Sau khi đi thăm ông nội của Vương Minh Thần xong, Hạ Diệp muốn tới bệnh viện để thăm Mạc Phong. Dù sao Mạc Phong cũng cứu cô một mạng, cũng nên nói lời cảm ơn tới anh ta. Lúc đầu, Vương Minh Thần không đồng ý, nhưng Hạ Diệp năn nỉ quá nên anh đành đưa cô tới bệnh viện tư nhân của Mạc thị.
“Mạc tổng, sức khỏe của anh thế nào rồi?” Vừa bước vào phòng bệnh của Mạc Phong, Hạ Diệp đã vui vẻ hỏi thăm.
Mạc Phong đầu quấn một dải băng trắng, người mặc áo bệnh nhân, đang đọc sách thì nghe thấy giọng của Hạ Diệp.
“Sao em lại tới đây? Tôi nghe nói em bị thương nặng lắm cơ mà.” Mạc Phong nhanh chóng để cuốn sách xuống, khẽ nhíu mày.
“À, không. Tôi không sao.” Hạ Diệp cười khách sáo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
“Vậy thì cũng không nên chạy lung tung chứ.” Mạc Phong lại lo lắng.
“Anh yên tâm, tôi đi với Vương Minh Thần.” Cô khẽ xua tay, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa.
Người đàn ông trên giường bệnh cũng đưa mắt nhìn theo, thấy ánh mắt sắc bén của Vương Minh Thần ngoài cửa. Bốn mắt chạm nhau, phát ra tia lửa điện.
“Tôi đến đây là để nói lời cảm ơn với anh. Hôm đó nếu không có anh kịp thời tới, không biết tôi sẽ ra nông nỗi nào nữa. Vậy nên, chân thành cảm ơn anh, Mạc Phong.” Hạ Diệp nở một nụ cười, sau đó khẽ cúi đầu, giọng chân thành.
“Ấy, đừng đừng. Chuyện nên làm cả, không cần khách sáo như vậy đâu.” Mạc Phong khẽ lắc đầu rồi cười.
“Không, là lời thật lòng của tôi.” Hạ Diệp ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi.
Trong phút chốc, Mạc Phong cảm nhận được sự thổn thức trong trái tim mình. Tim đập loạn nhịp, muốn ngắm nụ cười này lâu hơn một chút.
“Chắc vài ngày nữa tôi sẽ về Mĩ. Hôm nay tới là cảm ơn anh, cũng như một lần nữa tạm biệt anh.”
“Khi nào em lên máy bay? Tôi tiễn em.” Mạc Phong kích động nói.
“Không cần phiền phức vậy đâu. Tôi cũng chưa biết rõ thời gian. Vậy nên anh cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng đi.”
Trong lòng Mạc Phong có chút hụt hẫng, nhưng sau đó liền bị gạt qua một bên.
“Được. Sau này có dịp gặp nhau nhé.”
Hạ Diệp gật đầu: “Nhất định.”
Trò chuyện với Mạc Phong xong, Vương Minh Thần đưa Hạ Diệp trở về biệt thự của anh. Trên đường về, anh nói với cô lần sau đừng tùy tiện cười trước mặt Mạc Phong, chỉ được phép cười đẹp như vậy trước mặt anh. Hạ Diệp á khẩu không biết nên nói gì.
Chập tối, Hạ Diệp đi dạo ở ngoài sân vườn của căn biệt thự, bỗng dưng nghe thấy tiếng om sòm ngoài cổng.
“Mấy người có quyền gì mà ngăn chúng tôi? Tôi là mẹ chồng tương lai của Ninh thiếu đấy.”
Giọng nói chua ngoa đấy là của Hoa phu nhân, bà ta đang cáu giận với bảo vệ ngoài cổng.
“Xin lỗi bà, thiếu gia không cho phép, tôi không thể làm trái lời.” Bảo vệ nghiêm túc nói.
“Ngay cả vị hôn thê của nó mà cũng không vào trong được à?” Hoa phu nhân cáu gắt nói.
“Không được.” Bảo vệ kiên định nói.
Vương Minh Thần nghe thấy ồn ào cũng từ trong nhà đi ra, thấy cảnh hai mẹ con nhà họ Hoa đang om sòm ngoài cổng, liền lập tức nhíu mày.
Hoa Tử Ngân khi nhìn thấy Vương Minh Thần, trên môi hiện ra nụ cười. Cứ ngỡ anh sẽ mời cô vào nhà, nhưng thực tế đời không như mơ.
“Mời hai người về cho. Ở đây không tiếp khách.” Anh lạnh giọng nói, sau đó vẫy tay, gọi Hạ Diệp lại gần.
Hạ Diệp tuy không hiểu anh gọi cô ra để làm gì nhưng cũng bước lại gần. Nhanh chóng, cả người cô đã bị anh ôm lấy.
“Ninh thiếu! Cậu… Sao cậu có thể ôm một con hồ ly trước mặt của Tiểu Hoa chứ?” Hoa phu nhân kích động, mặt ngày càng cau có.
Hoa Tử Ngân sau khi nhìn thấy Hạ Diệp thì có chút hoảng hốt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt lại, hai chân như không thể nhúc nhích nổi. Không thể nào… tại sao cô ta lại ở đây?
Hạ Diệp quan sát nét mặt của Hoa Tử Ngân, cảm giác có chút lạ. Nhưng sau đó cô liền không quan tâm nữa.
“Cô ấy là chủ nhân của căn biệt thự này. Còn Hoa tiểu thư, mong cô nhớ những lời tôi đã nói.” Vương Minh Thần cất giọng lạnh nhạt, sau đó cùng Hạ Diệp đi vào trong.
Hai mẹ con nhà họ Hoa tức tối đứng ngoài cổng, sau đó đùng đùng bỏ về. Hoa Tử Ngân cắn chặt răng, siết chặt tay, ánh mắt nhìn vào căn biệt thự.
Bữa tối vừa chuẩn bị xong thì bảo vệ thông báo có hai vị khách tới. Hạ Diệp không biết là ai nên cũng không quan tâm lắm. Cô định đi lên lầu để anh tiếp khách thì bị giữ lại.
“Đều là người quen cả. Em cứ ở đây đi. Ăn tối xong rồi nghỉ ngơi cũng được.” Hạ Diệp khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế.
Một lúc sau, hai người đàn ông bước từ ngoài cửa vào, vừa bước vào đã vui vẻ chào hỏi.
“Tiểu Diệp! Lâu quá không gặp em.”
Hạ Diệp quay người, ngay sau đó, trên môi lập tức hiện ra nụ cười.
“Lưu Kiệt, Tôn Trạch.” Hạ Diệp vui vẻ khi nhìn thấy hai người họ, một cảm xúc thật khó tả.
“Em khỏe hơn chưa?” Tôn Trạch đi tới chỗ cô, hỏi thăm.
“Khỏe hơn rất nhiều rồi.” Cô gật đầu một cái.
“Hai người có vẻ sống rất hạnh phúc. Xem ra chúng tôi đến không đúng lúc rồi.” Lưu Kiệt khẽ than thở.
Tôn Trạch và Lưu Kiệt không khách sáo, ngồi xuống ghế rồi cùng ăn tối với hai người. Mục đích của họ tới đây là để thăm Hạ Diệp, sau đó là bàn chuyện công việc với Vương Minh Thần.
Ăn uống xong xuôi, bốn người họ ra phòng khách trò chuyện. Hạ Diệp ngồi một bên ăn trái cây, vốn định ngồi thêm một lúc nữa nhưng khi nghe họ nhắc tới chuyện công việc, cô nghĩ mình không nên nghe thì hơn.
“Mọi người cứ từ từ nói chuyện, em lên phòng đây.” Cô đứng dậy, chưa bước được nửa bước thì đã bị kéo lại.
“Em chưa mệt thì ngồi nghe một lúc đi.” Vương Minh Thần nhìn cô, ánh mắt như không nỡ để cô đi.
“Như vậy thì không tiện cho lắm. Mọi người bàn chuyện công việc…”
“Không sao đâu. Em nghe cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Tôn Trạch cười rồi nói.
“Đúng đấy.” Lưu Kiệt cũng gật đầu.
Hạ Diệp đành ở lại, ngồi xuống ghế sofa rồi tiếp tục ăn trái cây.
“Cậu dự tính bao giờ sẽ khởi kiện?” Tôn Trạch nhíu mày rồi hỏi Vương Minh Thần.
“Tháng sau. Lúc đó Forever cũng đang tụt dốc, thời cơ thích hợp.” Vương Minh Thần suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Hợp lí. Lúc đó chúng ta vừa có thể cho bà ta vào tù, sau đó còn có thể thâu tóm được của Forever.” Lưu Kiệt khẽ gật đầu, đồng tình với Vương Minh Thần.
“Mọi người… đang nói chuyện gì vậy?” Hạ Diệp vốn định sẽ im lặng, nhưng bọn họ nói chuyện liên quan đến Forever, lại còn có cả chuyện ngồi tù. Cô nghe không hiểu nên bất giác thốt ra.
Tôn Trạch và Lưu Kiệt nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn Vương Minh Thần, đồng thanh: “Cậu chưa nói với cô ấy à?”
Vương Minh Thần khẽ thở dài rồi lắc đầu: “Chưa. Định xong chuyện rồi nói cũng chưa muộn.”
Hạ Diệp càng nghe càng thấy khó hiểu. “Các anh giấu em chuyện gì à?”
“Là thế này, bọn anh đang muốn lật đổ Ninh Liên Trần, cho bà ta ngồi tù.” Tôn Trạch thay Vương Minh Thần giải thích.
Nghe xong, cô cảm thấy vô cùng chấn động. Cô có nghe nhầm không vậy? Ba người bọn họ định đối phó Ninh Liên Trần?
“Không phải bà ta là mẹ anh à?” Cô nhíu mày, quay sang nhìn anh.
“Anh từng nói với em rồi, anh không có bố, cũng không có mẹ. Anh vốn dĩ chưa từng coi bà ta là mẹ kể từ lúc lên bảy tuổi. Cho nên, chuyện lúc trước hoàn toàn không nói dối em.” Vương Minh Thần nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, giải thích.
Hạ Diệp suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có chút có lí.
“Nhưng mà như vậy không phải quá mạo hiểm sao?” Cô lại thắc mắc.
“Em yên tâm, anh đã có kế hoạch chu toàn rồi.” Anh mỉm cười nhẹ, sau đó xoa đầu cô.
“Đúng đấy, bà ta tội trạng đầy mình, không đưa bà ta ra trước pháp luật thì không được.” Lưu Kiệt khẽ gật đầu.
“Tội trạng ư?” Hạ Diệp ngạc nhiên.
“Bà ta hối lộ, tham nhũng,... vô số tội trạng, cộng thêm tội bắt cóc em, gộp lại cũng đủ để kết án tù chung thân rồi.” Tôn Trạch lên tiếng, giải thích.
“Nhưng bà ta là chủ tịch của Forever đấy, các anh có thể chống đối lại được bà ta ư?” Hạ Diệp lo lắng nói. Nếu như sơ suất xảy ra, ba người bọn họ đều có thể gặp nguy hiểm.
Vương Minh Thần nắm lấy tay cô, cười an ủi: “Đừng lo. Cứ tin tưởng anh. Anh đã có tính toán cả rồi. Tỉ lệ rủi ro xảy ra là không phần trăm.”
Thấy anh tự tin như vậy, cô cũng khẽ gật đầu. Nhưng cũng không thể nào bớt lo lắng lại được. Rốt cuộc bọn họ đang có tính toán gì?