Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 76: Kết cục của Forever



Ninh Liên Trần sau hai ngày hôn mê thì cũng đã tỉnh lại. Bà ta vẫn không thể chấp nhận được chuyện mình bị con trai đâm một nhát đau như vậy.

Vương Minh Thần biết tin bà ta tỉnh lại cũng lấy cớ tới thăm để tới bệnh viện. Mục đích chính của anh là để nói lời “cảm ơn” với người mẹ ruột của mình. “Cảm ơn” vì những gì mà bà ta đã làm với anh trong suốt bao nhiêu năm qua, để rồi mới có một Vương Minh Thần của ngày hôm nay.

Ninh Liên Trần vẫn còn yếu nên phải truyền dịch, nằm một chỗ ở trên giường bệnh. Sau khi được cảnh sát cho phép, Vương Minh Thần được vào trong phòng bệnh để nói chuyện với mẹ của mình.

Vương Minh Thần vừa bước vào, Ninh Liên Trần đã trừng mắt nhìn anh, biểu cảm ngạc nhiên đến lạ. Bà ta nằm trên giường, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.

“Mày… Mày đến đây làm gì? Đồ bất hiếu.” Ninh Liên Trần dù yếu ớt nhưng vẫn cố gắng lớn tiếng, gằn từng chữ một, thái độ tức giận.

“Phận làm con, tôi tất nhiên tới đây để thăm bà.” Vương Minh Thần ngồi xuống chiếc ghế, gương mặt không một chút biểu cảm. Nhìn một lượt quanh phòng bệnh, điều kiện đúng là không tồi. Nếu là trước đây, có lẽ bây giờ bà ta đã được biết bao nhiêu người đến thăm, nịnh bợ. Còn bây giờ, trong thời gian bị tạm giam, làm gì có ai đến thăm bà ta đâu chứ.

“Đồ nghịch tử, sao mày dám làm như thế với mẹ ruột của mình?” Ninh Liên Trần giơ tay lên, chỉ ngón tay vào mặt anh. Giọng tuy yếu ớt nhưng vẫn toát ra sự áp bức.

“Mẹ ruột?” Vương Minh Thần cảm thấy thật nực cười, anh cười nhạt rồi dùng ánh mắt cợt nhả nhìn người đàn bà nằm trên giường bệnh.

“Có khi nào bà coi tôi là con ruột của mình chưa?” Anh khẽ nhíu mày, sau đó cười rồi lắc đầu: “Chưa hề, bà chỉ coi tôi là con rối, là công cụ để bà tự ý điều khiển mà thôi.” Anh nói tiếp, trên môi nở nụ cười mỉa mai.

Ninh Liên Trần cứng họng, không biết nói gì, bà ta chỉ biết trừng mắt mà nhìn anh, hai bàn tay khẽ nắm chặt lại.

“À, cũng phải cảm ơn bà. Nếu không có người làm mẹ như bà thì sẽ không có Vương Minh Thần của ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi. Giờ thì chúc bà sống trong tù vui vẻ, Forever… sắp phá sản rồi.” Dứt lời, Vương Minh Thần đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.

“Mày… mày dám?” Bà ta nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay thẳng vào mặt anh.

Vương Minh Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn, nhếch mép cười nhạt: “Sao tôi lại không dám? Ông nội, cả bố tôi, đều phải chịu khổ chỉ vì Forever. Cho nên… tôi phải từng bước từng bước làm cho Forever sụp đổ hoàn toàn.” Anh gằn từng chữ một, sau đó dứt khoát quay người rời đi.

“Vương Minh Thần!” Ninh Liên Trần cáu gắt hét lớn, định ngồi dậy nhưng lại không thể vì quá yếu.

Bà tức tối nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể nằm trên giường bệnh cùng gương mặt căm phẫn. Ngay sau đó, bà ta lập tức lên cơn đau tim, bộ dạng khó thở mà bất lực, mặt nhăn nhó, thở một cách khó khăn.

Viên cảnh sát đứng canh bên ngoài thấy vậy liền nhanh chóng báo cho bác sĩ. Bác sĩ cũng đã tới kịp thời để cấp cứu cho người phụ nữ đang lên cơn đau tim.

----------

Tập đoàn Forever sau khi diễn ra cuộc họp cổ đông lần thứ hai cũng không đạt được kết quả khả quan. Cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn là giám đốc La không đồng ý việc Vương Minh Thần sẽ thay thế Ninh Liên Trần, cho nên kết quả không thay đổi được gì. Ông từng vô cùng trung thành với Ninh Liên Trần, cổ đông theo phe ông ta cũng tương đối cao, cho nên, hiện tại ông ta chỉ có một mục đích, đó chính là chiếm hữu Forever. Ninh Liên Trần chắc cũng không ngờ sẽ có ngày con chó trung thành của mình lại quay lại cắn mình.



Phiên tòa xét xử vụ việc của chủ tịch Forever sẽ diễn ra vào cuối tuần này, luật sư của Ninh Liên Trần tìm mọi cách để kháng cáo, thu thập những tài liệu để biện minh nhưng thế lực quá nhỏ. Tất cả đều quay lưng với Ninh Liên Trần và về phe của giám đốc La. Hy vọng Ninh Liên Trần thoát tội là không thể xảy ra.

Giá cổ phiếu của Forever tụt dốc cực mạnh, giờ đây, Forever dường như đang đứng trên bờ vực phá sản. Một tập đoàn lớn như Forever lại rơi vào tình cảnh này, khiến thương trường chấn động, xuất hiện vô số tập đoàn nhòm ngó miếng mồi ngon này. Trong đó, không thể không nói đến Mạc thị.

“Vương Minh Thần chống mắt làm ngơ, vô cùng thích hợp cho Mạc thị của chúng ta. Chúng ta sẽ thu mua hết cổ phiếu của Forever, sau đó thâu tóm toàn bộ.”

Trong cuộc họp, Mạc Phong đang nêu ra ý kiến của bản thân trước hội đồng quản trị. Ai nấy cũng đồng ý với ý kiến của tổng giám đốc. Bởi lẽ, Forever và Mạc thị từ xưa đến nay vốn là đối thủ, bây giờ Forever lại trên bờ vực phá sản, quả là tin tốt đối với Mạc thị.

Nếu như có được Forever, Mạc thị có thể sẽ có một bước tiến rất lớn trong giới thương trường. Chỉ có thể như diều gặp gió, như hổ mọc thêm cánh.

Trong lúc đang bàn bàn phương hướng và kế hoạch thâu tóm Forever, có rất nhiều ý kiến được đưa ra, Mạc Phong vẫn cần phải cân nhắc những phương án được đề ra. Đột nhiên,thư kí của Mạc Phong bước vào, sau đó thì thầm vào tai của anh điều gì đó. Nghe xong, anh chỉ biết nhíu mày.

“Các vị, tôi vừa nhận được tin, tập đoàn Forever đã bị tập đoàn rượu vang WM của Pháp thu mua rồi.”

“Ôi trời! Tập đoàn WM của Pháp ư?”

“Không thể tin được, WM mà lại nhúng tay vào chuyện này hay sao?”

Cả phòng họp hội đồng nhốn nháo hết lên. Ai cũng vô cùng bất ngờ trước tin Forever đã bị thu mua. Không ngờ một tập đoàn nước ngoài nắm bắt thông tin và chớp thời cơ còn nhanh hơn cả trong nước. Quả đúng là kì lạ.

Tuy có chút tiếc nuối vì để tuột mất một miếng mồi ngon, nhưng Mạc thị đã chậm một bước. Và ai cũng phải chấp nhận sự thật này.

Tin tập đoàn WM, tập đoàn rượu vang lớn của nước Pháp thu mua lại Forever đã làm chấn động cả thương trường. Giá cổ phiếu chưa có chuyển biến tốt, nhưng ai cũng tin chắc Forever sẽ trở nên hưng thịnh hơn dưới trướng WM.

-------

Phiên tòa xét xử Ninh Liên Trần diễn ra, Lưu Kiệt, Tôn Trạch và Vương Minh Thần đều có mặt đầy đủ. Bệnh tình của bà ta đã khá hơn nên có thể tham gia phiên tòa.

Trong sự trang trọng và uy nghiêm của buổi tòa, mọi người đều bình tĩnh nghe phán quyết của thẩm phán. Sau khi nghe toàn bộ chứng cứ và những lời buộc tội của luật sư, luật sư biện hộ của Ninh Liên Trần không còn gì có thể chối cãi, ông ta dường như bỏ cuộc, không còn muốn tiếp tục biện hộ cho thân chủ của mình nữa.

Tập đoàn Forever không còn thuộc về Ninh Liên Trần nữa, bà ta giờ không có ai chống lưng cho. Không ngờ, chỉ trong gần nửa tháng, mọi thứ trong tay bà ta đã mất sạch. Chỉ hận đã tin tưởng nhầm người, vốn tưởng đứa con trai mà bà ta bỏ bao tâm huyết nuôi dạy sẽ trở thành cánh tay đắc lực của mình. Nhưng không ngờ con trai lại đâm sau lưng mình, một nhát đâm chí mạng vô cùng đau đớn.

Làm nghi thức tuyên thệ xong, Ninh Liên Trần được đưa tới vị trí của bị cáo, chiếc còng số tám được mở ra.

Ngoài Ninh Liên Trần bị bắt, còn một số giám đốc của Forever cũng bị dính tội rửa tiền, đồng phạm với bà ta. Người nhẹ nhất cũng phải ngồi năm năm tù.

Ninh Liên Trần với sắc mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, trong bộ quần áo của của phạm nhân càng trở nên kém sắc. Giờ đây, chẳng ai có thể nhìn ra bà ta chính là chủ tịch của tập đoàn Forever, từng làm mưa làm gió một thời, ai ai cũng phải kiêng nể. Bà ta với bộ dạng mệt mỏi, đưa đôi mắt bất lực nhìn về phía Vương Minh Thần.



“Phán quyết cuối cùng, bị cáo Ninh Liên Trần với tội danh hối lộ, rửa tiền, lạm dụng chức quyền,… nhận án tù chung thân.” Thẩm phán ngồi ở vị trí cao nhất, dõng dạc đọc phán quyết cuối cùng.

“Đồng phạm tội rửa tiền gồm…”

“Tôi tuyên bố, phiên tòa xét xử đến đây là kết thúc.”

Tiếng gõ vang lên, thẩm phán và bồi thẩm đoàn đều lần lượt đứng dậy.

Chiếc còng tay số tám được còng vào hai cổ tay của Ninh Liên Trần. Trong suốt phiên tòa xét xử, bà ta không nói một lời nào, cho đến lúc chuẩn bị được đưa vào nhà giam, bà ta mới đứng lại chỗ Vương Minh Thần, trừng mắt rồi nở một nụ cười khinh bỉ với anh.

“Tao đúng là nhìn nhầm mày. Nếu biết trước có ngày tao sẽ mất tất cả, tao đã giết chết mày từ lúc còn trong trứng rồi.”

Những lời cay nghiệt được thốt ra, bà ta cười như một người có vấn đề về thần kinh, miệng liên tục lảm nhảm hai từ “quả báo”. Có vẻ như bà ta đã nhận thức được những gì mình đã làm, tuy nhiên, bà ta không hề có thái độ hối cải.

Vương Minh Thần đối với những lời đó của bà ta đã không thể làm lung lay con người như anh nữa rồi. Anh đã sống như một người không mẹ từ trước đến nay. Bây giờ, trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái mà thôi.

Mọi chuyện cứ như vậy, diễn ra một cách suôn sẻ. Hạ Diệp biết tin Ninh Liên Trần đã vào tù thì không khỏi vui mừng thay cho Vương Minh Thần. Ngay sau khi biết tin, cô đã ngay lập tức gọi điện thoại cho anh để xem tình hình ở thành phố C như thế nào.

“Mọi chuyện ổn đúng chứ?”

“Em yên tâm, dễ hơn anh tưởng tượng.” Vương Minh Thần khẽ nới chiếc cà vạt, dùng vẻ mặt bình thản và giọng đắc ý nói.

“Vậy bây giờ anh rất bận đúng chứ?” Hạ Diệp tựa người vào bức tường, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

“Anh chỉ nhớ em thôi.” Vương Minh Thần khẽ cười.

Hạ Diệp khẽ lắc đầu, trên môi nở nụ cười vui vẻ.

“Bên chỗ anh khá bận đấy. Không biết em có thể giúp anh quản lý Forever không?” Anh nói tiếp.

Hạ Diệp suy nghĩ một lúc, sau đó đứng thẳng người dậy, đứng ra chỗ ban công, nói: “Em cũng sắp xong công tác rồi, nếu được, em sẽ tới thành phố C giúp anh.”

“Vậy thì tốt quá. Anh chờ em.” Biết được cô muốn tới giúp anh, trong lòng vui khôn xiết. Điều này chứng tỏ cô vẫn quan tâm tới anh.

Mọi chuyện rắc rối đã được giải quyết, giờ thì không ai có thể ngăn cản anh thực hiện kế hoạch chiếm lấy người phụ nữ mà mình yêu rồi.