“Anh nghĩ tôi thích ở đây sao? Chịu sự điều hành của một cái đầu óc chó như anh, tôi chê. Nhưng trước khi đi, tôi cho anh coi cái này, vui lắm!”
Tạ Nhan đưa mấy tấm ảnh An Ninh và Mạnh Đình lên giường cùng nhau. Được chụp tại nhà trọ cũ của cô.
Tạ Nhan chưa muốn dùng tới, vì gả vẫn còn trò vui ở phía sau. Những tấm ảnh mấy ngày trước chỉ là món khai vị, nhầm thăm dò tâm ý cũng như trả đũa An Ninh mà thôi.
Qua đó, Tạ Nhan còn muốn mượn việc này mà rời đi. An Ninh chỉ là con tốt thí trong trò chơi quyền lực hiểm độc của Tạ Nhan mà thôi. Đối thủ mà hắn luôn hướng đến là Mạnh Đình kia kìa.
“Đồ biến thái, mẹ nói. Muốn giở trò gì?”
Mạnh Đình rất tức giận vì trò bỉ ổi của hắn. Trên thương trường không quật ngã được hắn lại đem chuyện cá nhân ra uy hiếp. Tạ Nhan dường như điên rồi.
Gả ta nhìn vẻ mặt tức điên của hắn thì khoái chí lắm. Hắn thích như vậy, thích nhìn Mạnh Đình thất thủ rồi tức điên lên, lúc đó cảm giác chiến thắng mới thật sự hiện hữu ở nơi gả.
“Giờ thì tạm biệt ha, tôi viết đơn từ chức lâu rồi. Về mấy tấm ảnh này? Tôi sẽ giữ làm kỉ niệm.”
“Đứng lại.” Mạnh Đình gọi lớn. Tạ Nhan đứng lại, quay người nhìn hắn đầy thách thức.
“Không giao ảnh ra thì đừng hòng bước ra đây nửa bước.”
Đây là địa bàn của hắn, đương nhiên hắn không thể để con mồi lọt lưới. Tuy nhiên, hắn biết Tạ Nhan không có ý muốn tung những tấm ảnh đó ra bên ngoài, nếu không đã chẳng cho hắn xe trước làm gì. Thứ Tạ Nhan muốn, có thể là cái gì đó từ chỗ Mạnh Đình.
“Nói đi, điều kiện.” Mạnh Đình không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
“Hừ, khu đất ở phía Đông thành phố không được nhúng tay vào. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ đưa những tấm ảnh gốc này lại cho anh. Yên tâm, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Tạ Nhan cần có vị thế sau khi tách ra khỏi công ty. Gia thế gả này tuy không tồi nhưng không được gia đình yêu thương. Vì vậy, mọi thứ mà gả xây dựng đều từ thủ đoạn mà có được.
Nếu đặt lên bàn cân thì Tạ Nhan không thua kém Mạnh Đình, nhưng từ nhỏ đã không nhận được yêu thương nên thủ đoạn có phần đê hèn.
Mạnh Đình đối với dự án mà Tạ Nhan ham muốn cũng có tính toán trước. Tuy nhiên hắn có kế hoạch dự phòng. Nếu hi sinh vị trí đó, cùng lắm chỉ mất đi địa thế vài phần. Đối với việc này, Mạnh Đình suy nghĩ vài giây rồi chấp nhận.
“Được, tôi hứa với cậu.”
Đạt được mục đích, Tạ Nhan đắc ý cười, cầm mấy tấm ảnh đưa cho Mạnh Đình. Sau đó, gả rời đi không quay lại nữa.
Mạnh Đình ngồi xuống ghế, vuốt trán đầy mệt mỏi. Hắn cảm thấy phong độ của mình hình như đã giảm đi rất nhiều.
Chưa bao giờ Mạnh Đình nghĩ mình có thể dễ dàng bị nắm thóp như vậy. Trước nay tuy hắn rất hay quan hệ với phụ nữ nhưng đều dẫn về nhà vui chơi rồi đuổi về. An Ninh chính là những lần ngoại lệ của hắn.
Mạnh Đình đang rất rối bời, không biết phải xử lí người phụ nữ này ra sao. Bỏ đi cũng không nỡ mà giữ lại càng không xong.
Tạm gác lại chuyện này, hắn chú tâm làm việc.
Đến tối về nhà.
Hắn ăn cơm, vệ sinh cá nhân đàng hoàng thì bước vào phòng An Ninh.
Mạnh Đình bước vào thấy phòng tối thì đưa tay lên công tắc, ánh đèn sáng lên.
Hôm nay cô đã tắm sẵn, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ngồi trên giường, không mở đèn chờ Mạnh Đình đến.
Hắn từ từ đi đến bên An Ninh, ngồi gần cô, choàng tay ra phía sau gỡ khăn tắm ra. Cả cơ thể An Ninh chỉ còn là da thịt, mềm mại và mơn trớn.
Mạnh Đình đưa tay lên, sờ sờ phía sau đầu của cô, thấy An Ninh khẽ rùng mình, hắn hỏi:
“Còn đau sao?”
Cô khẽ cười, lắc nhẹ đầu.
“Không còn đau nữa.”
Cái gì mà không còn đau chứ? Rõ ràng là vừa rùng mình kia mà?
Mạnh Đình nâng cằm An Ninh lên, khẽ hôn nhẹ vào đôi môi mềm mại ấy. Hắn sẽ vứt mất xác thứ lo âu chết tiệt, để đôi lần được hòa vào cảm xúc chân thật nhất, đó là quấn lấy An Ninh.
Nụ hôn nhẹ, dịu dàng vô cùng không vồ vập như lần đầu tiên ở văn phòng, khi đó hắn đang tức giận còn hiện tại thì không.
“Không được nói dối tôi, rõ không?”
An Ninh ngoan ngoãn gật đầu, không hề có sự phản kháng.
Hắn có vẻ khá hài lòng, hỏi:
“Thế phía sau đầu còn đau không?”
“Em còn đau.” An Ninh thật thà trả lời.
“Hôm nay không làm đâu, ngủ sớm đi.” Hắn đỡ An Ninh nằm xuống giường. Bất ngờ, cô choàng tay qua cổ hắn, hôn sâu, tay còn lại đưa xuống hạ bộ của Mạnh Đình, vuốt ve.
Hắn nhanh chóng phản xạ lạ, chụp lấy tay An Ninh. Tuy vậy, môi họ vẫn không có dấu hiệu dứt ra. Cho đến khi nụ hôn đủ để cả hai phải khó thở thì Mạnh Đình chủ động rời ra.
“Thôi được rồi, sao hôm nay lại ham muốn như thế? Em còn đau, chúng ta không làm nữa.”
Dứt lời, An Ninh lao đến kéo khóa quần Mạnh Đình. Hắn bất ngờ tránh né, đẩy cô ra. Tức giận, hắn quát: