“Vãn Mạnh Đình, anh không nhớ gì sao? Tôi nói suốt cuộc đời này tôi không muốn gặp lại anh! Tôi hận anh!”
Cô muốn cho hắn biết rằng, hắn không còn cơ hội gì ở đây cả. Nhưng có lẽ đây cũng ngoài dự tính của An Ninh. Cô nghĩ khi bản thân gặp lại Mạnh Đình, nhất đựng sẽ bị trả thù rất thê thảm. Nhưng cô không nghĩ đến việc Mạnh Đình chẳng trách móc, ngược lại vẫn muốn cô ở bên cạnh hắn.
Vãn Mạnh Đình, đồ điên!
“An Ninh, hận tôi đi. Buộc tôi trả nợ suốt đời cho em cũng được. Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em muốn gì cũng được.” Giọng hắn nhẹ nhàng lại như đang tha thiết cầu xin.
Gặp lại An Ninh, hắn vui lắm. An Ninh sẽ còn hận hắn, và cũng sẽ xa cách với hắn. Nhưng Mạnh Đình không bỏ cuộc. Có lẽ may mắn của cả đời hắn đã đặt vào khoảnh khắc này. Khoảnh khắc gặp lại An Ninh.
Cô nhìn vẻ mặt tha thiết cầu xin của hắn chỉ cười khinh bỉ, cô nói:
“Anh bị điên hay là ngu ngốc? Anh phải hận tôi, hận tôi đi. Rồi buông tha cho tôi đi.” Giọng An Ninh dâng cao rồi lại hạ thấp đến những chữ cuối cùng.
Từ khó chịu cho đến mệt mỏi. An Ninh không muốn dính líu đến hắn nữa. Vì mỗi lần nhìn thấy Mạnh Đình, tim An Ninh đều rất đau, rất nhói.
Vãn Mạnh Đình nắm tay cô, dẫu An Ninh có giật lại cũng bằng thừa.
“Tôi bị điên, tôi ngu ngốc. Tôi giận em bỏ đi trong ngày cưới của chúng ta nhưng tôi lại không thể hận em được. An Ninh, cho tôi cơ hội để bù đắp cho em, có được không?”
“Nếu anh không ngại nuôi con của kẻ khác.” Cô cố tình nhắc nhở cô đã có con với Mạnh Đàm.
Nhưng từ lâu Mạnh Đình đã không quan tâm đến vấn đề này, hắn thích trẻ con. Nhưng nếu đó là con của An Ninh, dù có ra hắn vẫn sẽ bao bọc bọn họ.
“Tôi không ngại.”
An Ninh không ngờ tên này lại có thể điên đến như vậy. Cô ôm con bỏ đi, lần nữa lại bị Mạnh Đình kéo lại, hắn ôm An Ninh và cả An Nhiên vào lòng. Sau bao nhiêu năm gặp lại, cái ôm này khiến hắn không muốn dứt ra.
Ngay cả cô cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy nó rất quen thuộc. Cô… không đẩy hắn ra.
Cho đến khi An Nhiên bị ngộp, đứa bé mới òa khóc:
“Hu hu Nhiên Nhiên, buông…”
Mạnh Đình giật mình rời khỏi cái ôm. An Ninh cũng ngượng ngùng lùi lại, vuốt vuốt tóc An Nhiên để trấn an.
“An Ninh, ba năm qua tôi thật sự rất đau khổ.” Hắn thấp giọng.
“Anh đau khổ mặc anh. Nếu anh còn đeo bám tôi, thì đừng mong gặp lại. Tôi đã từng làm, nên tôi không dọa.”
Dứt lời An Ninh bỏ đi. Mạnh Đình đứng tại chỗ, móc điện thoại gọi ngay người đến theo dõi An Ninh.
Nếu đã để hắn nhìn thấy, hắn nhất định sẽ không để An Ninh vụt khỏi tầm tay. Đó là lời thề của hắn.
An Ninh chạy về khách sạn, trong tay còn ôm An Nhiên, đôi mắt thất thần khi chưa hoàn lại hồn của mình. Tuy vừa rồi An Ninh nói chuyện mạnh miệng nhưng không ai biết trong cô lại rất lo lắng.
An Ninh vạch tay chân An Nhiên ra xem, không có vết xước gì. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vì trong một giây phút nào đó, An Ninh còn sợ Mạnh Đình sẽ gây hại cho con gái của mình.
Hiện tại An Ninh rất muốn rời đi, nhưng lại không thể nào làm được. Bởi vì cô đã tham gia dự án, không phải muốn rút là có thể rút.
Giờ đây An Ninh như ngồi trên đống lửa, vô cùng nóng nảy và lo lắng.
“An Ninh, có trong đó không? Tôi vào.” Một đồng nghiệp gõ cửa.
An Ninh hít thở thật sâu, mới ra mở cửa.
“Chị tìm em có việc gì ạ?”
“Chị đến nhắc em là ngày mai thức sớm, tranh thủ gửi bé ở đâu thì gửi, vì chín giờ đoàn của mình phải có mặt ở khu đất đó, sẵn tiện sẽ diễn ra buổi đấu giá luôn đấy.” Chị đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở.
“Vâng, để em tranh thủ, nhất định sẽ đến đúng giờ ạ.” Cô cố nở ra nụ cười, đáp lời.
“Vậy chị về phòng đây, chịu khó kiểm tra hộp thư nha, có khi lại có chuyện đột xuất.”
“Em nhớ rồi, cảm ơn chị nhé!”
“Ừ, không có gì. Chị về phòng đây.”
Tạm thời An Ninh không thể lo được nhiều hơn. Cô tranh thủ hoàn thành công việc, tối đó tìm chỗ giữ trẻ, để sáng mang An Nhiên đi gửi.
Đến sáng cô cùng cả nhóm đi đến khu đất, lúc này có bốn bên cùng nhau nhắm đến khu đất này. Ngoài công ty của cô ra, còn có tập đoàn Hồng Phát, tập đoàn Phong Biên và đặc biệt còn có tập đoàn của Vãn Mạnh Đình.
Không hiểu tại sao lúc đầu An Ninh không nghe nói đến. Chỉ nghe nói đó là một công ty nhỏ mới lập. Không ngờ hôm nay đại diện của công ty ấy lại là chủ tịch Vãn Mạnh Đình đến để đấu giá.
“Chào chủ tịch Vãn, đã lâu không gặp! Không ngờ anh lại có mặt ở đây đấy.” Trần Lập có quen biết Mạnh Đình, gặp hắn đi đến nên tiện thể chào hỏi một tiếng.
Thật ra tên này vốn theo phe của Tạ Nhan nên cũng chẳng ưa thích gì Mạnh Đình. Chỉ có điều hôm nay thấy hắn, Trần Lập thấy việc lần này thật sự khó ăn.