Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 1: Tôi Bị Mất Nụ Hôn Đầu Rồi Sao?



Màn đêm buông xuống, thành phố về đêm trông thật xa hoa với ánh đèn rực rỡ, xe cộ tấp nập. Chẳng có điều gì tuyệt vời bằng đi giải tỏa cùng bạn bè.

Trong hộp đêm, ánh đèn mập mờ, tiếng nhạc xập xình, ở đây, mọi người có thể rũ bỏ hết tất cả những phiền muộn, sống thật với bản thân mình.

Trước quầy rượu, hai cô gái đang ngồi cười nói vui vẻ, trên tay là ly cocktail với màu sắc huyền ảo, sắc xanh hòa quyện cùng ánh đèn, trở nên vô cùng đẹp mắt. Một cô với chiếc váy màu trắng, một cô quyến rũ trong chiếc váy đen bó sát. Cả hai đều toát lên vẻ đẹp rạng ngời qua ánh đèn mờ ảo, giống như đại diện cho vẻ đẹp của thiên thần và ác quỷ.

"Lâu rồi mới có cảm giác đã như vậy. Quá tuyệt!" Lạc Du uống một ngụm rượu, gương mặt tràn ngập sự sảng khoái.

Bên cạnh cô, cô gái có nét đẹp quyến rũ trong chiếc váy màu đen ôm sát, nhưng gương mặt lại vô cùng điềm tĩnh, mang vẻ thanh cao.

"Lần cuối của năm đấy. Tháng sau tớ phải đi tham gia thi thiết kế cùng tiền bối rồi." Đinh Hạ Diệp mở miệng, hơi nhấp một chút đồ uống.

Lạc Du khoác tay lên vai Hạ Diệp, cười nói: "Bà cô của tôi ơi, cũng đâu phải lần cuối của đời. Khi nào cậu về chúng ta lại đi tiếp."

"Lần sau tớ muốn đi ăn lẩu." Hạ Diệp cười nhẹ, khẽ nháy mắt. Nét đẹp của người con gái nhanh chóng thu hút bao ánh nhìn của những chàng trai.

Nói thật lòng thì... Hạ Diệp cô cũng thích vào bar uống rượu, tuy nhiên, mẹ cô mà biết được chắc... đầu lìa khỏi cổ.

"Ok. Thích thì chiều." Lạc Du nháy mắt lại.

Hạ Diệp nhàn hạ đưa ly cocktail lên môi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhìn lên sân khấu, nhìn nam DJ nhảy theo điệu nhạc.

"Choang!"

Tiếng ly vỡ vô cùng mạnh khiến tất cả mọi người rời mắt khỏi sân khấu, hướng về phía tiếng động chói tai phát ra.

"Đằng kia, đằng kia! Nó chạy đằng kia kìa!"

Bầu không khí đang vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, một đám những người đàn ông la hét dữ dội, không màng đám đông đang vui vẻ mà chạy vùn vụt qua, chĩa súng lung tung. Bàn ghế đổ, chai lọ rơi xuống đất tạo âm thanh loảng xoảng vô cùng khó nghe, người người tán loạn vì hoảng sợ, la hét dữ dội.



Lạc Du cảm thấy mối nguy hiểm nên kéo tay Hạ Diệp, nào ngờ cô lại bị đám đông cuốn đi, muốn thoát ra nhưng không thể cản được sức mạnh của đoàn người đang hoảng loạn. Hạ Diệp cũng đang định kéo Lạc Du ra ngoài nhưng quay đầu lại đã không thấy người đâu. Vì lo lắng nên Hạ Diệp bèn chạy đi tìm, vừa tìm vừa gọi tên Lạc Du trong đám hỗn loạn.

Ai ngờ... cô cũng lạc vào đâu mà mình cũng không biết. Ở một nơi tối om, không phân biệt được phương hướng, Hạ Diệp bắt đầu thấy hơi sợ. Vì tối nên cô đạp trúng thứ gì đó, gây tiếng động.

"Ai đó?"

"Đại ca! Hình như hắn ta ở bên đó."

"Mau bắt lấy!"

Tiếng mấy người đàn ông hung tợn vang lên, xem chừng cũng vài tên.

Nghe được những điều này, Hạ Diệp cảm thấy hơi sợ, đứng dậy chạy thẳng về phía trước, dù cô chẳng biết mình đang chạy đi đâu.

Đột nhiên, cánh tay cô bị kéo mạnh sang một bên, đang muốn hét lên thì miệng bị chặn lại. Một cảm giác ấm áp, mềm mại chạm vào làn môi cô, Hạ Diệp mở to mắt. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt, gáy của cô bị một bàn tay lạnh giá giữ chặt, cả người bị ghì chặt vào tường.

Hai tay của cô nhất thời bị tê cứng, đôi chân cũng dần trở nên mềm nhũn, đầu óc cũng mơ hồ, chống cự một cách yếu ớt.

Ánh đèn pin bất chợt chiếu vào mắt, Hạ Diệp theo phản xạ nhắm mắt lại.

"Đại ca. Ở đây có hai người phụ nữ."

 

Hai từ phụ nữ khiến Hạ Diệp mở to mắt ra. Môi của cô cũng được tự do.

"Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy phụ nữ hôn nhau bao giờ à? Muốn chị đây xử đẹp bọn bay à?" Giọng nói quyến rũ phát ra, mang chút tức giận.

Hạ Diệp ngắm nhìn gương mặt sát gần, đẹp không tì vết. Sống mũi thẳng tuột, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài quyến rũ.

Thình thịch, thình thịch.



Ối! Sao tim cô lại đập dữ dội như vậy? Cảm giác như tai cô đang nóng lên rồi.

"Đi! Thời buổi này thật chẳng ra gì, phụ nữ cũng còn yêu nhau." Tên được gọi là đại ca lên tiếng, nhìn hai người phụ nữ với vẻ mặt khinh thường.

Ánh đèn vụt tắt, bóng tối trở lại. Hạ Diệp như vẫn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt dù chỉ còn một màu đen. Tim cô vẫn không ngừng đập, hơi thở như bị nén lại, cô chỉ dám thở nhẹ, không gây bất cứ tiếng động nào.

"Đừng nhìn tôi nữa, mau về nhà đi."

Ngón tay thon dài khẽ chạm lên môi cô, người phụ nữ cất giọng mê người. Nhưng... giọng nói này có chút kì quái, nghe có vẻ khàn khàn, không được như lúc nãy.

"Tạm biệt em, cô bé. Hẹn gặp lại."

Thứ gì đó lướt qua môi của Hạ Diệp một cách nhẹ nhàng, người trước mặt cũng đã rời đi. Trước mặt bây giờ là một khoảng bóng tối và bức tường ở phía đối diện cách đó không xa

Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Hạ Diệp đứng yên một lúc, load lại những gì vừa xảy ra.

Tim đập thình thịch, đôi chân không thể nhúc nhích. Trong lòng cô bỗng dưng dâng lên một cảm giác khó tả. Cô không hề cảm thấy ghét bỏ nụ hôn vừa rồi, hơn thế nữa lại còn thấy thích.

Khoan khoan! Cô đang nghĩ cái vớ vẩn gì vậy?

Nụ hôn đầu của cô vừa bị mất sao? Đã thế lại còn là một người phụ nữ. Hẹn gặp lại? Ôi mẹ ơi! Có chết cô cũng không muốn gặp lại cái tình huống như thế này đâu!

A! Nổ tung đầu mất!

"Không! Đây chỉ là mơ thôi!" Hạ Diệp lẩm bẩm một mình trên đường, gương mặt nhợt nhạt, thể hiện rõ nét rằng cô đang vô cùng sốc và không tin những gì vừa xảy ra.

Như sự thật quá phũ phàng, cô đã bị mất nụ hôn đầu mà mình gìn giữ hai mươi mốt năm nay, chỉ dành để cho người mà cô yêu nhất. Nhưng không ngờ... lại bị mất trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Tàn nhẫn hơn là cô bị một người phụ nữ cưỡng hôn.

Cô vẫn thích trai đẹp mà! Đừng đùa vậy chứ!