Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 31: Lời tỏ tình (1)



Tiết học Vật lí vốn dĩ là tiết mà Hạ Diệp thích nhất, cô luôn luôn tập trung nghe giảng. Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại không tài nào tập trung được.

“Đinh Hạ Diệp.”

Giảng viên nhắc đến tên cô nhưng cô vẫn không có một chút phản ứng.

“Kìa, thầy gọi cậu kìa.” Cho đến khi một sinh viên bên cạnh nhắc nhở, Hạ Diệp mới định thần lại.

Cô đưa mắt nhìn giảng viên, sau đó đứng dậy: “Có em.”

“Tôi thấy em hơi thất thần nên mới nhắc nhở. Cố gắng tập trung vào.” Giảng viên nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó tiếp tục giảng bài.

Hạ Diệp ngồi xuống, thở dài một hơi rồi gục mặt xuống bàn. Cũng may cô chỉ bị nhắc nhở nhẹ, chứ nếu là sinh viên khác, e rằng lát nữa sẽ bị giảng viên cho đi lao động công ích.

Học xong, Hạ Diệp đến phòng của giáo sư Lý tưới cây, sau đó lại đi vào thư viện đọc sách. Sao cô cứ có cảm giác làm gì cũng chán vậy chứ. Không thể hiểu nổi cảm xúc lúc này là gì nữa. Muốn tâm sự mà chẳng biết nên nói với ai. Bạn thân duy nhất của cô vì tình yêu mà bỏ cô đi mất rồi.

Buổi chiều cũng không phải làm gì nên Hạ Diệp quyết định đi về nhà. Từ thư viện đi ra, Hạ Diệp đeo cặp, trên tay cầm hai cuốn sách, bước đi trên hành lang dài.

Bỗng dưng, cô bị chặn đường lại. Một anh chàng trông có vẻ đẹp trai, mắt đeo kính, ăn mặc theo phong cách thư sinh đang đứng trước mặt cô. Hạ Diệp ngước mắt nhìn vì anh ta khá cao, nhìn xong, cô tìm đường khác để đi.

“Khoan đã!” Anh chàng ấy đột nhiên cất tiếng. Hạ Diệp đứng lại, quay người nhìn anh.

“Có chuyện gì sao?” Cô cất giọng, khẽ chớp mắt.

Anh chàng kia đột nhiên đỏ mặt, sau đó hít một hơi, tiến lại gần chỗ cô.

“Học muội, tôi thích em đã lâu rồi. Có thể đồng ý làm bạn gái của tôi không?” Anh ta cười nhẹ, sau đó ngại ngùng gãi đầu. Có lẽ đã lấy hết dũng khí để nói ra câu này.

Hạ Diệp ngây người, nhìn chằm chằm anh ta. Trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói của Vương Minh Thần: “Tôi thích em.” Đôi mắt cô khẽ trùng xuống, cô nắm chặt lấy cuốn sách trên tay.

“Xin lỗi.”

Câu nói này của cô vang lên, anh chàng trước mặt liền gượng cười. Dường như đã đoán trước được kết quả nên không cảm thấy khó xử cho lắm. Cũng dễ hiểu thôi, Hạ Diệp được vô cùng nhiều nam sinh viên trong trường để ý, vô số người tỏ tình nhưng chỉ nhận được lời xin lỗi của cô. Ai cũng biết rằng người được cô đồng ý lời tỏ tình sẽ là người vô cùng may mắn.



“Ngại quá, làm phiền em rồi. Mong em nhận lấy món quà này của tôi, coi như là chút thành ý.” Anh chàng gãi đầu, sau đó đưa cho Hạ Diệp một hộp quà.

“Cái này, không tiện lắm.” Hạ Diệp cười gượng, từ chối.

Nhưng không ngờ anh chàng đó lại nhét vào tay cô, sau đó chạy mất hút. Nhìn hộp quà trên tay, cô thở dài một hơi rồi cầm nó về nhà. Vứt thì cũng không được tốt cho lắm.

Thành phố X về đêm, xe cộ vẫn đi lại tấp nập, ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng, các nhà hàng, khách sạn cao cấp làm cho khung cảnh trở nên rực rỡ, tráng lệ.

Tại một quán bar của thành phố, nơi tập trung, ăn chơi của giới thượng lưu. Trước quầy bar, người đàn ông mặc trên người bộ vest màu trắng, tay khẽ lắc ly whisky.

“Trùng hợp thật, anh cũng ở đây.” Một người đàn ông khác đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó cũng gọi một ly whisky tương tự.

“Chậc. Đi uống rượu lại gặp tình địch.”

“Vương Minh Thần, tôi nói rồi, anh không có tư cách để thích Tiểu Diệp. Từ bỏ đi.” Trình Minh Thành cất giọng lạnh lùng, đưa mắt nhìn người đàn ông mặc vest trắng.

Vương Minh Thần khẽ nhếch môi cười: “Anh làm gì có quyền quyết định? Chỉ có cô ấy mới có thể quyết định thôi.”

“Ha!” Trình Minh Thành đột nhiên bật cười. “Tôi chỉ là lo cho cô ấy thôi. Sợ anh tiếp tục làm tổn thương cô ấy.”

“Chậc. Anh cứ làm như mình là chủ của cô ấy không bằng.” Vương Minh Thần cười nhạt.

“Cô ấy không thuộc sở hữu của ai cả. Không phải của tôi, cũng không phải của anh.” Trình Minh Thành đáp lại.

“Rốt cuộc thì anh đang muốn nói cái gì?” Vương Minh Thần nhíu mày, đặt ly rượu xuống bàn.

“Tôi sẽ tỏ tình với cô ấy vào ngày mai, trước khi tôi đi Mĩ. Nghe nói lúc người ta chia xa là lúc thích hợp để tỏ tình nhất.”

Vương Minh Thần cảm thấy thật nực cười. Tình địch của mình lại đến để thông báo kế hoạch của anh ta sao?

“Tôi không chắc cô ấy thích mình. Bởi vì… có lẽ anh cũng có chỗ đứng trong tim của Tiểu Diệp.” Trình Minh Thành chậm rãi nói. Anh nhận ra điều đó trong mỗi lời nói và ánh mắt của Hạ Diệp, cảm giác có chút đau, nhưng không thể nào chối bỏ.



“Tôi không để cho anh có cơ hội đâu.” Vương Minh Thần nhấp một ngụm rượu, ánh mắt khiêu khích hướng thẳng đến Trình Minh Thành.

“Nếu cô ấy thích anh tôi cũng không cấm cản. Chỉ có điều, tôi sợ cô ấy bị anh làm cho tổn thương mà thôi. Tiểu Diệp thật ra rất yếu đuối, không như vẻ bề ngoài đâu, con bé kìm nén rất giỏi.” Trình Minh Thành thành thật nói.

“Nếu cô ấy đồng ý, tôi nhất định không để cho cô ấy chịu bất kì sự ủy khuất nào.” Vương Minh Thần chậm rãi nói, giọng kiên định.

“Có lẽ lúc trước tôi có cái nhìn hơi khác về anh.” Trình Minh Thành thở dài, một hơi nốc hết ly rượu, sau đó yêu cầu phục vụ rót thêm một ly nữa.

Vương Minh Thần cũng uống, bây giờ lại trở thành cuộc thi uống rượu giữa hai người đàn ông.

“Tôi nhất định không thua anh đâu.”

Không biết hai người họ đã uống đến ly thứ bao nhiêu, chỉ biết bây giờ cả hai đều say khướt, đến nói năng cũng lộn xộn.

“Tôi cá với anh, Tiểu Diệp cô ấy sẽ chọn tôi.” Vương Minh Thần cất tiếng, bộ dạng say rượu trông vô cùng buồn cười.

“Không. Cô ấy thích tôi mới đúng. Chúng tôi là thanh mai trúc mã.” Trình Minh Thành lắc đầu, sau đó gục xuống bàn.

“Haha! Chưa gì đã gục rồi, đòi thắng tôi? Nằm mơ đi.” Vương Minh Thần cười nhạo, dứt lời, anh cũng gục luôn xuống bàn.

Nhân viên quầy bar thật hết nói nổi với hai người đàn ông này. Lúc không say thì đấu khẩu, giọng ai nấy cũng lạnh như lưỡi dao. Lúc say cũng không quên đấu khẩu, nhưng giọng thì như trẻ con.

May là Vương Minh Thần là khách VIP ở đây, nhân viên cũng quen anh nên hai người đàn ông say khướt này được đưa lên phòng nghỉ VIP của quán bar. Coi như cũng có chỗ ngủ, chứ không cũng chẳng biết ném đi đâu.

Sáng hôm sau, Vương Minh Thần tỉnh dậy với cái đầu đau nhức. Anh mở mắt ra, chưa kịp định thần, cả người đã nhảy bắn lên. Vô tình, anh thốt ra một câu chửi tục.

“Đ m! Cái quái gì vậy?”

Trình Minh Thành vì tiếng của anh mà tỉnh giấc. Lúc mở mắt, nhìn thấy Vương Minh Thần, anh cũng giật mình, ngay lập tức ngồi dậy.

Hai người đàn ông, mở mắt ra đã thấy đối phương nằm bên cạnh. Cũng may quần áo trên người họ vẫn y nguyên.

Hai người nhìn nhau, sau đó lập tức đứng dậy. Mặc dù không nhớ hôm qua hai người họ đã uống bao nhiêu ly mà lại để say đến nỗi không nhớ gì hết, bị người ta sắp đặt nằm chung một chỗ nhưng tốt nhất vẫn nên quên hết những kí ức không tốt đẹp này đi.