Ngày đầu tiên ở nhà bà nội Hạ Diệp, Vương Minh Thần hòa nhập vô cùng nhanh chóng. Tất cả mọi người đều coi anh như người nhà mà đối đãi, không có bất cứ một rào cản nào.
“Chú Đinh, nhà hàng của chú phát triển rất tốt, nhưng nếu thêm vào cái này… cái này nữa… Chắc chắn hiện quả sẽ cao hơn.” Vương Minh Thần giúp Đinh Trí Nguyên, chú của Hạ Diệp xem bản kế hoạch phát triển.
Đinh Trí Nguyên gật gật đầu, khen ngợi anh: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, hướng đi vô cùng sáng tạo. Cảm ơn cháu rất nhiều.”
“Chú không cần khách sáo, nếu giúp được, cháu sẽ giúp đến cùng.” Vương Minh Thần nở một nụ cười, thái độ vô cùng thoải mái.
Đinh Trí Nguyên lại gật đầu. Xem ra cháu rể tương lai này không tồi. Tuổi còn trẻ mà đã có trong tay sự nghiệp lớn rồi, đầu óc cũng vô cùng sắc bén.
“Tiểu Vương, cháu đừng quên đánh cờ với ta đấy.” Đinh Trí Hà vọng vào trong nhà. Ông đang ngồi ở chiếc bàn đá ngoài sân, bàn cờ cũng bày sẵn, chỉ chờ rủ Vương Minh Thần ra chơi cùng. Chân tay vẫn còn đau, tuy hơi bất tiện nhưng vẫn có thể chơi cờ tướng bình thường.
Vương Minh Thần lại ra ngoài chơi cờ với bố của Hạ Diệp, sau đó lại giúp bà nội của cô pha trà. Chàng rể tương lai này quả nhiên rất được lòng mọi người. Thấy mọi người nhiệt tình với anh như vậy, trong lòng anh không khỏi vui mừng.
Hai mươi tám Tết rồi, Hạ Diệp cũng có hứng đi chợ để xem có gì mua không. Sau khi Vương Minh Thần chơi xong ba ván cờ với bố của mình, cô liền kéo anh đi ra chợ. Chợ cách nhà không xa lắm, tầm năm cây số nhưng hai người vẫn đi ô tô. Kết quả là chở quá đông nên phải để xe cách chợ gần hai trăm mét.
Hai người tay trong tay, chen vào giữa dòng người đông đúc. Vương Minh Thần lần đầu đi chợ, cảm giác bon chen này anh không tài nào thích nghi được. Bình thường cũng chỉ đi siêu thị, không ngờ đi chợ lại phiền phức như vậy.
Hạ Diệp cảm thấy vô cùng thích thú, xem hết cái này đến cái nọ. Bỗng dưng nhìn thấy mấy chậu xương rồng mini được bày bán, cô liền ghé lại xem.
“Anh xem, cái cây này có phải rất đáng yêu không?” Hạ Diệp cầm một chậu xương rồng nhỏ lên, ngắm nghía rồi quay người ra phía sau. Cái chậu này mà để trên xe của anh thì cũng được lắm.
Nhưng… cô không thấy bóng dáng của người đàn ông vẫn luôn đi theo sau cô đâu cả.
Hạ Diệp đặt chậu xương rồng về vị trí cũ, sau đó đứng ngó nghiêng, ngó dọc, nhìn trái, nhìn phải, xem xem liệu anh có phải đang trêu cô không. Nhưng mà hoàn toàn không có. Hai người bị lạc nhau rồi. Hạ Diệp nhăn mày, lấy điện thoại ra, gọi điện cho anh.
“Chết tiệt! Em đang ở đâu vậy?”
Nghe giọng nói có vẻ không mấy dễ chịu của anh, cô bất giác cảm thấy tội lỗi.
“Em đang ở chỗ bán mấy cây xương rồng, còn anh đang ở đâu?” Hạ Diệp nhanh chóng trả lời rồi hỏi ngược lại.
“Em bỏ rơi anh thế đấy. Giờ anh cũng không biết mình đang ở đâu luôn. Một vài người có ý định bắt bạn trai của em đây này.” Nghe giọng là biết Vương Minh Thần đang rất tức giận, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh khi nói chuyện với cô.
“Em sai rồi. Anh ở đâu thì đứng yên đấy đi. Em đi tìm anh.” Hạ Diệp hối lỗi, sau đó cúp máy rồi bắt đầu công cuộc đi tìm người đàn ông của mình.
Chợ này rất lớn, hơn nữa hôm nay là hai mươi tám Tết, người đông như kiến. Đáng lẽ cô phải dắt anh đi mới đúng, giờ thì thảm rồi. Anh lần đầu đến đây, còn là lần đầu tiên đi chợ, đến bản thân đang ở đâu còn không biết.
Ở chỗ Vương Minh Thần, anh nghĩ đứng mãi một chỗ không phải kế lâu dài. Bởi vì… mấy người phụ nữ ở đây háo sắc quá. Thấy anh đẹp trai là cố tình sờ mó lung tung, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, da gà sởn hết cả lên.
“Cậu đẹp trai gì gì ơi, mua bánh không…”
“Chân giò đây, mua về tẩm bổ này cậu thanh niên.”
“Trời ơi! Người gì đâu mà đẹp trai quá, có muốn mua ít thịt bò không?”
…
Đi đến đâu, người gạ mua đến đấy. Anh thề nhất định không bao giờ đi chợ nữa. Bon chen giữa dòng người dưới cái nắng chói chang, càng đi càng thấy nản chí.
Hạ Diệp lại gọi điện thoại cho Vương Minh Thần, hỏi anh có chạy lung tung không. Anh nói bản thân mình đã tìm được một quán cà phê tên là Green ở gần chợ, nói cô cứ tới đó là thấy anh. Hạ Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không phải dân bản địa, cũng chẳng phải là người thường xuyên đi chợ, quán cà phê Green ở đâu cô cũng chẳng biết. Giờ lại đành phải hỏi người đi đường để tìm quán cà phê thôi.
Hạ Diệp đang định hỏi một cô bán hàng bên đường thì đột nhiên, một thứ gì đó va phải người cô, khiến cô bị mất thăng bằng. Cô đã tưởng tượng ra trong đầu thảm cảnh sắp xảy ra. Trái cây văng tung tóe, nát bét, còn Hạ Diệp thì bị người ta mắng chửi một trận, còn phải đền tiền.
Nhưng may mắn thay, người của cô chỉ cách đống trái cây của một cô bán hàng bên đường đúng bốn mươi centimet. Nhanh chóng, cả người Hạ Diệp được kéo lên, va vào lòng của một người nào đó.
Hạ Diệp mở mắt, sau đó thì ngạc nhiên vô cùng.
“Cô gái, xin lỗi. Lúc nãy là tôi đã đụng trúng em.”
“A… Cảm ơn anh vì đã đỡ tôi, nếu không thì tôi cũng không biết hậu quả sẽ thế nào.” Hạ Diệp đứng cách xa anh ta một chút, giữ khoảng cách rồi cất giọng khách sáo.
“À không, là tôi đụng trúng em, đỡ em là chuyện hiển nhiên.” Người đàn ông cười rồi lắc đầu.
Nhìn kĩ mới nhớ, người đàn ông này có chút quen mặt, nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra đây là ai.
Người đàn ông bỗng dưng nhìn chằm chằm cô, khiến cô khó xử.
“A! Tôi nhớ rồi, em có phải chị gái họ của tiểu Tư Bạch không?” Người đàn ông đột nhiên thốt lên, sau đó nở nụ cười mừng rỡ.
Người này biết cô? Tiểu Tư Bạch kia không phải là em trai họ của cô Đinh Tư Bạch chứ?
“Ý anh là… Đinh Tư Bạch?”
“Đúng đúng. Tôi tự giới thiệu, tôi là Lâm Quân, sống ở gần nhà bà nội của em.” Anh ta tự giới thiệu.
Hạ Diệp lúc này cũng nhớ ra. Cô nhớ rồi, Lâm Quân, ở gần nhà bà nội cô, nổi tiếng là một tên playboy, không biết có bao nhiêu bạn gái rồi nữa. Thím và bà nội cũng thường xuyên dặn dò cô là nên tránh xa anh ta ra mỗi lần mà cô về đây. Mấy năm trước cô cũng chỉ gặp anh ta một vài lần ở nhà bà nội, không ngờ hôm nay lại còn gặp anh ta ở chợ. Không biết có phải xui không nữa.
“Tôi là Đinh Hạ Diệp.” Hạ Diệp giới thiệu tên của mình, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
“Em đi chợ một mình à? Chợ đông lắm, dễ bị lạc lắm đấy.” Không hiểu sao Lâm Quân lại đi theo cô, giọng anh ta văng vẳng bên tai.
“À, tôi đang đi tìm bạn trai.” Hạ Diệp nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó tiếp tục bước đi.
“Em đang kiếm bạn trai sao? Trùng hợp quá, tôi cũng đang đi tìm bạn gái.” Lâm Quân lại nói tiếp.
Hạ Diệp nhíu mày nhìn anh ta. Liên quan gì đến cô?
“Vậy chúc anh tìm được bạn gái.” Hạ Diệp lạnh nhạt nói.
“Hình như tôi tìm thấy rồi. Cô ấy đang nói chuyện với tôi đây này.” Lâm Quân nở nụ cười. Phải công nhận anh ta cũng đẹp trai, thảo nào cướp được bao nhiêu trái tim của thiếu nữ.
“Là em đấy. Hình như tôi bị trúng tiếng sét ái tình với em rồi.” Anh ta đưa tay ôm ngực, sau đó nháy mắt với cô.
Cái quái gì vậy? Đừng nói là nãy giờ anh ta hiểu nhầm cô đấy chứ. Cô đang đi tìm bạn trai bị lạc chứ có phải nói cô đang kiếm bạn trai để yêu đương đâu.
“Anh Lâm à, tôi nghĩ có hiểu lầm ở đây rồi thì phải.” Hạ Diệp nở nụ cười gượng gạo, sau đó giải thích. “Tôi có bạn trai rồi, chúng tôi bị lạc, giờ tôi đang đi tìm anh ấy.”
Lâm Quân ngây người một lúc rồi cười: “Vậy sao? Thế thì tôi giúp em tìm người nhé.”
Hạ Diệp cảm thấy hơi khó xử, từ chối: “Không cần đâu, phiền anh quá.” Đúng lúc này, cô cũng đã nhìn thấy bảng hiệu của quán cà phê Green.
“Không phiền đâu. Làm sao có thể để một cô gái xinh đẹp đi một mình ngoài chợ chứ.” Lâm Quân cứ lấn tới, không cho Hạ Diệp từ chối.
Hạ Diệp lúng túng, chưa nghĩ ra được là phải nói gì thì cả người cô đã bị kéo về phía sau.
“Em yêu, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi.” Giọng nói của Vương Minh Thần vang lên, Hạ Diệp vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh… Sao anh lại ở đây rồi?” Cô chớp chớp mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.
“Anh không ra đây, chẳng lẽ ngồi trong quán cà phê nhìn em bị người đàn ông khác tán tỉnh à?” Vương Minh Thần ghé sát tai cô, nói nhỏ, sau đó còn nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Toang rồi! Có phải anh đang ghen không?
“Anh Lâm, tôi tìm thấy bạn trai mình rồi, xin phép đi trước.” Hạ Diệp không đáp lại Vương Minh Thần, chào tạm biệt Lâm Quan rồi dẫn Vương Minh Thần đi về hướng khác.
“Em vứt bỏ bạn trai của mình rồi đi cùng một tên đàn ông khác, anh đúng là đáng thương mà.” Vương Minh Thần vừa đi vừa lắc đầu, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Hạ Diệp thở dài bất lực: “Em xin lỗi, em sai rồi, em không nên chạy lung tung để lạc mất anh. Nhưng mà, em với cái người vừa nãy không một chút quen biết, chỉ là anh ta đụng trúng em, sau đó đi theo em thôi.”
“Em còn để cho hắn đi theo, cười nói vui vẻ, sau đó còn để anh nhìn thấy.” Vương Minh Thần khẽ nhíu mày. Lúc ngồi trong quán cà phê, anh tự nhiên nhìn thấy người phụ nữ của mình, bên cạnh còn có một tên đàn ông, cười nói rất vui vẻ. Chẳng lẽ anh lại làm ngơ, coi như không có chuyện gì? Tên nào ngu mới làm như vậy.
“Em sai rồi. Anh đừng giận nữa mà. Em thề là em không quen biết người đàn ông vừa nãy.” Hạ Diệp hết cách, đành phải nũng nịu dỗ dành anh. Cô cảm thấy có lẽ chiêu này sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên, nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của cô, người đàn ông nghiêm túc Vương Minh Thần cũng phải mềm lòng. Anh ho nhẹ một cái rồi gõ đầu cô.
“Được rồi, tin em. Tuyệt đối không được chạy lung tung nữa.”
Hạ Diệp gật gật đầu rồi dẫn anh tới chỗ bán xương rồng. Cô muốn mua cái gì, anh liền mua cho cô cái đấy. Thoáng chốc cũng hết một buổi sáng.
Trưa nắng gắt, hai người đi bộ ra chỗ đậu xe. Chỉ tội cho Vương Minh Thần, vì chiều Hạ Diệp nên bây giờ phải xách một đống đồ. Cô mua đủ thử, nào là đồ lưu niệm, đồ trang trí phòng, rồi mấy món ăn vặt, hai tay xách mấy túi đồ. Cũng may là Hạ Diệp vẫn còn chút lương tâm, vừa đi vừa cho anh uống nước, đút đồ ăn vào miệng cho anh.
Hình ảnh cặp đôi đi trên đường khiến không ít người phải ngưỡng mộ.