Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 20: 20




Lời nói này của Trương Uyển Giao rất hung hăng, không hề chừa một chút mặt mũi nào cho Lý Mạn Trương cả.
Ngoài mặt cô châm chọc Lý Mạn Trương nhưng bên trong, cô thật sự rất muốn biết Hoàng Lập Thành sẽ dùng cách gì để bảo vệ cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
Trong lúc giằng co, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Nhìn sang ánh mắt Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành khẽ nhíu mày muốn nói gì đó.
Lý Mạn Trương nói: “Thật xin lỗi, là tôi không chú ý, không biết tổng giám đốc Thành và phó tổng giám đốc Lâm là vợ chồng.

Hôm nay tôi thấy cô đi cùng với anh đây nên mới hiểu lầm, thật xin lỗi, tôi sẽ tự phạt một ly vậy.”
Vừa nói xong thì cô ta đã tự rót cho mình một ly rượu rồi không hề chớp mắt mà uống cạn sạch.
“Đã khiến cho các vị hiểu lầm, tôi thật xin lỗi khụ khụ...”
Lời nói còn chưa hết thì cô ta đã lập tức ho khan liên tục giống như uống gấp quá nên bị sặc vậy.
Hoàng Lập Thành ở bên cạnh thấy vậy bèn đưa khăn giấy đến, đôi mày khẽ chau lại thật chặt giống như vô cùng đau lòng.
Phụ nữ luôn luôn có cách khiến người khác thương xót, nhất là loại người hiểu biết lễ nghĩa, nhàn nhã nhu nhược như Lý Mạn Trương.
Vốn dĩ Trương Uyển Giao còn rất nhiều lời muốn nói để cô ta không thể xuống đài được nhưng nhìn thấy Hoàng Lập Thành như vậy thì trong lòng cô thầm tự giễu một tiếng rồi bỏ qua.
Đến khi buổi dạ tiệc cử hành được phân nửa, Trương Uyển Giao vào nhà vệ sinh.
Lâm Kiến Đông muốn đi theo cô nhưng lại bị cô khéo léo từ chối.
Tuy đã giải thích cô và Lâm Kiến Đông chỉ là bạn nhưng ngược lại lời nói của Lý Mạn Trương cũng nhắc nhở cô không ít, ở nơi công cộng thì những hiểu lầm này đừng nên xảy ra sẽ hay hơn.
Cho dù người khác suy đoán thế nào thì ngoài mặt cô và Hoàng Lập Thành vẫn phải ân ái với nhau.
Trong phòng rửa tay, Trương Uyển Giao nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương thì cầm lấy túi trang điểm, không muốn để người khác nhìn ra tinh thần của mình không tốt.
Trong gương, màu son môi nổi bật rõ ràng khiến cô tươi tắn hơn không ít.

Làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, mái tóc đen được bới sau ót trông vô cùng ưu nhã xinh đẹp, trước cổ là một sợi dây chuyền phỉ thúy màu xanh tinh tế.
Từ nhỏ đến lớn, ai cũng nói cô là một người đẹp tiêu chuẩn.
Nhìn bản thân trong gương, cô không nhịn được âm thầm so sánh bản thân với Lý Mạn Trương.

Sau một lúc lâu thì khẽ nhíu mày rồi cười tự giễu.
Cô và Lý Mạn Trương là hai loại người khác nhau, cho dù về tướng mạo, công việc yêu thích lẫn tính cách.
Hoàn toàn không thể so sánh được.
Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cô lập tức nhìn thấy một bóng người đang đứng trên hành lang của yến hội, vì thế nên chưa đi được hai bước đã phải dừng chân lại.
Trên hành lang, Hoàng Lập Thành đang đứng dựa lưng vào tường, ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc lá.


Sau khi nhìn thấy cô đi tới thì vội vàng dập tắt tàn thuốc lên thùng rác bên cạnh rồi chậm rãi đứng dậy.
Trương Uyển Giao nhớ rõ Hoàng Lập Thành không hút thuốc lá.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Hoàng Lập Thành mở miệng hỏi: “Sức khỏe sao rồi, không sao chứ?”
Cô lấy lại tinh thần, ánh mắt dời khỏi thùng rác: “Không sao, tôi đi hóng mát một chút mà thôi, không khí trên bàn ăn khó chịu quá.”
Trong lời nói của cô có mang theo chút hàm ý.
Hoàng Lập Thành suy nghĩ mấy giây: “Đội ngũ chữa bệnh sau bữa tiệc từ thiện này là do bệnh viện thành phố tuyển chọn, bác sĩ Lý là người phụ trách.”
Trương Uyển Giao nói: “Anh không cần phải giải thích với tôi, vừa rồi trên bàn ăn tôi nói vậy chỉ bởi vì Augustus mà thôi.

Anh như thế nào với ai, tôi sẽ không can thiệp, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến công ty là được rồi.”
Bây giờ cô cũng không có tư cách để can thiệp nữa.
Nói xong, cô lập tức đi về phòng yến hội.
Âm thanh của Hoàng Lập Thành truyền đến từ sau lưng: “Trương Uyển Giao, em đang ghen.”
Cả người Trương Uyển Giao khẽ cứng lại, giọng nói hơi căng thẳng: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Đối với lời phản bác này của cô, khóe mắt Hoàng Lập Thành lại nâng lên một độ cong, anh mở miệng hỏi: “Nhận được bánh trung thu chưa?”
Trương Uyển Giao khẽ sửng sốt: “Nhận được rồi.”
“Thích mùi vị đó không?”
“Vô cùng tốt, cảm ơn anh.”
Thấy cô bình tĩnh như vậy, Hoàng Lập Thành khẽ nhíu mày rồi nhanh chân bước hai bước về phía cô: “Bánh trung thu kia...”
Trương Uyển Giao chợt cắt ngang lời anh: “tổng giám đốc Thành, không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
Nói xong, cô cũng không chờ Hoàng Lập Thành mở miệng đã lập tức rời khỏi hành lang, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
Sau khi cô trở lại tiệc rượu không lâu, Hoàng Lập Thành cũng đã trở lại.
Có người nhạo báng hai vợ chồng bọn họ đi vệ sinh lâu như vậy, có phải đang né tránh người ngoài để tâm sự mỏng hay không.
Trương Uyển Giao cũng lễ phép cười cười, không hề phản bác lại.
Ngược lại, Lâm Kiến Đông hơi lo lắng cho cô: “Dường như trường hợp hôm nay cũng không thể nói chuyện được gì, nếu như em không thích thì đợi một lát nữa, sau khi kết thúc tiết mục biểu diễn, anh có thể đưa em đi trước.”
Vốn dĩ mục đích đến đây là vì mảnh đất kia, nếu như Hoàng Lập Thành đã cố ý nói chuyện về mảnh đất kia rồi thì cô cũng không cần phải quan tâm nữa.
Nghĩ đến đây, cô lập tức gật đầu rồi “vâng” một tiếng.
Phần biểu diễn cuối cùng của buổi tiệc hôm nay chính là hợp xướng, giọng hát của những người trưởng thành và đám trẻ con xen lẫn vào nhau nghe vô cùng hay.
Trên khán đài, người chủ trì nói cảm ơn số tiền của các tổng giám đốc đã quyên tối nay, sau đó khách khứa tham gia buổi tiệc bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Trước khi đi, theo lễ phép nên Trương Uyển Giao đi chào hỏi với ông Minh.
“Cục trưởng Minh, đường trở về thành phố cũng khá xa, vì thế cháu cũng không ở lâu được nữa.


Nếu như chuyện từ thiện ở vùng núi có gì cần giúp đỡ thì ông có thể liên lạc với cháu ạ.”
Ông Minh đã hơn năm mươi tuổi nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, rất có phong thái quân nhân.
Thấy Trương Uyển Giao phải đi, ông hiền từ cười một tiếng: “Tôi vừa mới nói với trợ lý rằng nếu sau này rảnh rỗi thì mời cháu đến Hoàng Liên chơi hai ngày đấy.”
Có thể được ông Minh mời, đây quả thật là chuyện mặt trời mọc phía tây.
Từ xưa đến nay, ông lão này không hề thích giao thiệp với những người làm ăn.

Hôm nay không biết thế nào mà lại cảm thấy Trương Uyển Giao thuận mắt.
Trương Uyển Giao khéo léo cười nói: “Vâng ạ, đến lúc đó ông nhớ gọi cháu nhé.

Chắc chắn cháu sẽ đến, không khí Hoàng Liên cũng rất tốt.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Trương Uyển Giao quay đầu gọi Lâm Kiến Đông: “Anh Kiên, chúng ta đi thôi.”
Lâm Kiến Đông khẽ gật đầu rồi sóng vai đi cùng cô.
Một chỗ khác, Hoàng Lập Thành vừa mới gọi điện thoại cho bạn xong.

Sau khi anh quay lại thì đuôi mắt khẽ liếc thấy bóng dáng Trương Uyển Giao rời đi nên lập tức nhấc bước muốn đuổi theo.
“Anh Thành.” Bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một cánh tay kéo âu phục của anh lại.
Hoàng Lập Thành quay đầu nhìn thấy Lý Mạn Trương đang ngồi trên ghế, sắc mặt ửng đỏ có vẻ như đã uống say rồi.
“Anh Thành, buổi tiệc kết thúc rồi sao?”
Hoàng Lập Thành khẽ nhướng mày, hôm nay quả thật Lý Mạn Trương đã uống hơi nhiều rượu.
Vì thế anh không thể nào ném cô ta ở lại đây mà không quan tâm được.
Do dự trong chốc lát, vào lúc ngẩng đầu lên một lần nữa đã không còn nhìn thấy bóng dáng Trương Uyển Giao đâu.
Về đến nhà, Trương Uyển Giao dựa trên salon nghỉ ngơi.

Dì Bảy bưng một ly nước mật ong đến cho cô rồi khẽ trách: “Tại sao cô chủ lại uống rượu nhiều như vậy chứ? Thân thể là của bản thân cô mà, còn không biết tự chăm sóc cho mình nữa.”
Trương Uyển Giao trả lời: “Uống chút rượu chát mà thôi, chỉ uống có hai ly.”
Lúc này, Dì Bảy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì còn đỡ, nghe nói uống chút rượu chát có thể giúp ngủ ngon.”
Trương Uyển Giao uống rượu nên có hơi bám người, cô làm nũng với Dì Bảy: “Dì Bảy, cháu đói rồi, trong yến hội nhiều người quá nên vẫn chưa ăn no.”

“Được, vậy thì tôi đi làm bữa khuya cho cô nhé.” Dì Bảy đi vào phòng bếp rồi lẩm bẩm: “Đúng rồi, tôi đã đặt hộp bánh trung thu trong phòng sách xuống dưới bàn trà nhỏ rồi đấy, cô chịu khó ăn một chút để lót dạ đi.”
Bánh trung thu trong phòng sách? Đó không phải là Hoàng Lập Thành đưa đến sao?
Nhìn hộp bánh trung thu này, Trương Uyển Giao vốn không muốn mở ra, nhưng cái bụng thì lại đang đấu tranh với cô rồi.
Sau khi kêu ùng ục vài tiếng, cô vẫn không thể khước từ sự mê hoặc của đồ ăn.
Hộp đóng rất khéo, là hộp bằng gỗ thật, giống như hộp đựng trang sức của phụ nữ thời cổ đại vậy.
Trương Uyển Giao mở hộp ra, thấy được bên trong bày gọn gàng sáu cái bánh trung thu trà xanh, còn trông thấy một tấm thẻ, kí tên và có một hàng chữ vô cùng tự nhiên phóng khoáng, dưới góc phải ghi tên của Hoàng Lập Thành.
Ánh mắt của cô ngẩn ngơ.
Chữ viết trên thẻ cho dù Hoàng Lập Thành không kí tên cô cũng nhận ra được, mấy năm cùng chung sống với nhau, chữ viết của anh cô không thể nào quen thuộc hơn nữa rồi.
"Trung thu vui vẻ, ăn uống thật tốt - Hoàng Lập Thành."
Rất đơn giản ngắn gọn, phù hợp với phong cách của Hoàng Lập Thành.
Nhưng tấm thẻ nhỏ để trong hộp cũng có liên quan tới ba năm hôn nhân của cô và Hoàng Lập Thành.
Cô và Hoàng Lập Thành kết hôn được ba năm, thời điểm gay mặt với nhau cũng hầu như là không có, nhưng chỉ cần một người tức giận, là sẽ mất luôn thời gian vui vẻ cả tháng đó.
Hai năm trước, lúc ấy Trương Uyển Giao cũng từng ỷ vào sự yêu chiều của Hoàng Lập Thành mà vô cùng ngang ngược, lúc đó cô đã nghĩ bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Hôm đó, Hoàng Lập Thành mới đi Pháp về, Dì Bảy làm một bàn đầy đồ ăn, trong nhà rộn ràng đầy tiếng cười.
Mỗi lần đi công tác, Hoàng Lập Thành đều mua quà cho cô: "Thấy ở sân bay, nghĩ thích hợp với em nên mua."
Anh cho cô một hộp nước hoa, điều chế từ hương gỗ, mùi vị rất thanh tân nhẹ nhàng.
Một năm kết hôn đó, Trương Uyển Giao thường nhận được quà của Hoàng Lập Thành, ban đầu thì vui vẻ vô cùng, mỗi lần đều cười không ngậm được mồm, nhưng sau đó phát hiện những món quà mà Hoàng Lập Thành mua cho cô giống hệt như những món ăn thường ngày, lâu dần, ngay cả một chút bất ngờ cũng không có, thậm chí còn cảm thấy hơi mất mát.
Hoàng Lập Thành trông thấy sự khác lạ của cô, liền hỏi: "Sao vậy, không thích à?"
"Thích chứ, nhưng mà nước hoa anh tặng em đã đầy cả tủ rồi, em dùng không hết được."
"Không dùng hết được có thể tặng người khác."
"Như vậy sao được?" Trương Uyển Giao lườm anh: "Đây là quà anh mua cho em, có ý nghĩa đặc biệt, sao có thể tặng bừa cho người khác?"
Vào lúc ấy Hoàng Lập Thành cũng không nghĩ đồ anh tặng cô có ý nghĩa đặc biệt gì, còn cười xoa đầu cô, nói: "Một bình nước hoa thôi mà, thấy em có thể sẽ thích nên tiện tay mua, thích thì hãy dùng, không thích thì thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy."
Người nói vô tâm, người nghe lại suy nghĩ.
Hoàng Lập Thành vừa dứt lời, Trương Uyển Giao đã nổi giận rồi.
Cô tức giận nhét nước hoa vào tay Hoàng Lập Thành, ôm cái chăn nhỏ mình hay dùng đi tới phòng khách.
Hoàng Lập Thành hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, mãi tới sau này, Dì Bảy cho anh xem một gian phòng khách ở trong nhà.
Trong phòng khách này chất đầy những hộp còn chưa mở ra, to to nhỏ nhỏ, ngay cả miếng giấy bọc bên ngoài bằng nhung cũng chẳng vứt đi.

Có một chiếc tủ, bên trong chất đầy nước hoa, túi đóng gói và hóa đơn đều giữ vô cùng đầy đủ, giống hệt như lúc anh tặng tới vậy.
Trương Uyển Giao rất quý trọng đồ người khác tặng mình, càng là người quan trọng tặng thì cô càng nâng niu, đặc biệt là Hoàng Lập Thành.

Anh tặng cô thứ gì, đến một món đồ chơi nhỏ, hay là một hộp trang sức, cô đều sẽ cố gắng giữ gìn hoàn chỉnh, không để hư tổn một chút nào.
Nhưng Hoàng Lập Thành lại nói những món quà đó chẳng có bất kì ý nghĩa nào, chỉ là tiện tay mua mà thôi.
Về sau đó, Hoàng Lập Thành đã hứa cẩn thận với cô, sau này bất kì món quà nào tặng cho cô, đều sẽ kèm theo một tấm thẻ, viết mấy câu nói thể hiện tấm lòng của anh, lấy cái này thể hiện ý nghĩa món quà.
Thời điểm giận dỗi đó, cũng đã cách đây hai năm rồi.

Trương Uyển Giao vuốt v e tấm thẻ kia, trong đầu có muôn vàn cảm xúc rối ren.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô còn trẻ con bồng bột, vì vậy ngang ngược không e dè, cô tin chắc sự nhường nhịn của Hoàng Lập Thành là vì tình yêu, rõ ràng là tổn thương, nhưng anh chỉ dỗ dành một cái là cười hì hì chạy quanh anh.
Bây giờ cảnh còn người mất, bên cạnh anh tình cũ thành người mới, hai người quấn quýt như thời mới yêu nhau.
Nghĩ tới việc hôm nay trong buổi tiệc, Hoàng Lập Thành hỏi cô chuyện bánh trung thu, tâm trạng của Trương Uyển Giao có hơi phức tạp.
Theo lý thuyết thì nếu đã ly hôn rồi, anh không cần viết thẻ như trước nữa, chuyện viết thẻ để chiều lòng cô, chắc không phải do thời gian lâu dài quá rồi dần thành một thói quen chứ?
Cô đang ngây người suy nghĩ thì giọng nói của Dì Bảy truyền tới.
"Cô chủ, mì xong rồi, tới ăn thôi."
Dì Bảy nấu mỳ với canh gà thơm ngon nức mũi, vừa mới bê ra thôi mà mùi hương đã tỏa đi khắp nơi.
Trương Uyển Giao siết chặt tấm thẻ, tỏ vẻ chưa có chuyện gì xảy ra rồi đáp lại một tiếng.
"Cô chủ phải ăn nhiều hơn chút, sau khi phẫu thuật cô gầy hơn trước nhiều lắm.”
Trương Uyển Giao mất tập trung ừ một tiếng, sau khi ăn hai miếng, cô dặn dò: "Dì Bảy, ngày mai cháu muốn về để lấy ít đồ."
Dì Bảy sửng sốt một lát: "Quay về? Ý cô là về chỗ cậu chủ sao?"
Trương Uyển Giao đáp lại: "Cháu định đi sớm một chút, phiền bác ngày mai làm thêm một phần đồ ăn sáng, đóng gói sẵn để cháu mang cho anh ấy."
Chẳng phải là muốn đi gặp Hoàng Lập Thành sao? Còn loanh quanh lòng vòng gì nữa.
Trên mặt Dì Bảy lộ ra ý cười: "Được, ngày mai tôi sẽ làm thêm vài món ăn nữa, cô mang tới cho cậu chủ nhé.

Cậu chủ một mình ở đó khó tránh cô đơn, cũng chẳng biết ăn uống có tử tế không."
Trương Uyển Giao cúi đầu, dùng ánh đèn che giấu đi vài phần ấm áp trong mắt mình.
Hoàng Lập Thành từng vì cô mà thay đổi rất nhiều thói quen, trong ba năm đã nhường nhịn yêu thương cô, không thể chỉ một Lý Mạn Trương là đã phủ nhận hết thảy, nghĩ tới thái độ của anh đối với Lý Mạn Trương ở trước mặt người khác, Trương Uyển Giao mơ hồ thấy bản thân phải chăng đã hiểu lầm gì đó rồi.
Mặc kệ ra sao, cứ xem như cảm ơn bánh trung thu của anh đi, tới thăm một chuyến cũng chẳng mất mát gì.
Sáng sớm hôm sau, Dì Bảy dậy rất sớm làm bữa sáng, từ sáu giờ đã giục Trương Uyển Giao rời giường, giục không ít hơn sáu lần.
Trương Uyển Giao cũng thấy khá là dở khóc dở cười.
Sau khi tới nơi, Trương Uyển Giao đỗ xe bên cạnh, chỉ cầm theo hộp đồ ăn giữ ấm tới gõ cửa.
Là chị Cửu mở cửa, sau khi cô và Hoàng Lập Thành kết hôn thì tuyển thêm người giúp việc trong nhà, lúc trông thấy Trương Uyển Giao, vẻ mặt chị Cửu tràn đầy kinh ngạc: "Cô chủ, sao cô lại về vào lúc này?"
Trương Uyển Giao nói: "Dì Bảy bảo tôi đưa chút đồ ăn tới, vừa hay có chuyện tìm anh ấy, anh ấy có nhà không?"
"Có nhà, à không...!không có nhà, cậu chủ không ở nhà ạ."
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của chị Cửu, Trương Uyển Giao bỗng thấy sai sai: "Sao vậy?"
Lúc này, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân, bước đi rất từ tốn, dép lê kéo trên sàn nhà tạo thành âm thanh hơi lề mề.
Giọng của người phụ nữ mang theo sự khàn khàn khi say rượu: "Sớm như vậy đã có khách tới sao? Anh Thành còn chưa tỉnh nữa, nhỏ giọng một chút."
Lúc nghe thấy giọng nói này, Trương Uyển Giao mới hiểu vì sao chị Cửu lại kinh ngạc như vậy.
Trên cầu thang, Lý Mạn Trương mặc chiếc váy ngủ hồng nhạt có thắt eo, tóc dài xõa ở bên vai, gương mặt lim dim lười biếng tựa lên tay vịn, trong lúc lơ đãng liền lộ ra mảng da thịt lớn ở trước ngực.
Người trước thanh tao lịch sự, người sau hấp dẫn mê hồn, đây chắc là dáng vẻ của phụ nữ mà mọi đàn ông đều mơ ước.
Trong nháy mắt, Trương Uyển Giao cảm thấy máu toàn thân mình như đang chảy ngược, cảm giác lạnh giá chạy khắp các lỗ chân lông từ trên xuống dưới người cô.