Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 17: Lấy Lòng Mẹ Vợ



“Mẹ, sao mẹ lại gọi anh ta với cái tên nghe thân mật vậy?”

Ngoài sân sau của bệnh viện, hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá dưới bóng cây.

“Cậu Vương Minh Thần đó dễ thương vậy mà. Đã vậy còn là sếp của con, làm thân chút có sao đâu.” Diệp Ninh vui vẻ nói.

“Nhưng mà sao mẹ lại biết anh ta? Không phải mẹ làm ở phòng cấp cứu à?” Hạ Diệp thắc mắc. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, giờ cô chẳng thể hiểu nổi.

Diệp Ninh nhún vai một cái, nói: “Hôm nay mẹ làm đổi ca cho đồng nghiệp, trong lúc rảnh rỗi vô tình nhìn thấy giấy nhập viện của Vương Minh Thần, người giám hộ lại là Đinh Hạ Diệp, chữ kí của con nhìn phát biết ngay. Lúc đầu mẹ có hơi tức giận vì con không hề nói chuyện này cho mẹ biết. Sau khi vào phòng bệnh của cậu Vương Minh Thần ấy để đưa thuốc, cậu ấy ngay lập tức nhận ra mẹ là mẹ của con, sau đó chào hỏi, còn nói con liên tục nhắc đến mẹ với cậu ấy.”

“Hả?” Hạ Diệp nhíu mày. Cái gì vậy? Cô thậm chí còn chưa từng nhắc đến mẹ một lần nào với cô, nói gì mà liên tục nhắc đến.

“Mà cậu ấy đẹp trai ghê ý, ăn nói cũng dễ nghe nữa. Nghe cậu ấy nói hai đứa thân với nhau lắm, cậu ấy thích con nhưng con vẫn chưa trả lời người ta. Có người sếp như vậy, con đi thực tập mẹ cũng yên tâm hơn.” Diệp Ninh vui vẻ nói, vẻ mặt dường như rất hài lòng.

“Ầy! Mẹ à, con với anh ta không thân thiết như mẹ nghĩ đâu.” Hạ Diệp thở dài, bất lực nói. Sâu trong nội tâm, cô đang thầm chửi rủa Vương Minh Thần. Lát nữa anh biết tay cô, dám ăn nói hàm hồ.

“Không cần giải thích nhiều, không cần sợ hiểu lầm. Con gái mẹ, mẹ hiểu chứ. Con thừa hưởng cái tính mê trai có chọn lọc của mẹ mà. Nhìn hai đứa lúc nãy là mẹ biết con có tình cảm với cậu ấy rồi.” Diệp Ninh vỗ vỗ vai cô.

Hạ Diệp mặt hơi đỏ, không biết nói gì hơn, chỉ biết thở dài. Quả thật cô có chút thích Vương Minh Thần, nhưng có lẽ nó chỉ là tình cảm nhất thời, một thời gian sau là sẽ biến mất thôi. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận sự tức giận của cô với Vương Minh Thần, nhiều lúc nhìn anh mà cô phát cáu.

“Con mà yêu đương với cậu ấy thì mẹ cũng không phản đối đâu. Mặc dù mẹ vẫn hy vọng con và Tiểu Thành có thể thành đôi, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, con muốn yêu ai là quyết định của con.” Diệp Ninh nhẹ nhàng nói.

Câu nói này của mẹ khiến Hạ Diệp bất ngờ. Vốn dĩ cô nghĩ mẹ sẽ càm ràm về chuyện tình cảm của cô, nhưng ngoài sức tưởng tượng, không ngờ mẹ cô lại suy nghĩ thoáng như vậy.

“Mẹ, con yêu mẹ quá!” Hạ Diệp cảm động ôm chặt lấy Diệp Ninh.

“Con bé này, lúc nào cũng như trẻ con vậy.” Diệp Ninh bật cười, ôm đứa con gái yêu quý vào lòng.

“Nhưng mà, hai đứa ở gần nhau trong một phòng như vậy, liệu có phát sinh chuyện gì không?” Mẹ cô sực nhớ ra, nhíu máy nói.

Hạ Diệp cảm thấy hơi chột dạ, nở nụ cười chắc chắn: “Sao mẹ có thể không tin tưởng con gái mẹ như vậy chứ. Con với anh ta tuyệt đối trong sáng. Hơn nữa, con cũng không có ý định yêu đương gì với Vương Minh Thần đâu.”

“Vậy được, mẹ tin con. Nhưng cũng đừng để bản thân phải hối hận đấy.”

--------------

Chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu thẳng vào chiếc cửa sổ của căn phòng. Vương Minh Thần ngồi trên giường, nghiêng đầu ngắm nhìn sắc đỏ của bầu trời. Đằng sau ánh mắt u sầu đấy là cả một bầu trời tiếc nuối. Anh vẫn đang tiếc cho cái chạm môi vô tình ấy. Nếu như không phải bác sĩ Diệp bất ngờ đi vào, chắc chắn anh sẽ chủ động chiếm giữ được đôi môi và cảm giác ngọt ngào của cô.

Nụ hôn của cô chính là thứ gây nghiện, khiến cho anh lúc nào cũng thèm khát. Chưa bao giờ anh có cảm giác khát khao có được thứ gì đó, kể từ giây phút lần đầu tiên hôn cô, anh thực sự có hứng thú với cô.

“Vương Minh Thần! Anh đừng có mà suốt ngày tùy tiện nói chúng ta thân nhau chứ!”



Hạ Diệp đột ngột xông vào phòng bệnh, chưa gì đã nổi nóng.

“Em phá vỡ tâm trạng của tôi rồi đấy.” Vương Minh Thần quay đầu nhìn cô, đưa tay xoa xoa thái dương.

“Mặc kệ anh.” Hạ Diệp không quan tâm, ngồi lên giường, trực tiếp chất vấn anh.

“Tôi hỏi anh, tại sao anh biết mẹ tôi?” Cô khoanh tay lại, gương mặt nghiêm trọng vô cùng.

Đáp lại thái độ nghiêm túc của cô, anh bày ra vẻ mặt ngây thơ, nhún vai rồi nói: “Em biết đấy, em là nhân viên của tôi, đương nhiên mọi thông tin của em tôi đều biết. Chuyện bố em là nhà phê bình văn học, Đinh Trí Hà, mẹ em là bác sĩ ở đây, Diệp Ninh, cũng không ngoại lệ.”

“Anh điều tra tôi?” Cô nhíu mày.

Anh khẽ lắc đầu: “No, no. Đây không phải là điều tra mà là tìm hiểu. Tôi thích em, tìm hiểu em là chuyện bình thường.”

Hạ Diệp á khẩu, lời đang định nói cũng nuốt lại.

“Aizz!” Cô vò đầu một cái rồi trừng mắt nhìn anh, giọng trách móc: “Tại anh mà bây giờ mẹ tôi cũng hiểu lầm rồi. Anh tiếp cận mẹ tôi có mục đích gì chứ? Có lợi lộc gì chứ?”

“Đương nhiên là có. Tôi phải xây dựng hình tượng con rể hoàn mĩ trong mắt bố mẹ vợ trước chứ.” Anh nhếch môi cười.

“Anh là đồ điên à? Ảo tưởng sức mạnh hay sao? Ai là bố mẹ vợ của anh chứ?” Hạ Diệp cau có nói, tiện tay cầm cuốn sách lên, phi thẳng vào người anh.

“Đừng tức giận vậy chứ. Sớm muộn gì em cũng trở thành người phụ nữ của tôi, dù gì cũng phải ra mắt bố mẹ vợ, em nói xem, gặp sớm lấy lòng không phải tốt hơn à?” Vương Minh Thần né được cuốn sách bay, mặt dày nói.

Câu nói này của anh càng làm cho cô tức tối, không kiềm chế được mà xông lên, cầm lấy cái gối đánh vào người anh.

“Sao em cứ thích giơ móng vuốt trước mặt tôi nhỉ? Dịu dàng chút không được à?” Vương Minh Thần phản ứng nhanh, nắm lấy cổ tay cô, tránh bị gối đánh vào người. Tiện thể, anh nắm luôn lấy tay còn lại của cô, sau đó đè ngược cô xuống giường.

“Vương Minh Thần, buông tôi ra! Anh là đồ biến thái, mặt dày, vô sỉ. Thật sai lầm khi tôi chấp nhận lời mời thực tập của anh.” Bây giờ cô cảm thấy hối hận có kịp không? Anh ta mặt dày khiến cô phát tức. Đẹp trai thì khỏi nói, nhưng ai ngờ liêm sỉ chẳng còn miếng nào. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.

“Em mà còn hét nữa là nhân viên y tế đến đấy.” Vương Minh Thần ghé sát tai cô, nói nhỏ.

“Mặc kệ. Tôi mặc kệ, anh làm tôi phát điên lên rồi.” Hạ Diệp giãy giụa, chống cự.

“Aizz! Xem ra lại phải dùng biện pháp khiến em im lặng rồi.” Anh thở dài một hơn, sau đó cúi xuống, khóa chặt môi cô lại, nuốt toàn bộ tiếng kêu của cô.

Bất ngờ, Hạ Diệp mở lớn mắt, cựa quậy liên tục nhưng vô tác dụng. “Ư… Ưm…”

Là em cho tôi cơ hội đấy! Đừng trách tại sao tôi lại cưỡng hôn em.

Vương Minh Thần ghìm chặt người cô, sức như vậy ai lại nghĩ anh bị ốm đâu chứ.

Dưới sự dẫn dắt của anh, cơn giận của cô dần được lắng xuống, thay vào đó là cảm giác đê mê khó tả. Bây giờ, dường như cô cũng không muốn phản kháng nữa. Có lẽ nào là do cô thật sự cảm thấy thích anh nên mới có cảm giác như vậy?



Thỏa mãn cơn thèm khát của mình và bù lại được cảm giác tiếc nuối của lúc nãy, Vương Minh Thần buông tha cho cô.

Hạ Diệp thở hổn hển, hai má đỏ ứng, hai tai nóng lên, mồ hôi cũng xuất hiện trên trán.

“Xem ra sau này phải cho em thực hành nhiều hơn rồi. Kĩ năng hôn của em vẫn dở tệ như nụ hôn đầu của em.” Anh chậm rãi nói, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.

Hạ Diệp càng nghe càng thấy ngại. Dám chê cô dở tệ.

“Xì, anh biểu hiện như thế này là khỏi bệnh rồi nhỉ? Vậy chắc tôi cũng không cần ở lại đây chăm sóc anh nữa.” Nhân lúc anh nới lỏng tay, cô nhanh chóng đẩy anh ngã xuống giường, sau đó đứng dậy.

“Có lẽ vì được em chăm sóc nên tôi mới hồi phục nhanh như vậy.” Anh ngồi dậy, vươn vai một cái, giọng bình thản.

“Nếu anh đã khỏe hẳn thì tôi xin phép đi về. Anh muốn ở lại dưỡng bệnh thêm thì ở.” Hạ Diệp thu dọn đồ đạc của mình vào trong túi xách, sau đó ném một quả táo vào người anh. “Táo bạn thân tặng, đừng để lãng phí.”

“Tạm biệt.”

Cô dứt khoát cầm túi xách đi ra ngoài, đóng cửa vô cùng mạnh tay. Vừa ra khỏi cửa, mặt mày cô đã nhăn nhó hết cả lên, đưa cánh tay che miệng.

“Xấu hổ quá đi mất!” Dáng vẻ vừa lạnh ngầu của cô chưa duy trì được bao lâu thì đã bị sụp đổ.

Trong căn phòng bệnh, Vương Minh Thần ho vài cái rồi ném quả táo về lại cái giỏ. Anh lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi.

“Alo, cậu gọi tôi có chuyện gì?” Giọng Lưu Kiệt vang lên ở đầu dây bên kia.

“Cậu sắp xếp cho tôi ra viện luôn đi.” Anh nhàn hạ nằm xuống, đưa một tay gối đầu.

“Sao? Tôi biết cậu trâu bò nhưng chưa đầy một ngày đã đòi về rồi?” Lưu Kiệt thắc mắc.

“Cô ấy có lẽ giận rồi. Ở đây có tác dụng gì chứ. Về nhà ngủ còn đã hơn là ở bệnh viện.”

“Cậu lại làm gì con gái nhà người ta rồi?”

“Hành vi lấy lòng mẹ vợ bị cô ấy phát hiện. Lúc nãy còn muốn đánh tôi.” Anh nở nụ cười bất lực.

“Lộ liễu quá đấy, chưa gì đã gọi mẹ vợ rồi. Thôi được rồi, ba mươi phút nữa tôi tới đón cậu về nhà.” Lưu Kiệt khẽ tặc lưỡi.

“Nhanh lên đi, tôi không muốn ở bệnh viện nữa đâu.”

“Rồi rồi, sao tôi lại có bạn thân khó ưa như cậu chứ.” Lưu Kiệt gấp gáp nói, sau đó cúp máy.

Vương Minh Thần đặt điện thoại xuống giường, đưa tay chạm lên môi, sau đó nở nụ cười. Chắc phải nghĩ cách khác khiến cô ấy tình nguyện, chủ động nhiều quá cũng không tốt, có khi lại phản tác dụng. Nhưng mà… lúc cô ấy ngại thật sự rất dễ thương