Lý Vi Nhiên lấy xe rồi lái đến, nhìnthấy Tần Tang và các cô bạn trong ký túc xá đã bị mấy bạn nam bao quanh, hai bên đang tranh cãi gì đó. Anh vừa mới xuống xe, cô nàng tên là AMạc vội vàng ngoắc anh.
“Nè. Nhìn thấy chưa?” A Mạc chỉ chỉ vàoLý Vi Nhiên đang đi tới, tức giận với một bạn nam cao lớn “Người ta làcon rể mới của phòng bọn mình, lần đầu tiên đến cửa mời khách, các cậucòn muốn quấy rối gì nữa.“
Bạn học nam cao lớn nhìn Lý Vi Nhiênđánh giá, gương mặt rõ ràng không hề khách sáo. Lý Vi Nhiên nắm tay TầnTang khẽ hỏi “Sao vậy? Tụi em có hoạt động à?”
Lúc này, An Tiểu Ly mới bước ra từ phíasau bạn học nam cao lớn, hài lòng hả dạ, thong dong vỗ vai Lý Vi Nhiên“Là như vậy nè, Lý tổng. Vị này là Nhậm Hiệp chủ tịch hội đồng hương của chúng tôi. Hôm nay là lễ tốt nghiệp, muốn kêu gọi mọi người ăn bữa cơmchia tay, không ngờ trùng thời gian mời khách của anh. Thật đáng tiếc.”Cô che miệng làm ra vẻ tiếc nuối, A Mạc và Xuân Tử mỗi người bấu vàothịt non trong cánh tay cô, làm cô đau nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnhTần Tang. Ra vẻ vô tình gạt cánh tay của Lý Vi Nhiên đang ôm Tần Tangra, rồi ôm lấy hông Tần Tang hít hít mũi đáng thương.
Tần Tang cười hòa nhã, vỗ về lưng của cô ấy, cúi đầu khẽ nói bên tai cô “Cậu còn quấy rối nữa, mình sẽ cho cậu đẹp mặt.”
An Tiểu Ly rùng mình, tủi thân buông Tần Tang, đứng nhích về phía xa.
Lý Vi Nhiên cười nói bắt tay với NhậmHiệp, làm bạn học nam người Đông Bắc thật thà này cũng không biết phảilàm sao. Mới vừa rồi thấy Lý Vi Nhiên đứng trên bục nói chuyện đã cảmthấy anh rất có phong cách, không nghĩ rằng anh còn lễ độ như vậy.
“Vậy không bằng các bạn học trong hội nể mặt, để tối nay tôi làm chủ, mọi người cùng hộp họp, càng đông càngvui.” Lý Vi Nhiên đề nghị.
A Mạc và Xuân Tử cũng gật đầu, An TiểuLy bị Tần Tang hù cũng không dám nhích đến gần. Nhậm Hiệp khó xử gãiđầu, nói “Tôi phải hỏi bọn họ đã.” Nói xong, cậu ta liền chạy về phíasau, thương lượng với mấy bạn học nam bên kia, rồi lại mệt nhọc chạy vềđây, lắc đầu với Lý Vi Nhiên “Không được.”
Không đợi A Mạc và Xuân Tử nhe răng trợn mắt, cậu ta lại ngây ngô vò đầu “Nhưng mà anh có thể cùng đi liên hoan. Dĩ nhiên là anh phải nộp phần của anh.”
Lý Vi Nhiên gật đầu, nắm tay Tần Tangbóp nhẹ, Tần Tang cũng ung dung thản nhiên nắm lại tay anh. Một ngườicúi đầu, một người ngẩng đầu, nhìn nhau cười.
——————
Buổi liên hoan được tổ chức tại một quán ăn gần trường học, mười mấy người ngồi chung một cái bàn tròn. A Mạc và Xuân Tử cả đêm thay phiên nhau nhéo An Tiểu Ly. Tại vì cái “ngôi saoxấu” này chạy đi nhắc nhở chủ tịch hội còn chưa ăn buổi cơm chia tay.Nếu không, bây giờ bọn họ nhất định đã ngồi ở nhà hàng lớn ăn tổ yếnrồi.
An Tiểu Ly cũng khó chịu, cánh tay bịnhéo đau vô cùng. Lúc uống bia, Tần Tang cũng như hùa theo mọi người cứnhìn chằm chằm vào cô, uống ba bốn chai bia vào bụng, làm cô cảm thấynóc quán ăn cũng biến thành cao thật cao.
Cô đi đến phòng rửa tay, khi trở về thìlầm đường, đi thẳng ra cửa quán. Đi ra ngoài mới phát hiện, trời đã tốiđen, những cặp tình nhân trẻ hối hả đi trên đường, có vẻ như những cậubạn trai đều đang dỗ dành bạn gái trong lòng, bất kể xấu đẹp thế nào. Cô nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng nhiên chua xót, ghen tỵ.
“Ơ, giả bộ hòn vọng phu à?” Không biết từ lúc nào, Tần Tang đã đi ra cửa, đứng sau lưng cô, cất giọng hỏi.
Tiểu Ly bĩu môi “Ai nói là mình có chồng rồi. Rõ ràng mình còn đang chờ hoàng tử băng đèo vượt suối cưỡi ngựa đến đây.”
Trước kia cô hỏi Tần Tang vì sao khôngthích nói chuyện yêu đương, Tần Tang luôn nói giỡn rằng “Mình vẫn cònđang đợi hoàng tử của mình cưỡi ngựa đến.” Trải qua một thời gian khálâu, Tiểu Ly lại nghe Tần Tang nói, hoàng tử đang trên đường trèo đèolội suối, cho nên đến chậm một chút.
Trong buổi tối chia tay này, TầnTang cũng nhớ lại những chuyện đã qua, bốn năm hoàng kim trôi qua dễdàng và thoải mái, cứ xuân đi đông tới, lặng lẽ rồi biến mất. Hai ngườiyên lặng đứng với nhau một lát, Tần Tang siết chặt gương mặt Tiểu Ly“Ngựa của hoàng tử nhà cậu phải thay đi, cước trình cũng quá chậm rồi.”
An Tiểu Ly á lên xong, xoay người lôiTần Tang vào trong “Mấy năm gần đây hoàng tử giả mạo quá nhiều, cho nênđường cũng nghẹt cả xe.”
Hai cô vừa đi ra ngoài một lát, bêntrong đã lộn xộn cả lên, những chai bia đã khui được phân chia rõ ràngtrên bàn. Lý Vi Nhiên cởi áo khoác, xắn tay áo. Phía sau là A Mạc vàXuân Tử đang làm nữ cổ động viên. Đối diện anh chính là Khấu Nghị, đệnhất tài tử nổi danh khoa văn, mặt mũi sáng láng, thân thể cao gầy, chứa thơ một bụng. Cậu ta cũng có lần đeo đuổi Tần Tang, sau khi gia nhậphội, lúc tán gẫu với các bạn nam dưới lầu ký túc xá nam sinh “Tôi cảmthấy trường này người có thể miễn cưỡng xứng đôi với tôi chỉ có TầnTang. Có cậu có thể nói cho cô ấy biết, tôi cảm thấy được, cô ấy cũngkhông tệ lắm. Có thể đi chung với tôi khắp nơi.”
Đêm hôm đó, lúc cậu ta vừa tắm xong,nhận được một cuộc điện thoại tự xưng là em trai nuôi, ai biết vừa mớira khỏi cửa đã bị úp một cái thùng mũ lên đầu, một loạt tiếng bước châncủa cả đám người nhào tới, đánh cậu ta không kêu ra tiếng.
Mỗi trường học đều có một cô gái nhưthế, không được coi là đẹp nhất, không được coi là độc nhất, nhưng trong lòng của mỗi người đều dành một góc đặc biệt cho cô ấy, không phải làái mộ, cũng không phải ghen tỵ. Nhưng một khi có kẻ muốn phá vỡ sự cânbằng với ý đồ xấu, thì chính là làm cho ai ai cũng tức giận.
An Tiểu Ly nhìn cảnh tượng PK náo nhiệtnày, tâm tình buồn phiền cũng ném ra sau ót, khó có được cơ hội trả thùgiùm cầm thú, cô nhanh chóng tiến lên cổ vũ cho Khấu Nghị. Đám Nhậm Hiệp được mấy cô nàng kia cỗ vũ cho Lý Vi Nhiên đã cảm thấy thiệt thòi, giờđược An Tiểu Ly khích lệ thì vô cùng vui mừng.
Tần Tang không lập tức đi qua, chỉ đứng ở một chỗ xa, lấy điện thoại di động ra, tìm góc độ chụp mấy tấm, sau đóghi vài chữ bên cạnh.
Lúc trở về bàn, Lý Vi Nhiên đang uốngtiếp một chai bia lớn, liếc nhìn thấy cô, liền đưa tay ra nắm. Tần Tangvà anh mười ngón đan xen, mỉm cười nhìn anh làm anh hùng. Bên kia, KhấuNghị không uống nỗi nữa, vừa ho khan, bia đã tuôn hết ra ngoài. A Mạc và Xuân Tử hứng khởi hò reo cỗ vũ, không hề hay biết bên kia đã phun ranhư điên.
Các bạn học nam hầu như ai cũng thayphiên chuốc Lý Vi Nhiên, nhưng thấy sắc mặt anh vẫn như bình thường,phong độ vẫn còn nhanh nhẹn. Mọi người cũng âm thầm bội phục.
Không trách được, Tần Tang cũng phải yêu thích anh ấy.
Khấu Nghị bắt đầu say khướt, hai mắt mơmàng phủ sương, nhìn Tần Tang chứa chan tình cảm. Một lát sau lại quátto lên “Tôi xin hầu một bài thơ”
Xuân Tử ngồi bên cạnh đưa cho cậu ta một hạt dẻ.
Người trên bàn đến gần tám chín giờ mớigiải tán, tất cả những bạn học nam trong hội ai cũng thân mật bắt tay bá cổ Lý Vi Nhiên, như là huynh đệ tri kỷ.
Khấu Nghị kiên quyết mượn rượu làm thơ,chỉ vào trăng sáng, lớn tiếng đọc bài thơ của mình, cả đám nam sinh vốnrất ghét thơ văn, nên mỗi người cứ anh một cước tôi một quyền thúc giụccậu ta đi nhanh chút.
“Trong lòng nàng có tòa thành trống
Đình viện thăm thẳm
Bao nhiêu năm tháng lặng lẽ biến đổi.
Nàng thủy chung cự tuyệt mở cánh cửa thành ra.
Ta trèo đèo vượt suối vì nghe danh mà đến.
Nguyên tưởng rằng
Nàng chính là người trong định mệnh.
Vài lần gõ cửa muốn hỏi
Giai nhân không nghe thấy
Trăm năm hồng trần cuồn cuộn
Tóc bạc rồi
Mới biết được
Thì ra chỉ là ta đơn phương tình nguyện làm công dã tràng
A…..”
“A bà nội mày.” Nhậm Hiệp tốt tính cỡ đó vẫn không nhịn được nữa, chạy đến xách cậu ta lên. Đầu Khấu Nghị bịchổng xuống, nấc một cái lại nhợn bia ra, chất lỏng màu vàng chảy dọctheo khóe miệng, bên hông Nhậm Hiệp nong nóng, vừa nhìn thấy lại la lênthê thảm, muốn ném cậu ta ra, nhưng lại bị cậu ta ôm chặt eo hết lần này đến lần khác, hai người lộn xộn la lối trên mặt đất.
Tần Tang và Lý Vi Nhiên đi ở phía sau,tiếng rầm rĩ của mọi người vang đi xa, chỉ có ánh đèn đường mờ tối chiếu vào mặt hai người.
“Uống nhiều lắm không?” Tần Tang hỏianh. Bước chân anh không hề lảo đảo, nhưng ánh mắt lại sáng hơn, sángngời chiếu thẳng vào lòng Tần Tang.
Lý Vi Nhiên cười, ôm lấy cô, nhẹ giọngcất lời ngon tiếng ngọt bên tai cô “Thật ra chỉ cần ở chung với em, mỗingày anh cũng đều say.”
Dáng vẻ cô hé miệng cười nhìn Lý ViNhiên, làm anh không tự chủ được, cúi đầu xuống hôn cô. An Tiểu Ly và AMạc phía sau lập tức ho khụ khụ, Tần Tang đỏ mặt đẩy anh, Lý Vi Nhiênlưu luyến, hôn thêm một cái nữa mới chịu buông ra.
A Mạc nhìn đôi tình nhân thần tiên phíatrước hâm mộ, chọt Tiểu Ly “Công tử Trần gia nhà cậu cũng là Tổng giámđốc của Lương thị sao?”
Tiểu Ly rầu rĩ “ừ” một tiếng.
A Mạc hưng phấn “Tổng giám đốc Lương thị đều là hàng thượng hạng ư? Còn ai hay không?”
“Còn có một con cầm thú, cậu có muốnkhông?” An Tiểu Ly nhìn thái độ cường ngạnh của Tần Tang, biết rằng lầnnày Cầm Thú không còn cơ hội nữa rồi, thôi thì nhân nhượng chút giớithiệu cho A Mạc đi.
A Mạc đánh cô một cái rõ đau, cánhtay của An Tiểu Ly tê rần cả đêm lập tức ửng lên năm dấu tay hồng hồng,nước mắt buồn tủi dâng lên.
“An Tiểu Ly cậu thật không có lương tâm, cậu chiếm công tử Trần gia, giới thiệu cho mình cầm thú ư?” A Mạc giậnđến lông mày dựng đứng lên, nước bọn văng tung tóe vào mặt Tiểu Ly.
“Công tử Trần gia còn cầm thú hơn conCầm Thú này ….” Cô lẩm bẩm một câu, bỏ lại A Mạc đang nổi trận lôi đình, giận dỗi tự mình đi mua mực nướng ăn.
Nuốt năm sáu xâu mực nướng xuống bụng,An Tiểu Ly cũng như được sạc đầy pin. Tính cô vốn lười, cáu kính tớinhanh đi cũng nhanh, đã lười biếng thì ai lại giận dỗi chi li. Ngồiphịch ở bên cạnh gian mực nướng, cô thản nhiên nhìn người qua lại. Saumột lát thì men bia dâng trào, đầu óc nóng lên, lấy điện thoại di độnggọi cho công tử Trần gia.
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch?”
“Tiểu Bạch….”
“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên trong điện thoại cũng có thể làm biến mất nhiệt độ trên mặt cô.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Trên giường.”
“Ừ”
An Tiểu Ly cúp điện thoại, tiếp tục nhìn trăng sáng.
Quả nhiên, chưa tới một phút, anh đã gọi điện thoại lại “An Tiểu Ly, em dám cúp điện thoại của anh?”
“Không phải anh đang bận rộn lên giường sao, em quấy rầy anh không tốt đâu.”
“… Đồ ngốc”
“Ha ha, Tiểu Bạch rất thân với đồ ngốc đó.”
“Ở đâu?”
“Trường học.”
“Chờ anh.”
“Ừ”
An Tiểu Ly ngu ngơ cười hì hì cúp điện thoại.
Khóe miệng Trần Ngộ Bạch khẽ cong lênkhi cúp điện thoại, cởi áo tắm, chọn đại một bộ quần áo treo trong tủ.Trước khi ra cửa, anh gõ cửa phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào bên trongngừng lại, anh lạnh lùng nói ở ngoài cửa “Tôi đi.”