Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 67: Cắn



Trước cửa căn hộ của Hạ Diệp, Vương Minh Thần đang nhập mật khẩu, mặc dù đã nhập đúng như những gì cô đọc, nhưng vẫn sai.

“Tiểu Diệp, mật khẩu sai rồi.” Anh đưa mắt nhìn cô, khẽ lắc đầu.

“Hả? Mật khẩu là gì?” Hạ Diệp nhìn lại anh, làm vẻ mặt vô tội.

Vương Minh Thần nở nụ cười bất lực, sau đó bế cô lên, tiến về phía thang máy.

“Chúng ta đi đâu đây?” Cô vòng tay ra sau cổ anh, ánh mắt long lanh, hệt như một đứa trẻ.

“Đưa em đi ngủ.” Anh mỉm cười, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Ngồi xe được một lúc, Vương Minh Thần đưa cô tới một tòa chung cư cao cấp. Anh lại một lần nữa bế cô ra khỏi xe, đi vào thang máy rồi bế cô vào trong nhà.

Đặt Hạ Diệp xuống chiếc giường êm ái, anh cởi chiếc áo vest của mình ra, treo lên giá rồi đi ra ngoài. Nhưng chưa bước được nửa bước, Hạ Diệp đã bám lấy bàn tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.

Bàn tay cô mềm mại lại ấm áp, gương mặt xinh đẹp, dáng người khiêu gợi, khiến cho Vương Minh Thần khô cả cổ họng.

“Ngoan, anh đi lấy nước cho em.” Anh ngồi xuống giường, mỉm cười rồi xoa nhẹ đầu cô.

“Không muốn.” Hạ Diệp lắc đầu, tựa đầu vào lòng anh, tay bám chặt vào áo sơ mi của anh.

Đúng là cô thực sự đã say rồi, nếu như còn tỉnh táo, chắc hẳn sẽ không làm ra những hành động như thế này.

Vương Minh Thần thở dài một hơi: “Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu vậy?”

Hạ Diệp không nói gì, đột nhiên cắn vào cổ anh một cái thật mạnh, sau đó tiếp tục ôm anh. Vương Minh Thần nén cơn đau, vuốt nhẹ mái tóc cô, vô cùng dịu dàng.

“Ưm…” Cô khẽ động, hai mắt đã nhắm lại, hơi thở đều đều phả vào người anh.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, sau đó ôm cô một lúc. Cho đến khi cô đã ngủ say, anh mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó đắp chiếc chăn lên người cô.

“Ngủ ngon, my darling.” Đặt lên trán cô một nụ hôn, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài.

------

Buổi sáng thức dậy, Hạ Diệp phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Dường như dạo gần đây, mỗi sáng thức dậy là cô lại thấy mình không ở trong phòng mình. Đầu thì đau nhức, không nhớ chuyện gì xảy ra vào buổi tối hôm qua.

Một căn phòng ngủ nhỏ, bài trí đơn giản, trông có chút quen mắt. Căn phòng này… không phải rất giống căn phòng ngủ cũ ở thành phố X của cô hay sao? Đêm qua còn đang tham gia tiệc ở thành phố C, sáng thức dậy chẳng lẽ lại quay về thành phố X?

Nhưng khoan đã, căn phòng này tuy giống với phòng ngủ cũ của cô nhưng có chút khác biệt. Hơn nữa, mùi hương trong căn phòng này… vốn dĩ là là mùi hương trên người Vương Minh Thần.

Cô ngồi dậy, thấy bộ lễ phục trên người mình vẫn y nguyên. Cái đầu đau nhức, thân thể rã rời, cảm giác nếu như đứng lên thì cô sẽ không đứng nổi. Quan sát xung quanh một lúc, một luồng ánh sáng nhỏ bé màu tim tím rơi vào tầm mắt của cô. Hạ Diệp nhoài người về phía chiếc bàn ở đầu giường, cầm vật thể phát ra ánh sáng đẹp mắt ấy lên.

Vô thức, miệng cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Nhìn sợi dây chuyền được đặt trên bàn, bỗng dưng cô lại thấy có chút đau nhói. Là do kỷ niệm với sợi dây chuyền này, hay là vì cô đã buông bỏ nó.

“Cạch!”

Cửa mở ra, Vương Minh Thần bước vào phòng, tay bưng một ly trà.

“Em dậy rồi?” Anh nhìn cô rồi mỉm cười, lại gần, đặt ly trà lên chiếc bàn ở đầu giường.



“Ở đây là ở đâu?” Cô ngồi thẳng dậy, giọng mệt mỏi.

“Nhà anh.”

“Nhà? Thành phố C?” Hạ Diệp khẽ cau mày, thắc mắc nhìn anh.

Vương Minh Thần dường như hiểu cô đang thắc mắc điều gì, liền gật đầu: “Trùng hợp gặp căn hộ này, thiết kế tương đối giống căn hộ cũ của em nên mua.”

Quả thật là tương đối giống.

“Em uống trà giải rượu đi.” Anh cầm ly trà lên, sau đó đưa cho cô.

Hạ Diệp cầm lấy, uống vài ngụm, cạn sạch ly.

“Hôm qua em say quá, anh đưa em về nhà nhưng em không nhớ mật khẩu, bất đắc dĩ đành đưa em tới đây.”

Hạ Diệp khẽ nhíu mày, cô cố nhớ lại chuyện tối hôm qua. Cô đúng là đã uống khá nhiều rượu, biết mình khi say như thế nào nên đã kiềm chế lại, nhưng kết quả là vẫn bị say. Một khi đã say, chắc chắn cô sẽ không chịu ngồi yên.

Cô đưa ánh mắt đầy tội lỗi nhìn Vương Minh Thần, khẽ mím môi lại.

“Hôm qua… tôi có làm điều gì quá đáng không?”

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ câu trả lời của cô, anh bật cười rồi lắc đầu: “Không. Chẳng qua em chỉ bám chặt lấy cửa thang máy, mãi không chịu đi, hỏi mật khẩu nhà thì đọc số điện thoại của mình…”

Anh chưa kịp nói hết thì Hạ Diệp đã đưa tay bịt miệng anh lại. Toàn những chuyện đáng xấu hổ.

Vương Minh Thần cầm lấy tay cô, sau đó đặt lên cổ mình, ghé sát: “Còn nữa… vết răng này là của em.”

Hạ Diệp nhìn thấy dấu răng in trên cổ của Vương Minh Thần thì vô cùng xấu hổ, mặt đỏ ửng cả lên. Tại sao cô lại gây ra những điều tội lỗi như vậy chứ.

“Anh phát hiện mỗi lần em say là đều cắn người.” Thấy gương mặt đỏ như quả cà chua của cô, anh không khỏi muốn trêu đùa.

“A! Anh đừng nói nữa!” Hạ Diệp nhanh chóng lấy tay che mặt lại, quay đi chỗ khác.

Vương Minh Thần bật cười, sau đó đứng dậy: “Không trêu em nữa. Ở đây anh không có đồ nữ, nếu không ngại thì có thể lấy quần áo trong tủ của anh mặc. Tắm xong thì ra ngoài dùng bữa.”

Cánh cửa đóng lại, Hạ diệp thở phào một hơi. Xấu hổ chết đi được, cũng may anh không nhân lúc cô say rượu mà làm gì cô, còn có chút lương tâm.

Tắm xong, Hạ Diệp mặc tạm bộ đồ ngủ màu đen của Vương Minh Thần. Kiếm mãi mới thấy một bộ đồ mà cô có thể mặc được. Dù nó khá to so với thân hình của cô nhưng có còn hơn không.

Cấu trúc của căn hộ này đúng là rất giống với căn hộ cũ của cô, dù có vài nét khác nhưng vẫn vô cùng tương đồng. Cảm giác như cô đang sống trong căn nhà cũ của mình vậy.

Trong phòng bếp, Vương Minh Thần đeo tạp dề, anh đang cho thức ăn ra đĩa để bày lên bàn. Hình ảnh này, vốn dĩ vô cùng quen thuộc, nhưng giờ đây lại trở nên vô cùng xa lạ. Bỗng nhiên, cô có cảm giác thật hoài niệm.

Mùi thức ăn thơm phức làm trỗi dậy cơn đói bụng của Hạ Diệp. Chỉ là cơm với cà ri nhưng hương vị vô cùng tuyệt vời.

“Anh vẫn nấu ngon như vậy…” Hạ Diệp bất giác thốt lên, sau đó liền ngậm miệng lại. Sao cô lại nói những lời như vậy chứ.

“Anh vẫn thích ăn cà ri mà em nấu hơn.” Vương Minh Thần mỉm cười.

Hạ Diệp tiếp tục ăn, không nói gì.



“Khi nào em về Mĩ?”

Hạ Diệp suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ngày mai.”

Vương Minh Thần có chút ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu: “Cũng tốt. Em rời khỏi thành phố C có lẽ sẽ an toàn hơn.”

Nghe xong những lời này, trong lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác hụt hẫng. Công việc với Mạc thị đã xong, hợp đồng cũng kết thúc, cô còn phải trở về Mĩ, cùng Trình Minh Thành xử lí việc của công ty.

“Sau này anh sẽ sang Mĩ tìm em. Được chứ?” Vương Minh Thành dùng ánh mắt chân thành nhìn cô.

Hạ Diệp nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy, giọng có chút mất tự nhiên: “Ai cấm anh đâu chứ.”

Anh mỉm cười, sau đó gật đầu: “Tốt rồi. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, anh sẽ khiến em quay trở về bên cạnh anh.”

Thoáng chốc, cô cảm giác bầu không khí của bữa cơm này thật không thoải mái chút nào.

Ăn xong, Vương Minh Thần đưa Hạ Diệp trở về căn hộ để cô thu dọn đồ đạc.

“Ngày mai anh không thể tiễn em được. Lên đường bảo trọng, anh sẽ nhớ em đấy.” Trước khi rời đi, anh để lại một câu rồi đi vào thang máy.

Hạ Diệp thất thần nhìn theo bóng lưng anh, cho đến khi anh vào trong xe rồi đi mất. Tại sao cô lại có cảm giác không nỡ như vậy chứ?

“Kiến trúc sư Đinh.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô phải giật mình.

“Mạc tổng?” Hạ Diệp quay đầu, ngạc nhiên nhìn Mạc Phong với tây trang lịch lãm đang mỉm cười với cô.

“Gọi tôi là Mạc Phong đi. Giờ cứ coi như chúng ta là bạn, không còn quan hệ như trước nữa.” Mạc Phong cười khách sáo, sau đó tiến lên, đứng bên cạnh cô, ngắm nhìn khung cảnh bên dưới.

“Vậy được, anh cũng không cần gọi tôi kiến trúc sư Đinh đâu. Gọi Tiểu Diệp cũng được, mọi người thường gọi tôi như vậy.” Hạ Diệp thở ra một hơi, sau đó nở nụ cười.

“Vậy… Tiểu Diệp, em có muốn đi tham quan một vòng thành phố C không?” Mạc Phong đưa mắt nhìn cô, trên môi nở nụ cười.

Lần đầu Mạc Phong gọi cô như vậy, cảm giác có chút không quen. Hạ Diệp lưỡng lự một lúc rồi gật đầu.

Trên chiếc xe của Mạc Phong, Hạ Diệp vừa tận hưởng âm nhạc vừa nhìn ra bên ngoài, vô cùng thư giãn. Mạc Phong ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng khẽ đưa mắt nhìn cô.

“Tiểu Diệp, chuyện bài báo lúc trước, thành thật xin lỗi em. Bài báo đấy là do tôi cho người dàn dựng.”

Hạ Diệp ngạc nhiên nhìn Mạc Phong. Tại sao anh ta lại nói chuyện này với cô?

“Anh…”

“Lần này đưa em đi tham quan một vòng thành phố C, mục đích là để xin lỗi. Dù biết chuyện đó hơi quá đáng nhưng tôi vẫn mong em thứ lỗi. Tất cả là vì muốn tốt cho Mạc thị.” Gương mặt Mạc Phong hiện lên chút áy náy, có vẻ như lời nói của anh cũng đều là thật lòng.

Hạ Diệp cười xòa rồi nói: “Tôi cũng không quan tâm chuyện đấy lắm, dù sao cũng đã qua rồi.”

“Vậy thì tốt quá.”

Suy cho cùng, Mạc Phong không phải người xấu. Anh còn nói chuyện này với cô, những lần giúp đỡ của anh lúc trước cho đến bây giờ cũng coi như đủ để hai người trở thành bạn bè, có thể thoải mái nói chuyện với nhau.