Thèm Thương

Chương 17: Tai tiếng



Ra quầy tính tiền, anh ta cũng chịu khó nhận lấy trách nhiệm, xem như cảm ơn cô. Hai người bọn họ cùng nhau đi ăn kem. Tính tình của cậu trai này rất tốt, hài hước và hòa đồng. Cũng đã lâu An Ninh chưa tiếp xúc được với một con người như vậy. Điều này khiến cô cảm thấy người bạn này đúng là ông trời ban tặng. Sau khi trò chuyện thì An Ninh mới biết cậu ta tên là Mạnh Đàm, năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi, lớn hơn cô vài ba tuổi, vừa mới từ nước ngoài về. Kết thúc cuộc nói chuyện anh ta còn xin cả tài khoản mạng xã hội của An Ninh để tiện liên lạc khi có thể. Bởi vì bọn họ dường như là mối quan hệ giữa những người cần được giải tỏa năng lượng buồn chán, thậm chí là tiêu cực. Xuất phát điểm chỉ có như thế, một mối quan hệ bạn bè đầy trong sáng và tuyệt vời.

Trong cả một tuần sau đó, An Ninh vẫn đi làm và thái độ của Mạnh Đình đối với cô đã giảm đi phần hà khắc, thậm chí những chuyện trên giường cũng không còn mạnh bạo đầy sỉ nhục như trước. An Ninh cảm thấy rất dễ chịu ở khoản đấy. Tuy nhiên, tỉ lệ nghịch với thái độ của Mạnh Đình, những nhân viên trong công ty dường như rất không vừa mắt cô. Nói ra cũng không có gì lạ, vì bọn họ cũng ngầm hiểu được mối quan hệ giữa Mạnh Đình và cô nên khó tránh khinh bỉ. Hơn hết, cô vừa mới đến đây nhưng lại đắc tội với Tạ Nhan, đương nhiên cũng chẳng ai muốn thân thiết hay làm quen với cô.

Tuy vậy, dạo gần đây có một cô sinh viên năm ba đến thực tập ở vị trí trống trong công ty. An Ninh phụ trách hỗ trợ cho cô gái tên Hạ Nhiên. Cũng nhờ vậy, An Ninh lại có thêm một người bạn cũng như một người em. Cô em Hạ Nhiên lại rất nghĩa khí, luôn sẵn sàng bảo vệ và bênh vực cô. Tiền bạc đối với An Ninh cũng đã bớt đi sức nặng, vì hôm qua Mạnh Đình vừa nói sẽ bao cô thêm một tháng nữa. Cuộc sống hiện tại tù túng, nhưng cũng có một vài người bạn xung quanh xua tan đi cái u ám của dục vọng.

“An Ninh, chủ tịch gọi cô.”

“Vâng, cảm ơn.”

An Ninh gõ cửa.

“Vào đi.”

“Anh gọi em.”

“Em kiểm tra kĩ những số liệu trong này rồi đưa lại cho tôi.”

“Vâng, em sẽ mang lên ngay khi làm xong.”

“Không cần, làm tại đây luôn đi.”

An Ninh ngồi xuống làm việc, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Một người đàn ông bước vào, anh ta lập tức nói:

“Cậu ba vừa xuống máy bay đã chạy đi đâu mất rồi, chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy.”

“Tinh tinh, chạy đi đâu thì chạy đi. Tôi sẽ gọi ba khóa thẻ của nó, lúc đó sẽ tự khắc mò về thôi.” Mạnh Đình vừa đánh máy vừa nói.

Người nọ nghe vậy cũng ra ngoài. Tầm hơn hai mươi phút An Ninh cũng kiểm tra xong, không có sai sót gì nên trả lại cho hắn rồi ra ngoài.

Vừa bước xuống chỗ làm việc tiếng ồn ào đã thu hút sự chú ý của An Ninh. Một người trong số bọn họ không kiêng nể nói:

“Nhìn bộ mặt của cô ta tôi đã biết ngay là hồ ly rồi. Lúc nãy nếu đứng ngoài cửa nghe lén không chừng còn nghe được cả tiếng sóng biển nữa.”

“Nói ra thì khó nghe nhưng vốn là như vậy. Hôm nọ không thấy sao? Chủ tịch còn giải vây cho cô ta. Lúc tôi bước ra ngoài nghe điện thoại còn thấy chủ tịch chở cô ta về.”

“Đúng là người có tiền đồ, biết đâu sau còn chúng ta còn phải kêu cô ta bằng phu nhân đấy.”

“Nói cứ như nói. Cô thì biết gì, chủ tịch có thói quen bao nuôi những cô em non tơ. Đợi hôm nào chán thì đá đi như đá một viên sỏi bên đường ấy mà.”

“Mới biết vụ này đấy, đúng là người dư tiền.”

An Ninh cúi mặt im lặng cũng không định so đo với bọn họ. Cô bước nhanh lại vị trí làm việc, cố tình chú tâm vào màn hình máy tính. Bọn người kia thấy cô bước ra cũng im lặng không nói gì.