Suy nghĩ một lúc rất lâu, Hạ Diệp mới bình tĩnh lại được. Cô phải tỉnh táo lên, ngộ nhỡ đây là cái bẫy mà anh giàn dựng thì sao?
Vương Minh Thần ngây người một lúc, sau đó buông người cô ra.
“Em đi theo anh.” Anh nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô đi ra ngoài.
Không hiểu sao cô lại làm theo lời con tim mách bảo, để anh đưa cô đi tới một khách sạn. Rốt cuộc thì anh đưa cô tới đây để làm gì?
Theo anh tới tận tầng mười ba, hai người dừng lại trước cửa một căn phòng.
“Anh đưa tôi tới đây làm gì?” Hạ Diệp nhíu mày rồi nhìn anh.
Trên người cô vẫn mặc bộ đồ ngủ, không ngờ cô lại ra ngoài với bộ dạng này.
“Chúng ta tới đây để xác thực chuyện anh nói với em là thật hay giả.” Vương Minh Thần nghiêm túc nói, sau đó mở cửa căn phòng.
Trong căn phòng khách sạn sang trọng, một người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa tại phòng khách, trên bàn có một đống tài liệu.
“Tôn Trạch?” Vừa bước vào, Hạ Diệp đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy người ngồi trên ghế chính là Tôn Trạch.
Tôn Trạch đưa mắt nhìn ra phía cửa, ánh mắt ngạc nhiên không kém.
“Tiểu Diệp? Hai người…”
“Lão Tôn, giờ tới lượt cậu giúp tôi rồi.” Vương Minh Thần đi tới ghế sofa đối diện, sua đó ngồi xuống.
Tôn Trạch vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra lắm.
“Giúp cái gì?”
“Làm chứng cho tôi.” Vương Minh Thần nghiêm túc nói, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Diệp.
Nghe xong, Tôn Trạch dường như hiểu ra điều gì đó, sau đó cũng đưa mắt nhìn người phụ nữ ngơ ngác trong bộ đồ ngủ.
Tôn Trạch đứng dậy, sau đó tiến lại gần chỗ Hạ Diệp, cúi người rồi cất giọng: “Tiểu Diệp, anh xin lỗi. Bởi vì suốt ba năm qua, bọn anh đã giấu em về chuyện của lão Vương.”
Vốn dĩ, ngay sau khi Vương Minh Thần biến mất, cũng như mất liên lạc được nửa năm, anh đã chủ động liên lạc với Tôn Trạch và Lưu Kiệt. Mục đích là để nhờ hai người họ giúp đỡ. Nhưng anh không muốn liên lụy đến Hạ Diệp, cho nên mới bảo hai người giữ bí mật. Dù không muốn nhưng Lưu Kiệt và Tôn Trạch cũng đã im lặng, coi như chưa từng gặp lại Vương Minh Thần, cũng không nhắc đến cái tên Vương Minh Thần trước mặt Hạ Diệp nữa, mục đích là để cho cô quên anh đi. Nhưng không ngờ Hạ Diệp vẫn kiên trì tìm kiếm Vương Minh Thần, thậm chí còn không có ý nghĩ yêu đương với một người nào khác.
“Dù biết là em đã phải chịu đau khổ nhưng anh cũng là bất đắc dĩ, vì muốn đảm bảo sự an toàn cho em. Vậy nên… thành thật xin lỗi em.” Vẻ mặt của Tôn Trạch vô cùng hối lỗi, anh cũng không còn cách nào khác.
Hạ Diệp sốc đến nỗi không nói nên lời. Cô chỉ biết đưa tay che miệng, ánh mắt vô hồn, hai chân mềm nhũn. Vậy mà cô đã bị mọi người giấu suốt ba năm nay. Suốt ba năm, cô đã phải chịu đựng nỗi nhớ nhưng, đau khổ khi nhớ tới anh, cho rằng anh đã hoàn toàn biến mất, nhưng không ngờ mọi chuyện lại không như cô nghĩ. Tôn Trạch, Lưu Kiệt và Vương Minh Thần vẫn còn giữ liên lạc, biết tất cả mọi chuyện, chỉ có mình cô là không biết gì hết.
Vương Minh Thần tiến lên, nắm lấy tay cô nhưng cô lại lùi lại phía sau.
“Để tôi yên tĩnh một lát.” Cô cất giọng khàn khàn, sau đó quay người lại.
Đúng vậy, cô cần thời gian, cần có một không gian yên tĩnh để tiêu hóa toàn bộ những gì mình vừa nghe. Bất ngờ này đến bất ngờ khác, cú sốc này, cô tạm thời chưa thể chịu nổi.
Đột nhiên, trước mắt cô trở nên mờ dần, sau đó tối sầm lại…
“Tiểu Diệp!” Vương Minh Thần hốt hoảng chạy tới, sau đó sờ vào má cô.
Hạ Diệp vì quá mệt nên đã ngất rồi, dường như cũng bị phát sốt trở lại.
“Cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.” Tôn Trạch lo lắng nói.
“Vậy tôi đi trước.” Vương Minh Thần khẽ gật đầu, sau đó bế Hạ Diệp lên, đi ra ngoài.
-------
Trong giấc mơ, Hạ Diệp thấy Lạc Du, Tôn Trạch và cả Lưu Kiệt đang cười nhạo mình. Cười vì cô là một con ngốc, bị lừa dối bấy lâu nay mà không hề hay biết. Những điều cô là đều là vô nghĩa.
“Đừng…”
Bừng tỉnh sau giấc mộng, Hạ Diệp thở hổn hển, cảm giác trên mặt vô cùng mát. Thì ra cô đã rơi nước mắt. Hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chợt nhận ra… đây không phải nhà cô. Đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ trong căn phòng đều vô cùng ngăn nắp, có bàn làm việc, có kệ sách lớn và một chiếc tủ quần áo. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây?
Hạ Diệp nhấc tay lên, lúc này, cô mới phát giác được tay cô đang bị nắm lấy. Đưa mắt sang bên cạnh, hai mắt cô mở lớn, vô cùng kinh ngạc.
Hơi thở đều đều, gương mặt điển trai, thân hình to lớn. Vương Minh Thần đang nằm bên cạnh cô. Muốn ngồi dậy nhưng cô lại không thể nhúc nhích được, cảm giác nhức mỏi toàn thân, giống hệt với hôm cô bị sốt. Đây chính là cảm giác muốn làm gì cũng không được, chỉ được nằm trên giường và ngủ.
Cô cựa quậy một chút, không ngờ lại khiến cho người đàn ông đang say giấc tỉnh dậy.
“Em tỉnh rồi?” Anh khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay đặt lên trán cô. “May quá, đỡ sốt hơn hôm qua rồi.”
Hành động này của anh khiến tim cô đập mạnh hơn, cảm giác xao xuyến khó tả. Tại sao anh lại dịu dàng như vậy chứ.
Hạ Diệp nhìn anh một lúc lâu, sau đó hỏi: “Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?”
“Đây là nhà của anh. Vì tối qua em bị ngất, anh đưa em về nhà rồi gọi bác sĩ tới.” Anh chớp mắt nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Diệp ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác, giọng có chút mất tự nhiên: “Sao anh lại nằm bên cạnh tôi?”
“Chắc tại ngủ quên.” Anh thản nhiên trả lời, sau đó nói thêm. “Giọng em tệ hơn hôm qua rồi đấy, nghe khác thật.”
Hạ Diệp không nói gì, nhắm chặt mắt lại. Cô không biết bản thân mình đang làm cái gì nữa.
“Em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Cần gì cứ gọi anh.” Một lúc sau, Vương Minh Thần mới đứng dậy, dứt lời liền đi ra ngoài, đóng cửa nhẹ nhàng.
Nằm trên chiếc giường, trong căn phòng ngập tràn mùi hương của anh, không hiểu sao cô lại có cảm giác dễ chịu. Cảm giác này đã lâu không xuất hiện. Phải chăng là vì anh?
Hạ Diệp bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tối qua, não cô lại trở nên rối bời. Cô cần một người để tâm sự, bởi vì cô thực sự không biết nên làm như thế nào. Trong lúc cô đã dứt khoát với anh chỉ vì anh là người vô tình dứt khoát trước. Không ngờ lại xuất hiện lý do mà anh chia tay cô ba năm trước. Nếu vậy thì suy cho cùng, Vương Minh Thần không có lỗi, lỗi là tại mẹ của anh.
Suy nghĩ rất lâu, cô quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì bây giờ cô đang bị phân tâm bởi một chuyện khác. Cái bụng của cô đã réo nãy giờ rồi.
Hạ Diệp xuống giường, xỏ dép rồi đi ra ngoài. Có vẻ như cô đang ở trong một căn nhà lớn có hẳn vài tầng chứ không phải ở trong một căn hộ. Quả nhiên là vậy, đây là một căn biệt thự với thiết kế đơn giản. Hạ Diệp đi một hồi cũng không biết mình đang đi đâu. Cô nhìn thấy một cái cửa, sau đó liền mở ra, trước mắt là một khu vườn nhỏ.
Một thảm cỏ và một vài chậu hoa, không có gì đặc biệt. Đứng ở đây, cô có thể quan sát được toàn bộ căn biệt thự. Có bốn tầng, có vẻ như cô đang đứng ở sân sau của căn biệt thự nên chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của nó. Hạ Diệp đi vòng theo căn nhà, sau đó tới được cửa chính của biệt thự. Đang không biết nên làm gì thì cổng đột nhiên mở ra, một chiếc Rolls-Royce màu trắng tiến vào trong sân.
Từ trên xe bước xuống hai người phụ nữ, một người phụ nữ trung niên và một người phụ nữ trẻ tuổi. Cô gái trẻ kia trông vô cùng quen mắt, gương mặt xinh đẹp, ăn mặc lại vô cùng trang nhã.
Nghĩ một lúc, cô mới nhận ra người đó là ai. Cô gái ấy chính là vị hôn thê của Vương Minh Thần, Hoa Tử Ngân.
Hạ Diệp đứng trước cửa căn biệt thự, mặc trên người bộ đồ ngủ, chân đi đôi dép đi trong nhà màu nâu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai người phụ nữ kia.
Phía đối diện, cô gái mặt chiếc váy trắng cùng người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, tay xách một túi quà. Nhìn thấy Hạ Diệp đứng ở cửa thì không khỏi ngạc nhiên. Đặc biệt là cô gái kia, gương mặt trông đã yếu đuối nay lại càng sợ hãi. Cứ như thể nhìn thấy sư tử không bằng.