Trong phòng ngủ của Hạ Diệp, Vương Minh Thần mặc trên người bộ đồ ngủ màu xám tro, anh đang chăm chú làm việc trước chiếc laptop của mình. Đã một tuần trôi qua, Vương Minh Thần cứ ở lì ở nhà Hạ Diệp, dù cô có đuổi thế nào anh vẫn không chịu đi, bất lực, cô đành cho anh ở lại. Giờ thì anh thật sự coi đây là nhà của anh luôn rồi.
Chiếc tủ quần áo vốn toàn đồ của phụ nữ giờ có thêm quần áo của đàn ông. Trong nhà tắm, đã xuất hiện thêm một chiếc khăn mặt, một chiếc bàn chải đánh răng và một chiếc khăn tắm, còn có cả dầu gội đầu, keo vuốt tóc nam.
Hơn sáu giờ tối, cuối cùng Vương Minh Thần cũng làm xong việc ở công ty. Giờ là thời gian đi tắm và thư giãn.
Trong căn bếp nhỏ, Hạ Diệp đang nấu bữa tối. Anh làm việc ở công ty cả ngày, về nhà cũng đâm đầu vào máy tính, lát nữa ăn xong chắc chắn cũng ngồi làm việc, đúng là cuồng công việc quá mà.
Hạ Diệp vừa nấu vừa suy nghĩ một vài chuyện vu vơ, suýt chút nữa thì bỏ đường vào trong nồi canh.
“Em yêu, em định nấu canh đường để tình yêu của chúng ta thêm ngọt ngào à?”
Từ phía sau, giọng nói của Vương Minh Thần vang lên, sau đó, eo của cô bị anh ôm chặt lấy. Hạ Diệp nhất thời bị giật mình, quay đầu lườm anh một cái.
“Ngọt ngào cái đầu anh. Làm hết hồn hết vía.”
“Em đang suy nghĩ cái gì mà đến nỗi đường với muối còn không phân biệt được vậy?” Vương Minh Thần gục đầu vào vai cô, giọng nói vô cùng dễ nghe.
“Đang nghĩ về mấy bài toán trên lớp thôi. Không có gì cả.” Hạ Diệp nhẹ nhàng nói, sau đó đổi hũ đường thành hũ muối, nêm nếm gia vị.
“Chẳng lẽ toán còn quan trọng hơn anh à? Sao em không nghĩ đến anh?” Vương Minh Thần cắn nhẹ vào cổ cô.
“Mắc mớ gì em phải nghĩ đến anh? Không phải anh đang đứng lù lù ở đây à?” Hạ Diệp khẽ nhíu mày. Càng ngày cô càng thấy anh rất thích làm nũng.
“Haizzz.” Vương Minh Thần thở dài một hơi, sau đó xoay người Hạ Diệp lại. “Tự dưng anh nhớ em quá.”
Dứt lời, anh nhanh chóng xâm chiếm lấy đôi môi của cô, nụ hôn cuồng nhiệt, dường như muốn cắn nát cánh môi của cô.
Hạ Diệp chống hai tay vào ngực anh, muốn đẩy ra nhưng không được, hai má bất giác lại đỏ lên. Cô đang chạm vào cơ ngực rắn chắc của anh. Đúng vậy, Vương Minh Thần vừa tắm xong, hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cả body cường tráng đều hiện ra. Anh đây là đang lấy sắc dụ dỗ cô mà.
“Hai đứa…”
Một giọng nói vang lên, kèm theo đó là tiếng đồ vật va chạm vào nền nhà.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Diệp lập tức mở lớn hai mắt, vô thức nhìn về phía mà âm thanh phát ra. Nhanh chóng, cặp đôi đang hôn nhau đã buông nhau ra, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt bất ngờ.
“Mẹ…”
“Dì Diệp…”
Cả hai người đồng thanh.
Diệp Ninh mặc trên người bộ vest màu xám, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng là không tin được những gì mình vừa nhìn thấy. Trên sàn nhà là chiếc túi xách của bà Đinh, vì quá bất ngờ nên làm rơi chiếc túi.
“Hai… Hai đứa…” Nhất thời, Diệp Ninh không biết nên nói gì. Thật khó mà diễn tả cảm xúc lúc này. Hạ Diệp mặc đồ ngủ, đeo tạp dề, Vương Minh Thần thì gần như không mặc đồ, chỉ quấn mỗi khăn tắm, hai người lại đang hôn nhau, thật khó mà không suy nghĩ mờ ám.
“Rốt cuộc, hai đứa đã sống chung từ bao giờ? À, không phải, hai đứa yêu nhau từ lúc nào?” Diệp Ninh ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa, ra dáng một bậc trưởng bối.
Vương Minh Thần cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, anh đưa mắt nhìn Hạ Diệp. Hai người đang ngồi đối diện với Diệp Ninh, hứng trọn ánh mắt tra hỏi không kiêng nể. Hạ Diệp nhất thời lúng túng, cô không biết nên trả lời như thế nào.
“Dì Diệp, thật ra chúng cháu đã yêu nhau được hơn một tháng rồi ạ.” Vương Minh Thần thấy Hạ Diệp đang lúng túng nên mở lời khai thật. Vì trước đó cô bắt anh phải giữ bí mật, chờ thời cơ thích hợp để nói. Nhưng bây giờ bị mẹ vợ tương lai bắt gặp tại trận như thế này, không khai không được.
Diệp Ninh tỏ vẻ bất ngờ, gương mặt có chút tức giận, không thể tin được, nhưng trong nội tâm đang vô cùng vui mừng.
“Mới được một tuần ạ.” Lần này là Hạ Diệp, giọng cô hơi nhỏ. Có lẽ vì cô vẫn đang cảm thấy xấu hổ vì bị mẹ bắt gặp cảnh mình cùng một người đàn ông đang hôn nhau.
Diệp Ninh ho nhẹ một cái, sau đó ôn tồn nói: “Mẹ không cấm hai đứa yêu nhau hay sống chung. Nhưng cũng không nên giấu diếm người lớn như vậy. Hai đứa đã sống chung thì nhất định phải biết chừng mực, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao?”
“Cháu sẽ chịu trách nhiệm với em ấy.” Vương Minh Thần thành thật nói, giọng chắc như đinh đóng cột.
Nhìn biểu hiện của chàng trai trước mặt, Diệp Ninh vô cùng hài lòng. Như vậy là yên tâm rồi.
Hạ Diệp nghe xong thì cảm thấy vô cùng cảm động, cô đưa mắt nhìn anh, khẽ chớp. Vương Minh Thần nắm lấy bàn tay của cô, mỉm cười nhẹ.
Nhìn cặp đôi trước mặt, Diệp Ninh không khỏi vui mừng. Phải nói cho lão Đinh biết ngay tin này mới được. Vốn là đang trên đường về nhà lấy đồ nên bà Đinh mới ghé nhà con gái để ăn bữa tối, không ngờ lại có thể khẳng định được nghi vấn trong lòng.
“Mà mẹ, mẹ tới nhà con làm gì?” Hạ Diệp hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ thắc mắc.
Diệp Ninh khẽ khoanh tay lại, sau đó đứng dậy, đi vào trong phòng bếp.
“Con nói xem, giờ này mẹ đến nhà con để làm gì?”
Hạ Diệp nhìn theo bóng dáng mẹ mình, sau đó mới ngỡ ra.
“À, con hiểu rồi.” Hạ Diệp gật gật đầu, sau đó cũng đi vào trong bếp.
Vương Minh Thần không hiểu gì hết, cho nên cũng đành đi theo. Hóa ra mục đích mà bác sĩ Diệp đến đây là để dùng bữa tối.
Bữa tối đơn giản được dọn ra, ba người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ. Ăn xong, Diệp Ninh cũng quay trở về bệnh viện để trực ca đêm.
Dọn dẹp xong xuôi, Hạ Diệp cũng lết thân xác mệt mỏi đi tắm rồi quay về phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, cô đã đi thẳng tới chiếc giường, nằm xuống.
“Hôm nay đúng là đau tim quá, tự dưng mẹ lại ghé thăm.” Giọng cô thể hiện rõ sự bất lực. Nhớ lại cảnh lúc đó, đúng là xấu hổ chết đi được mà.
“Đúng là có hơi đau tim, nhưng không phải mẹ em vẫn chấp nhận sao?” Vương Minh Thần tay gõ bàn phím, mắt nhìn màn hình laptop, thản nhiên nói.
Hạ Diệp ngồi dậy, sau đó ôm lấy chiếc gối, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay anh ra sofa ngủ nhé!”
Hạ Diệp chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại, bắt đầu lướt trang mua sắm.
Vương Minh Thần nhíu mày càng chặt. Có phải cô đang bơ anh không? Không những đuổi anh ra sofa ngủ mà còn không thèm để ý đến anh. Anh gấp chiếc laptop lại, sau đó tiến về phía chiếc giường, sau đó đè cả người cô xuống giường.
“Em đang phớt lờ anh đấy à?” Vẫn là cái biểu cảm nhíu mày xen chút tức giận.
“Em không có.” Hạ Diệp bỉnh thản nói, sau đó ngồi thẳng dậy, kéo anh ngồi xuống giường, ôm lấy cánh tay anh rồi tựa đầu vào vai anh.
“Em mới nhớ ra, em muốn mua cái này.” Hạ Diệp giơ điện thoại ra trước mặt anh, nhẹ nhàng nói.
Vương Minh Thần nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. “Được. Em muốn mua cái gì thì mua cho em cái đấy.”
“Nhưng mà chỉ vì muốn mua mấy cuốn sách mà em lại phớt lờ anh?” Anh lại nhíu mày, chưa quên chuyện lúc nãy.
Hạ Diệp ngây thơ lắc đầu: “Không có.”
“Thế tại sao lại bảo anh ra sofa ngủ?”
“Xem anh phản ứng thế nào thôi.”
Vương Minh Thần bất lực nhìn gương mặt ngây thơ đáng yêu của Hạ Diệp. Anh vốn muốn chất vấn cô một cách nghiêm túc nhưng cô lại làm cái vẻ mặt ấy. Thật không thể không mềm lòng được mà. Cô đáng yêu như vậy, bảo sao anh không yêu cô.
“À, em có một chuyện vẫn luôn thắc mắc.” Hạ Diệp đột nhiên nói, sau đó nằm xuống giường.
“Ừm. Em hỏi đi.” Vương Minh Thần tựa người vào thành giường, gật đầu một cách nhẹ nhàng.
“Tại sao anh lại thích em?”
Nghe xong câu hỏi này, Vương Minh Thần ngây người một lúc rồi bật cười: “Thích thì thích thôi, cần gì lí do.”
Hạ Diệp khẽ nhíu mày, lại ngồi dậy, cô không hài lòng với câu trả lời này lắm. “Nhưng cũng phải có điểm gì để anh thích chứ.”
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc tại nụ hôn của em làm anh nhớ mãi không quên, tính cách của em cũng rất thú vị.”
Nhắc đến nụ hôn, Hạ Diệp lại càng thắc mắc: “Chẳng lẽ là tình cờ nên em mới thực tập ở công ty của anh?”
“Đúng. Là giáo sư Lý giới thiệu em cho anh. Nhưng anh không ngờ thực tập sinh sắp tới của mình lại chính là người mà anh đã trao tặng nụ hôn đầu vào một đêm không trăng.”
Nụ hôn đầu? Đó cũng là nụ hôn đầu của cô, nhưng không quan trọng.
“Làm sao anh biết em là cô gái anh đã cưỡng hôn? Rõ ràng lúc đó trời rất tối, em thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh lắm.” Đây mới là trọng điểm.
“Anh để ý em trước đó rồi. Người phụ nữ mặc váy ôm sát màu đen, thân hình quyến rũ như vậy, lại còn rất nhiệt tình uống.” Vương Minh Thần khẽ nhếch môi cười, kéo cô nằm lên đùi mình, khẽ vuốt ve mái tóc.
“Em còn nhiều câu muốn hỏi anh nữa.” Hạ Diệp kéo chăn đắp lên người rồi nói.
“Cứ từ từ hỏi.”
“Lý do anh đóng giả làm phụ nữ.”
Nghe xong, Vương Minh Thần vừa tức vừa buồn cười. “Em thực sự muốn biết?”
Hạ Diệp gật đầu.
“Là do anh nợ Tôn Trạch một lần giúp đỡ, đúng hôm cậu ta đang định theo dõi băng nhóm buôn bán ma túy ở trong quán bar đấy thì bị ốm. Kết quả là anh được cậu ta nhờ, sau đó còn bị cậu ta hóa trang thành phụ nữ, phụ nữ vào đấy thì cũng khó phát hiện hơn nên anh cũng đành nghe theo.”
“Hóa ra đó là lý do anh đóng giả phụ nữ. Cái lần sinh nhật Du Du cũng vậy?” Hạ Diệp lại hỏi tiếp.
“Hà Vĩ Kì, cái tên đó có hành vi bạo hành, cưỡng hiếp phụ nữ, có rất nhiều nạn nhân. Đúng lúc anh cũng chướng mắt Hà thị nên nhận lời giúp đỡ.” Vương Minh Thần chậm rãi nói.
Hạ Diệp cảm thán: “Chà, anh quả là một người bạn tốt. Hơn nữa, anh rất đẹp trai, không ngờ ở bộ dạng phụ nữ cũng vô cùng đẹp. Đúng là nét đẹp phi giới tính mà.”
“Được em khen đúng là vui chết mất.” Vương Minh Thần bật cười.
Hai người trò chuyện tới tận đêm khuya. Hạ Diệp hỏi về sở thích của anh, hỏi về những thứ anh ghét hoặc bị dị ứng, để còn tránh xảy ra những chuyện xấu như trước đó. Cô hỏi, anh nhiệt tình trả lời, cứ như vậy…