Tiệc được một nửa thì Kỷ Nam mới gọiđiện cho Lý Vi Nhiên, rõ ràng lúc nãy còn nói đang trên đường tới, giờvẫn chưa thấy người đâu?
“Điện thoại của anh.” Tần Tang nhắc nhở người đàn ông đang ngồi đối diện yên lặng cả đêm.
Lý Vi Nhiên tỉnh lại từ trong trầm tư,nhìn thoáng qua tên trên điện thoại, bấm nút từ chối. Nhưng lại nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu cười cười với Tần Tang “Là Kỷ Nam, anh tư của anh.”
Tần Tang uống một hớp nước chanh, cười cười ra vẻ không sao cả.
Vùng lân cận “Phi” luôn rất ít xe taxi,cô tính đi bộ đến một trung tâm thương mại đón xe. Mới vừa đi mấy bước,bên cạnh có một chiếc xe đỗ lại, Lý Vi Nhiên thò mặt ra mỉm cười “TangTang, thật khéo.”
Biết là hôm nay rất có thể sẽ gặp anh ở“Phi”, cho nên cô cũng không dám ăn tối ở gần đó, ai biết được đúng làmột sự trùng hợp ngẫu nhiên thật.
Vậy ra, đây có phải là định mệnh màngười ta thường nói hay không? Bằng không, sao có rất nhiều người ở đây, mà chỉ gặp được có mình anh, cô nên vứt bỏ khiên giáp không đánh mà lui hay sao?
“Đi thành phố R chơi vui không?” Anh gắp một miếng cá chưng, bỏ vào trong đĩa của cô. Thật ra, những thứ TầnTang thích rất dễ nhìn ra, đầu tiên là im lặng nếm thử, sau đó thì suytư, cuối cùng lại là làm bộ không thích. Bất kể đối với khay cá chưngnày hay là đối với Lý Vi Nhiên cũng vậy.
“Cũng tạm.” Cô uống một hớp nước, trả lời anh cho có lệ, không thèm động đũa vào miếng cá trong đĩa.
Lúc còn rất nhỏ, Tần Tang đã biết, trong tình yêu, nếu như không thể đến được với nhau thì đừng nên chấp nhậnhọ. Bởi vì cảm giác được rồi lại mất là một trong những cảm giác làmngười ta khó chịu nhất trên đời.
Lý Vi Nhiên nghịch bật lửa trong tay,đôi môi anh đào của cô chạm vào cốc nước lại trở nên bóng loáng hơn. Anh nhìn thấy cũng hơi có chút khát khao trong cổ họng.
“Anh phát hiện em ngày càng có cảm giácxa cách rồi.” Anh chống cằm buồn bã nhìn Tần Tang cười “Nhưng thật ra là em càng ngày càng tạo ra khoảng cách giữa anh và em mà thôi.”
“Anh có thể sến một chút được không?” Anh ngồi thẳng người hỏi nghiêm chỉnh, Tần Tàng gật đầu.
“Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất,không phải là giữa sống và chết. Mà là khi anh đứng trước mặt em, nhưngem không biết là anh yêu em.”
Tần Tang hít một hơi, đúng là đủ sến “Lý Vi Nhiên, không nhìn ra anh cũng là một cây văn nghệ nha.”
“Cắt, ở cùng với một nhà văn như em, thì phải có một chút văn hóa chứ.” Lý Vi Nhiên tiếp tục bộ dáng nghiêmtrang chọc cho cô vui.
Tần Tang bị anh trêu ghẹo cũng thảlỏng hơn “Không phải nói rất nhớ món ăn này ở đây sao? Sao không độngđũa?” Cô đưa một chén cơm cho anh. Lúc lên xe, anh nói chợt nhớ tới mộtmón ăn rất ngon ở đây, mời cô đi thưởng thức. Cô từ chối không được,cũng quả thật đói bụng, nên đi cùng với anh. Nhưng cả một buổi tối cũngkhông thấy anh gắp vài miếng, ra vẻ như đầy tâm sự, thỉnh thoảng ánh mắt anh lại nhìn cô chan chứa.
“Ừ. Món này tương đối ngon hả?” Lúc nhận chén cơm, tay của anh chạm vào đầu ngón tay ấm áp của cô. Tần Tang thấy anh hỏi như vậy, cũng lễ phép gắp thức ăn cho anh. Lý Vi Nhiên nhanhchóng ăn tất cả những món cô gắp vào chén cho mình một cách ngon lành.
Ăn cơm tối xong cũng đã hơn chín giờ, Lý Vi Nhiên lái xe đưa cô về nhà. Lúc Tần Tang nói lời từ biệt, anh nhưnói giỡn hỏi Tần Tang tại sao không mời anh lên nhà ngồi một chút.
“Anh vẫn còn muốn lý do kia.” Anh nói nửa thật nửa giả.
Tần Tang cũng có sự chuẩn bị, vừa tháodây an toàn vừa từ từ nói với anh “Có lẽ tôi cũng có một chút cảm giácvới anh. Nhưng sau khi tôi suy nghĩ cặn kẽ, thấy anh không thích hợp với tôi. Cho nên để tránh hai bên bị tổn thương, hoặc là có thể nói khôngmuốn phiêu lưu cũng được. Ở trên đời này nam nữ si tình cũng nhiều quárồi, sao chúng ta không thoát tục một chút. Làm bạn bè có được không?”
“Em thật hà khắc.” Anh cau mày, ngón tay thon dài cầm tay lái “Ngay cả thi tuyển vào trường cũng không cho.”
“Ha ha, anh cũng có thể đi tìm nhữngtrường học khác để thi cũng được mà. Tạm biệt. Lái xe cẩn thận mộtchút.” Cô xuống xe, cúi người vẫy tay với anh qua cửa sổ xe.
“Biết rồi” Giọng Lý Vi Nhiên không thểnào thoải mái, xe mới vừa nhích lên thì thắng lại, anh thò đầu ra khỏicửa sổ xe “Anh muốn kiện với cục trưởng bộ giáo dục là em tước đoạt cơhội học tập của anh.”
Xe đã mất hút nơi cua quẹo ngay cửa chung cư, Tần Tang vẫn còn đứng tại chỗ, trong đôi mắt tràn ngập niềm vui.
…………………..
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho An Tiểu Ly biết là cô đã gặp họa lớn rồi.
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch cả buổi tối cứkhông ngừng chuyển tín hiệu như đèn giao thông, màu sắc chia thành xanh, xanh mét, sạm, đen, đen thẳm.
Cô vốn tưởng rằng sau đen thì phải làmực mới đúng, nhưng hiển nhiên giác quan thứ sáu và trí thông minh cũngcô cũng tương thông với nhau, từ sau khi Trần Ngộ Bạch đi ra khỏi “Phi”, sắc mặt lại trong trở lại.
Nhưng mà, nụ cười êm ái trên môi của anh, sao càng nhìn càng làm người ta sợ thật?
Thấy anh vừa đẩy mắt kiếng, An Tiểu Ly muốn nhảy xuống xe theo bản năng, nuốt nước miếng nói lắp bắp “Tôi…”
“Trễ rồi, ký túc xá đóng cửa chưa?” Anh ôn hòa hỏi cô “Hay là về nhà của tôi có được không?”
Trường học của An Tiểu Ly cũng gần vớicông ty, mỗi đêm lúc cô nấu cơm quét dọn trong nhà thì Trần Ngộ Bạch ởtrong thư phòng xử lý công việc. Cô thu dọn xong thì tự mình tìm vui,chờ anh hết bận rộn đi ra thì chở cô về. Có một lần anh vô tình mang vềbộ phim DVD của công ty đang khảo nghiệm, cô đánh hơi được mùi ngon,liền không màng đến nội quy của ký túc xá, thế là ở lại phòng khách ởnhà anh một đêm.
Từ đó về sau, không hiểu sao trong nhàTrần Ngộ Bạch lại đầy ắp DVD phim truyền hình tình cảm. Từ đó đến giờ An Tiểu Ly là người không có quan niệm thời gian, lại càng ngày càng quenthuộc với phòng khách nhà anh hơn.
“Tôi… đến nhà của Tang Tang.”
“Hả? Bây giờ em còn mặt mũi nhìn cô ấy sao?” Trần Ngộ Bạch quay đầu nhìn cô một cái, sắc mặt ôn hòa, đề cập từng bước.
Trong lòng An Tiểu Ly nhói lên, sắc mặtlập tức thay đổi “Sao tôi không có mặt mũi nhìn cô ấy. Tôi… tôi cũng…Sao tôi không có mặt mũi nhìn cô ấy chứ….”
“Cũng cái gì? Cũng đóng nguyên bao dâng lên cho tôi phải không?” Giọng của Trần Ngộ Bạch như mưa thuận gió hòa.
An Tiểu Ly hừ một tiếng, cũng biết không thể gạt được tên cáo già này. Cô cũng không thèm suy nghĩ gì nữa. Dùsao bạn học nam theo đuổi Tần Tang cũng rất nhiều, thêm một Trần NgộBạch cũng không nhiều hơn, mà thiếu đi anh cũng không ít hơn.
Cô có thể coi là rất nghĩa khí rồi, vốnlà mình nghĩ đã câu được kim quy, ai biết… Ngày đó thấy anh và Tang Tang ngồi trước quán nước, thoáng cái cô đã hiểu ra tất cả. Hèn chi TangTang vô duyên vô cớ trốn về đây, thì ra là vì Trần Ngộ Bạch. Hèn chi,dạo này Tần Tang hồn bay phách lạc, cô còn đi tâm sự với Tang Tang… Vậymà Trần Ngộ Bạch từ ngàn dặm xa xôi lại đuổi đến nơi này, thật là…. cóphong cách.
Ngón tay anh dịu dàng mở nắp chai nướcđưa cho Tang Tang đang cúi đầu xấu hổ, hai người lãng mạn cụng cụng,nhìn nhau cười cười. Giống như là hình ảnh cặp đôi trai xinh gái đẹptrên quảng cáo vô cùng bắt mắt. Trong nháy mắt, mắt cô đỏ bừng, cầm tiền lẻ ngơ ngẩn về nhà.
Cô giáo Trần đang ở nhà chờ cô mua nướctương mang về liền đuổi theo cô làm ầm ĩ. Buổi tối, cá kho tàu biếnthành canh cá, làm cô giáo Trần hở mở miệng là quở trách cô. Được rồi,được rồi, Tang Tang xinh đẹp, Tang Tang thông minh, Tang Tang tài giỏi,Tang Tang là tiên nữ, các người ai cũng thích cô ấy sao.
Sáng sớm hôm sau, cô tự vác túi, nhỏ tiếng chào cha mẹ, một mình thê thảm tự ngồi xe buýt về đây.
Không phải là không tức giận, TrầnNgộ Bạch không nói cũng được, nhưng Tang Tang tại sao lại không nói vớicô? Nghe chuyện cô tự mình đa tình rất thú vị sao? Nhưng sau khi bìnhtĩnh lại, những chuyện Tang Tang tốt với cô cứ từng chuyện từng chuyệnhiện ra. An Tiểu Ly chuyện gì cũng có thể hồ đồ, nhưng giữa tình bạn vàđàn ông, đương nhiên cũng biết phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ chứ.Cho nên, mặc dù trong lòng có chút không vui vì bị người khác lừa gạt,cô vẫn kiên định giúp đỡ cho đôi uyên ương xứng lứa này. Theo cô thấy,nhiều người vây quanh Tang Tang, chỉ có ông chủ núi băng phong độ củamình mới xứng với cô ấy. Mình yêu không được, thì tác hợp cho người khác cũng tốt mà.
“Thật đáng tiếc, không tác hợp thành.”Trần Ngộ Bạch cười nhạt “Em vốn là như vậy, thông minh của người ta cũng nhiều hơn em bốn mươi năm. Không phải, An Tiểu Ly, em làm gì có cáiđược gọi là thông minh.”
“Anh thông minh. Anh rất thông minh. Còn muốn mượn tôi để theo đuổi Tang Tang. Điên khùng.” An Tiểu Ly quay mặtqua phía bờ sông, thẹn quá hóa giận, miệng lưỡi sắc bén nói ra những lời này. Nụ cười trên mặt Trần Ngộ Bạch tắt ngúm, vẻ lo lắng trong mắt lạicàng sâu.
“Tôi không thông minh liên quan đết gì đến anh. Cần gì anh quan tâm…”
Két….
A… ưm….
Một tiếng thét lớn sau đó biến thành tiếng kêu rên.
Người bị anh dùng tay cố định tại chỗngồi, miệng bị anh ngấu nghiến, hơi thở bạc hà mát lạnh của anh phả vàomặt, đầu lưỡi kiên định linh hoạt nóng bỏng liếm trên hàm răng của cô,ngón tay nắm mạnh cằm của cô. Cô mất hồn ưm một tiếng, cằm bị anh nắmđau không tự chủ được mở ra. Anh hùng hổ mút lấy đầu lưỡi của cô, dâylưỡi của An Tiểu Ly bị kéo căng ra đau đớn, hai tay quơ quào trên lưnganh. Anh luôn mặc đồ nghiêm chỉnh, nhìn không rõ được vóc người và dathịt săn chắc, tay của Tiểu Ly đánh vào vô cùng đau nhức. Vậy mà anh vẫn giữ dáng vẻ hồn nhiên không biết, hai mắt nhắm lại say mê mút lấy lưỡicô.
Người cảnh sát giao thông trên đường gõcửa sổ xe Trần Ngộ Bạch rất lâu, nhìn thấy phân nửa người anh đang kíchđộng đè cô ở trên ghế lái phụ, gõ sao cũng không có phản ứng. Anh tađành phải vòng qua cửa sổ ghế lái phụ, gõ lên. Lúc này, An Tiểu Ly cònđang chìm trong nụ hôn bá đạo của anh vẫn chưa phát giác ra, tay tráicủa Trần Ngộ Bạch đang thò xuống cổ áo của cô. Nghe thấy tiếng gõ cửalập tức tỉnh lại, bóp lấy bàn tay trái của Trần Ngộ Bạch, cái miệng chúm chím hung dữ cắn anh một cái. Trần Ngộ Bạch thở hổn hển nhả đôi môiđang sưng đỏ của cô ra. Khẽ nhổm dậy, căm tức nhìn cửa sổ, lại nhìn lạiquần áo của cô đang xốc xếch, gương mặt mê man. Tay anh với lấy điệnthoại di động của mình, lại gục trên người cô nhấn mấy phím điện thoại,đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ cho người cảnh sát giao thông bắt đầumuốn dài dòng “Cút ra xa một chút nhận điện.” Anh nói xong, cũng khôngthèm đóng kính cửa sổ lại, giọng nói lạnh như băng khiến cho tên cảnhsát giao thông lùi lại về sau một bước.