Lần đầu tiên, cơn thác loạn diễn ra trong cuộc đời của An Ninh chính là trên sân thượng. Không có gì ngoài một cảm giác trống rỗng. Sáng hôm sau, An Ninh thức rất sớm vì không thể ngủ được. Có lẽ do lạ chỗ, hoặc vì những nguyên nhân khác. Cô bước xuống giường, nhưng lại không trụ vững mà ngã xuống đất.
“Không cần giả vờ, tắm rửa nhanh rồi ra về.” Chẳng biết từ bao giờ Mạnh Đình đã tỉnh, cất lên âm thanh lạnh lùng.
An Ninh quay lại, vẫn là nụ cười ấy, nhưng không nói lời nào cô cố đứng dậy hướng thẳng đến phòng tắm. Tiếng nước chảy tầm hơn mười phút, An Ninh bước ra bên ngoài, trên người vẫn mặc lại chiếc váy đỏ hôm qua. Mạnh Đình không ngước lên nhìn cô, hắn vừa rót ly nước vừa nói:
“Biểu hiện hôm qua khá tốt, tôi thưởng thêm. Cầm lấy.”
Hắn chỉ vào xấp tiền trên giường, ý bảo cô cầm lấy. An Ninh liếc nhìn thì hiểu ý ngay, chậm hai nhịp, cuối cùng cũng bước đến. Cô cầm tiền trên tay, không có biểu cảm gì mà bước vội ra về. Trước khi đi còn không quên lễ phép chào Mạnh Đình.
“Xin phép anh.”
Mái tóc xõa cùng thân thể mỏng manh như thể sắp bị gió cuốn đi của cô khiến Mạnh Đình nhíu mày. Không hiểu vì lí do gì, hắn bất chợt gọi cô lại:
“Chờ đã.”
Cái áo khoác ngoài của hắn ném đến bên người cô. An Ninh cầm lấy, nói lời cảm ơn rồi rời đi. Hắn vẫn đứng yên đó, dõi theo cô cho đến khi cánh cửa đóng lại. Trong lòng hắn có đôi chút khó chịu, rồi cũng lại dâng lên sự hứng thú khó tả với cô gái mà hắn chưa thể nhìn thấu được. Hơn hết, thứ hắn thích thú ở cô gái gọi như An Ninh vẫn là cô gái với lần quý giá đầu tiên bị hắn lấy mất. Cảm giác giống như Mạnh Đình đang phải chịu trách nhiệm với cô ta vậy.
…
An Ninh bước ra khỏi nhà Mạnh Đình thì cơ thể như muốn đổ gục. Cảm giác đau muốn xé đôi cơ thể khiến cô chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà. Ít nhất là hiện tại, An Ninh không muốn nhìn thấy bất kì ai, cũng chẳng muốn hoạt động thêm nữa. Cô dùng số tiền mà Mạnh Đình đưa để gọi một chiếc taxi về nhà. Đây là lần hiếm hoi cô làm điều đó.
Về đến nơi, căn nhà trọ cũ kĩ với hàng xóm xung quanh toàn dân lao động cực khổ. Nhìn thấy An Ninh ăn diện váy áo mỏng manh như vậy nên khó tránh khỏi những lời ra tiếng vào. Nhưng lúc này đây, cô làm gì còn tâm trạng để đôi co với họ.
Chưa kịp mở cửa bước vào nhà, tiếng điện thoại trong cái túi nhỏ vang lên. An Ninh nhăn mặt thể hiện biểu cảm vô cùng mệt mỏi và đau đớn. Cô nhấc máy.
“Tôi nghe.”
“Ngày đầu tiên mà biểu hiện rất tốt. Bên ngài Vãn gọi điện khen em đấy. Chị nói này, hiện giờ Vãn Mạnh Đình bao em, em không cần tiếp khách khác, hiểu không? Cứ ở nhà chị chuyển khoản cho nhé.”
“Này…” An Ninh chưa kịp phản hồi, chưa kịp nêu ra ý kiến thì bên kia đã cúp máy. Cô im lặng mấy giây rồi bước vào trong nhà, mệt mỏi ném đồ sang một bên rồi nằm ngủ.
“Ngủ đi, đã nói là ngủ đi mà.”
Cớ làm sao lại không thể ngủ được kia chứ? An Ninh cứ trằn trọc mãi, vì cơn ê ẩm một phần, phần còn lại là về tâm lí. Vết thương tâm lí tự bản thân dùng dao khứa rách, nhưng không có điều kiện để sử dụng thuốc bôi và có lẽ nó đã muốn mưng mủ thành sẹo rồi.
An Ninh lấy trong ngăn tủ một vỉ thuốc, uống một viên vào trong cơ thể. Tiếng nhạc du dương được cô bật lên, cộng với tác dụng của thuốc càng dẫn dắt giấc ngủ tìm đến cô gái nhỏ bé. Cuối cùng, An Ninh cũng say giấc bằng cách không tự nhiên.
Trời đã vào buổi chiều, hôm nay phố buồn. Cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào từng ngóc ngách, bầu trời trở nên âm u báo hiệu về một trận mưa lớn sắp sửa trút xuống. Tiếng chuông điện thoại reo lên như tiếng sấm trời ngoài kia, vừa vang, vừa lớn. Cho đến khi giấc ngủ cảm thấy phiền toái mà giận hờn bỏ đi, An Ninh lại phải lưu luyến mở đôi mắt.
Vừa lúc An Ninh chạm vào chiếc điện thoại cũng là lúc trái tim nhói lên một hồi. An Ninh nín thở trong vài giây, chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nghe máy. Cũng vào lúc đó, cơn mưa bên ngoài như đem theo cả những khó khăn trong tương lai trút xuống, đổ dồn lên mái nhà thuê của cô gái chỉ vừa bước qua độ tuổi xuân xanh, cũng tầm hơn hai mươi chứ bao nhiêu.
“Con nghe.”
“Mày xoay sở được chưa? Tao với ba mày sắp chết đến nơi rồi đây này.”
“Con đang kiếm tiền, cuối tuần này con gửi tiền về cho mẹ.” An Ninh ngậm ngùi đáp.
Ngay lập tức, mẹ cô hét lớn:
“Cuối tuần là khi nào? Mày biết hôm nay là thứ ba đó, mày muốn tụi đòi nợ tìm đến nhà cắt cổ hai cái thân già này, lúc đó mày mới hài lòng hả? Tao nói cho mày biết, hai ngày nữa mày không gửi tiền về tao chết cho mày vừa lòng.”
Chưa nói đến câu thứ hai, điện thoại bị cúp ngang. An Ninh siết chặt điện thoại trong tay, cúi mặt xuống gối. Không khóc được, bởi vì cô không thể. Cô gái nhỏ nhắn chẳng có gì ngoài tấm thân, đến hôm nay cũng đã đem đi bán thì còn gì để có thể kiếm ra tiền nữa đây?
Nhìn ra ngoài trời mưa một hồi lâu, bỗng An Ninh nhớ đến một vấn đề. Cô kiểm tra điện thoại, nhìn thấy số tiền lớn đã chuyển vào tài khoản. Cảm giác vừa vui vừa sợ ập đến khiến cô gái nhỏ khó thể chấp nhận được.