuống hết thân trên, đến tận thắt lưng, thấy là Cảnh Thiều, không khỏi nhíu mày, “Đã bảo đệ không được đến đón, sao lại không nghe!”
.
._hưu mộc nhật: ngày tắm gội, lệ xưa khi làm quan cứ mười ngày sẽ được nghỉ một ngày để tắm gội