“Đừng lo, tôi đã hứa mang Hạ Nhiên về cho em mà. Tôi sẽ luôn giữ lời hứa.” Dẫu có phải chết.
“Tại sao cứ phải tốt với tôi như vậy?” An Ninh thấp giọng hỏi.
Cô không bao giờ muốn thừa nhận sự thật rằng hắn vẫn còn đối xử tốt với mình. Giá như bốn năm trước - từ những lần gặp đầu tiên, hắn có thể đối tốt với cô thế này, thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Chính hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày, bản thân vì một người mà bất chấp bảo vệ cô ấy và cả những người cô ấy yêu thương. Vãn Mạnh Đình không hối hận vì gặp An Ninh, hắn chỉ tiếc khi đã biến mối quan hệ giữa bọn họ dần xa cách.
Tại sao tôi lại đối tốt em với?
“Vì tôi yêu em.”
Dứt lời, hắn tiến đến hôn vào môi An Ninh. Nụ hôn chẳng mãnh liệt, cũng chẳng mang chút gì của dục vọng. Tất cả chỉ đơn giản là muốn thể hiện tình cảm của mình. Thời khắc bọn họ chạm môi nhau, đối phương có thể cảm nhận được sự mềm mại và độ ẩm quen thuộc. Đôi mắt nhắm lại, hàng mi đôi lúc sẽ giật giật rồi dần ẩm ướt, trượt dài. Vãn Mạnh Đình, hắn khóc sao?
Vô thức, An Ninh đưa tay đến lau đi hàng nước ở đôi gò má của người đàn ông đã gần bước vào tuổi bốn mươi. Tức thì như thể An Ninh đã chạm vào và thâm tóm tất cả cảm xúc của Mạnh Đình, lại cũng chính đôi tay ấy ôm trọn tấm chân tình của hắn.
Vãn Mạnh Đình mở mắt, từ từ rời khỏi môi An Ninh. Hắn dần lùi lại mấy bước, đôi mắt vẫn còn lưu lại dư vị của nước mắt. Bước chân xoay nhanh rồi vụt mất khỏi căn phòng ấy.
Hắn đi ra ngoài, không ai thấy nữa.
Vãn Mạnh Đình không muốn cùng Tạ Nhan đàm phán hay nói chuyện. Hắn sẽ trực tiếp tìm đến nhà Tạ Nhan để đòi người lại. Ngay lúc này, lời nói chính là thứ vô dụng nhất. Mạnh Đình biết rõ, Tạ Nhan cũng rất mong chờ ngày này.
Khi Mạnh Đình đi khỏi, An Ninh xuống sân chơi cùng An Nhiên. Hai mẹ con đang vui vẻ cùng nhau thì có tiếng điện thoại vang lên.
“Chào chị! Chị có phải là An Ninh không ạ?” Giọng một người đàn ông, nghe có vẻ rất trẻ vang lên.
An Ninh lập tức đáp lời:
“Vâng, phải! Tôi là An Ninh. Có chuyện gì ạ?”
“À có người gửi quà đến chị, bên ngoài có đề là tặng An Ninh và bé An Nhiên. Chị vui lòng ra nhận giúp em ạ.”
Quà sao? Của hai mẹ con? Chắc là của Mạnh Đình đây. An Ninh nhìn lại An Nhiên, nhận thấy để bé con ở đây một mình sợ té ngã không an toàn, nên cô ôm bé theo. An Ninh ra đến cửa, đúng là có một cậu trai trẻ đến giao hàng.
“Tôi ra lấy hàng.” Cô nói.
Cậu trai trẻ đưa túi gì đó cho An Ninh, hắn nói:
“Em gửi.”
“Cảm…”
…
Chiều hôm đó, Vãn Mạnh Đình mặc vest cùng một đám người áo đen xô xát với đàn em nhà Tạ Nhan. Tạ Nhan như biết trước Mạnh Đình sẽ đến nên đã sắp xếp người nghênh đón bằng một cách rất đặc biệt. Cuối cùng nhóm người của Mạnh Đình phải chia làm hai, một nửa theo hắn đột nhập vào nhà Tạ Nhan, một nửa thì ở lại cầm chân.
Bọn họ lục tìm rất nhiều chỗ, đến cuối cùng đã tìm thấy một gian phòng trống, chẳng có nội thất gì ngoài ba cái ghế. Tạ Nhan ngồi chễm chệ nhấp rượu, như thể đang đợi chờ ai đó. Và tất nhiên, gã chờ Mạnh Đình.
Mạnh Đình vừa bước vào, đám đàn em của hắn cũng theo sau. Tạ Nhan chậm rãi đứng lên, quát lớn:
“Bọn đàn em của mày lui ra ngoài cho tao.”
Không bị áp đảo bởi khí thể quá mức tự tin của Tạ Nhan, Mạnh Đình đáp lời:
“Nằm mơ, mau xông vào!”
“Cứ xông vào nếu muốn bọn này chết.” Dứt lời, hai tên đàn em từ hai góc bước ra, đi đến hai cái ghế bên cạnh Tạ Nhan.
Hai cái ghế bị một tấm vải lớn chồng lên, nhìn bên ngoài chẳng biết là vật thể gì. Cho đến khi hai tên đàn em của Tạ Nhan cùng lúc giở lên, người ta mới há hốc mồm.
Thì ra… là mẹ con An Ninh.
Lòng Vãn Mạnh Đình như có tiếng chuông báo động, lập tức bồn chồn. Đồng tử của hắn giãn ra như chẳng thể tin vào mắt mình. Rõ ràng lúc sáng Mạnh Đình còn hôn An Ninh, nhìn thấy An Nhiên chơi ở sân nhà. Không biết từ lúc nào, hai tay của hắn đã siết chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể tiến đến cho tên Tạ Nhan bỉ ổi đó một trận.
“Thằng chó, mày lại giở trò bỉ ổi.” Mạnh Đình tức giận nghiến răng kinh lắm. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén, lần thứ hai hắn cảm thấy bản thân như sắp cận kề cái chết. Lần thứ nhất là ngày An Ninh biến mất, lần thứ hai chính là lúc này. Thú thật, ngay tại thời khắc này, hắn đang rất run sợ.
Đối diện với hắn, Tạ Nhan nhìn ra được hết những biểu cảm của Mạnh Đình. Có lẽ gã đã đọc được suy nghĩ của hắn như một cuốn sách. Không đáp lời, Tạ Nhan tiến lại gần hai mẹ con An Ninh. Lúc này hai người họ đã bị trói nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Tạ Nhan từ từ quay sang nói với hắn:
“Kêu bọn nó rời đi. Còn mày, ở lại.”
Ngay lúc này, không còn suy nghĩ được gì. Mạnh Đình chỉ lo lắng cho an nguy của hai người bọn họ. Ngay lập tức, hắn ra lệnh: