Thèm Thương

Chương 54: Tàn rồi, phế rồi



Mạnh Đình ở phòng cấp cứu hàng giờ liền. Lúc này bên ngoài chỉ có mỗi Mạnh Đàm vẫn đang chờ đợi. Ba mẹ của hắn vẫn đang trên chuyến bay trở về.

Ca phẫu thuật đầy cam go, hắn bị chấn thương nhiều chỗ do va đập, đặc biệt là hai chân.

Cuối cùng hắn cũng được đẩy ra, tuy nhiên vẫn còn hôn mê sâu. Tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Đợi đến khi ba mẹ hắn đến cũng là một ngày sau đó. Tuy nhiên Mạnh Đình vẫn chưa tỉnh lại.

“Mạnh Đàm, anh con sao rồi?” Mẹ của Mạnh Đình hỏi.

Từ hôm hắn bị tai nạn đến nay, Mạnh Đàm đều đến túc trực, trước hết là tình nghĩa anh em, sau đó mới đến áy náy chuộc tội. Sắc mặt Mạnh Đàm mệt mỏi, pha chút lo lắng, đáp:

“Bác sĩ nói anh ấy vẫn phải chờ đến hai hoặc ba ngày nữa mới có thể tỉnh lại. Nhưng… nếu tỉnh nguy cơ không thể đi lại là rất cao. Hai chân của anh ấy… bị tổn thương rất nghiêm trọng.”

Mẹ của hắn nghe đến đây đã ôm mặt khóc vì thương con. Ba Mạnh Đình ôm vợ vào lòng, cả gia đình bốn người hiếm khi cùng nhau có mặt tại một nơi, nhưng không ngờ đó lại là bệnh viện.

Bà đi đến, vuốt gương mặt nhợt nhạt của đứa con trai. Mạnh Đình từng là đứa con mà bà yêu thương nhất, sau này có Mạnh Đàm tình cảm đó đã được san sẻ đi chút ít. Nhưng đối với bà, Mạnh Đình luôn ngoan ngoãn, giỏi giang và rất đáng tin cậy.

Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, hắn lại có thể thành ra nông nỗi như bây giờ.

“Bà bớt đau lòng. Chúng ta sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến điều trị cho con mình. Nhưng hiện tại công ty của nó không thể để như vậy, phải có người điều hành thay thế. Hiện tại tôi sẽ đi sắp xếp, bà với Mạnh Đàm ở đây chăm sóc nó đi.” Ba Mạnh Đình lên tiếng. Dù sao trong số những người bọn họ, ông cũng là người giữ được cái đầu bình tĩnh nhất.

“Ừ, ông lo liệu cho con. Tôi ở đây chăm sóc nó. Mạnh Đàm mệt quá thì về ngủ nghỉ, khi nào khỏe thì lên đây.”

“Dạ. Còn về tắm rửa rồi lại lên.” Cậu nói.

Trở về, Mạnh Đàm sắp xếp cho người tạo một ngôi mộ giả cho An Ninh, thực hiện lời hứa cuối cùng đối với cô.

Xem như đây là lần cuối cùng hắn làm ra chuyện có lỗi với anh hai của mình.

Thấm thoắt cũng đã ba ngày trôi qua, Vãn Mạnh Đình tỉnh dậy. Hắn tiều tụy lắm, nằm trên giường không nói lời nào. Đến khi Mạnh Đàm đến nơi, hắn mới hỏi:

“An Ninh… em biết chưa?”

Hắn hỏi một câu hỏi, nhưng lại không nhắc đến thành phần quan trọng nhất. Bởi vì hắn không dám nói đến hai từ “đã chết“. Hắn không muốn, cũng chẳng thừa nhận được sự thật.

Nghe đến đây, Mạnh Đàm hiểu ngay anh trai mình đang nghe đến tin đó. Nhưng không ngờ sau khi tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên của hắn lại liên quan đến cô.

“Em biết. Em đã lo liệu tang sự rồi.” Mạnh Đàm cúi mặt, không phải vì đau lòng mà là áy náy do nói dối.

Cậu nhớ Mạnh Đình luôn nhường nhịn, nuông chiều mình nhưng cuối cùng, chính bản thân cậu lại lừa dối, đưa anh trai đến hoàn cảnh khốn cùng.

Vãn Mạnh Đình đã chính thức xác nhận, An Ninh là người xấu số đó. Đôi mắt hắn đỏ, không kiềm chế mà tràn ra một giọt lệ. Đời này hắn khóc ba lần, một là ngày hắn sinh ra, hai là ngày hắn mất cô, ba là ngày hắn vĩnh viễn mất cô.

Có lẽ đó là do trời đang trả báo hắn, bởi vì hắn đã làm cô khóc.

Mạnh Đình ngồi thất thần không màng tới chuyện gì. Ngay cả mẹ của hắn cũng không khuyên bảo được gì.

“Tôi phải nói chuyện này đến gia đình, chân bệnh nhân bị va đập mạnh, gãy một vài vị trí, tôi có để trong hồ sơ bệnh án. Khả năng không thể đi lại được, tuy nhiên nếu chăm chỉ trị liệu, vẫn có thể đi lại. Nhưng dưới tình hình này, ý chí của cậu ta dường như đã không còn. Gia đình nên động viên và làm công tác tư tưởng cho tốt. Nếu không làm được, thì có thể đưa đến bác sĩ tâm lí.” Bác sĩ trực tiếp theo dõi bệnh tình của Mạnh Đình chia sẻ.

Hắn đã tệ hại như vậy, thật ra là vì An Ninh. Cơ thể có đi lại được hay không, dường như hắn không quan tâm.

Đáng lí ra, hắn nên hận cô mới phải, vì cô đã hủy hoại hắn thành ra thế này. Nhưng không hiểu tại sao, từ đầu đến cuối hắn chỉ giận chứ không hận.

Nếu An Ninh thật quay trở về tìm hắn, chỉ cần nói một câu xin lỗi, nhất định hắn sẽ tha thứ cho cô.

Nhưng tiếc thay… An Ninh đã không thể quay về, cô đã đi… đi không trở về.

“An Ninh, em thắng rồi, tại sao còn không mau kết thúc trò chơi này đi? Em về đi… làm ơn!”

Nếu có thể, Mạnh Đình sẽ không bao giờ tổn thương cô.

Vãn Mạnh Đình, tôi hận anh!

Vãn Mạnh Đình, tôi hận anh!

Tôi hận anh!

Rất hận…

“Giờ tôi tàn phế rồi, em cũng đi rồi. Tuy tôi không thể đi lại, nhưng đi xuống địa ngục tìm em thì có thể!”

Vãn Mạnh Đình như bị con quỷ lôi kéo, hắn muốn tìm đến An Ninh. Hỏi cô tại sao lại bỏ đi… Tại sao không nhận ra được tình cảm của hắn.