Thèm Thương

Chương 8: Đừng mở tưởng!



Xong công việc, An Ninh đi ra trạm xe bus để về nhà. Lúc bước ra ngoài công ty thì có chạm mặt Mạnh Đình. Hắn còn không quên nháy mắt với cô một cái, cái nháy mắt không đứng đắn.

Cô trở về nhà, đến tối đến nơi môi giới khách để thử quần áo và trang điểm. Vì mỗi lần có khách nơi này cũng sẽ được huê hồng, may thay vị khách đầu tiên là Mạnh Định nên số tiền đó đã được trả trước. Bà chủ gặp An Ninh thì vui vẻ lắm, chào đón vô cùng nồng nhiệt. Hôm nay An Ninh mặc váy đen, búi tóc cao trông rất sang trọng. Cô được đưa đến nhà của Mạnh Định.

Ngồi chờ tầm hai tiếng, nhưng Mạnh Đình không về. Đến một lúc sau, khi đã qua mười hai giờ đêm thì người làm mới nhận được tin là ông chủ không về nhà. An Ninh đành xách túi ra về, thầm mừng vì hôm nay may mắn. Lúc đứng lên, lưng của cô còn nghe cả tiếng “răng rắc” giống như bẻ que củi.

Ngày hôm sau, An Ninh vẫn đến công ty để làm việc. Do là người được chủ tịch trực tiếp mời về làm việc nên không ai dám gây khó dễ cho cô. Tuy vậy, An Ninh vẫn không tránh được những ánh mắt khác thường và lời nói sau lưng. Nhưng chỉ cần không lọt đến tay, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn và dễ dàng cho qua.

“Tôi đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại. Cô cứ mang trở lại cho trưởng phòng đi.” Mạnh Đình chăm chú nhìn vào màn hình laptop, không để ý đến cô. Chuyện hôm qua cũng chưa từng được cả hai nhắc đến. Giữa bọn họ chỉ đơn giản là tình dục, không phải người yêu nên cũng chẳng cần biết đến lí do.

“Vâng.”

“Đúng rồi, trưa nay cùng tôi đi ăn trưa.” Mạnh Đình vẫn không rời mắt.

An Ninh hơi chần chừ, cười trừ đáp:

“Chủ tịch… tôi nghĩ không nên. Mọi người trong công ty sẽ dị nghị, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”

Nghe đến đây, hắn nâng mắt lên nhìn cô, nhếch mép nói:

“Tôi không suy nghĩ đến chuyện đó nên không để ý. Còn cô, hay suy nghĩ như vậy nên mới sợ người ta dị nghị. Tốt nhất là đừng quá phận, cứ an phận đợi đến khi tôi chán đi.”

“Tôi không…” An Ninh không có ý đó, cô không muốn dính líu với hắn đến mức đó đâu. Chỉ là tiền, chỉ cần kéo dài hai tháng nữa, với số tiền hắn đưa cô nhất định sẽ trả hết nợ. Lúc đó, An Ninh không còn gặp mặt hắn nữa. Nhưng tiếc thay, lời giải thích chưa kịp thốt ra thì hắn đã chắn ngang:

“Đủ rồi, ra ngoài.”

Đúng giờ ăn trưa, đương nhiên An Ninh không dám làm sai ý cái mỏ vàng của mình. Cô đến trước phòng chủ tịch, chờ hắn xong việc rồi cùng đi ăn trưa. Lúc hắn bước ra thì không nói lời nào mà tự mình đi phía trước. An Ninh lẳng lặng theo sau, không dám lên tiếng. Đúng như cô nghĩ, lúc bước ra cùng Mạnh Đình có rất nhiều ánh mắt dồn về phía cô. Mạnh Đình thấy thế, nhưng hắn không quan tâm. Đối với hắn đây chỉ là trò chơi, tất cả đều phục vụ cho mục đích vui vẻ của hắn mà thôi. Có chăng điều mới lạ, cũng là chuyện lần đầu tiên hắn cho món đồ chơi trên giường đặt chân đến công ty mà thôi.

“Xin lỗi anh, cho tôi xin hai phút.” An Ninh đứng lại, lấy điện thoại đang reo lên nghe. Cùng với cô lúc này, đôi chân mày của hắn đã chau lại. An Ninh không lấy làm vui vẻ với cuộc gọi sắp nghe, bởi vì ngoài vấn đề tiền bạc thì sẽ chẳng có cái gì tốt đẹp ở đây.

“Con nghe.”

“Còn tiền không? Nay gửi về cho mẹ một ít.”

“Con không còn nữa, cách đây con đã gửi rồi mà.” An Ninh cố hạ giọng tránh làm ảnh hưởng đến Mạnh Đình.

“Tao không biết, mày mau gửi tiền cho tao.”

“Con không còn nữa, con cúp máy đây.” Tránh để hắn đợi chờ lại sinh ra tức giận, An Ninh chủ động tắt máy.

Hắn không nói gì, cả hai im lặng đến nhà hàng ăn trưa. Bữa ăn khá gượng gạo, chủ yếu là nói với nhau về vấn đề công việc. An Ninh nhận ra, hắn rất tài giỏi, còn tài giỏi hơn những gì cô đã nghĩ. Ngoại trừ dùng lời cay độc ra, thì có lẽ tất cả đều có thể chấp nhận được. Bởi lẽ, những gì hắn làm so với kẻ có tiền đều giống nhau. Tất cả đều khiến cô rất chán ghét và ghê tởm.

“Hôm nay em không thoải mái lắm.” Hắn nói bâng quơ.

An Ninh cười đáp:

“Anh nhìn lầm rồi, em vẫn tốt lắm đấy.”

“Vậy sao? Nhưng tôi thấy mắt em nhăn như khỉ ăn ớt.”

“Vậy sao? Để tôi vào nhà vệ sinh gửi mặt cho tỉnh táo, xin phép.”
— QUẢNG CÁO —