Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 16



Trần Vũ ngồi trên bàn làm việc nhưng không thể tập trung vào công việc chính. Cầm cây bút gõ từng nhịp trên bàn, suy ngẫm về câu nói của Hải Lâm.

Thực ra thì cậu ta nói cũng đúng, dỗ ngọt không được thì trực tiếp bắt về cho nhanh.

Nghĩ là làm, chiều hôm đó chờ Lam Nhã tan ca liền kéo cô lên xe đưa thẳng về nhà mình.

-Anh lại định làm cái gì vậy hả?

-Anh đã nói với bố em rồi. Từ giờ em ở đây với anh.

Lam Nhã trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Đã bắt người mà còn xin phép, không biết anh định làm gì, Lam Nhã nhất quyết không xuống xe.

Trần Vũ mở cửa, trực tiếp bế thốc lên trên vai, còn không quên lấy cả túi xách cho cô, đi thẳng vào nhà.

-Cậu chủ! Đây là?

-Đây là vợ tôi, nhờ mọi người chăm sóc cô ấy.

-Chào mừng cô chủ!

Nhà Trần Vũ chỉ có vài người làm, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình. Có điều tất cả đều có thái độ tốt, đối xử với Lam Nhã đều thân thiện.

Lam Nhã được Trần Vũ đem vào một căn phòng, có lẽ đây là phòng của anh, nội thất bên trong trang trí đơn gian, màu sắc trầm ấm phù hợp với tính cách của anh.

-Anh chưa chuẩn bị đồ cho em, mặc tạm đồ của anh trước vậy.

-Khoan! Nhà anh có giúp việc nữ, chẳng lẽ không có lấy một bộ đồ nữ sao?

-Không được! Đừng có cãi lời anh.

Anh không để Lam Nhã đáp lại nữa, trực tiếp đem vào nhà tắm, đóng cửa lại để cô tắm rửa.

Lam Nhã từ lúc bị anh bắt về, ngoài đáp trả mấy câu thì không dãy dụa gì. Vốn biết anh làm gì cũng chu toàn, sợ rằng giờ này có về nhà cũng không được vào cửa, thôi thì cứ hưởng thụ trước đã.

-Mời cậu chủ, cô chủ xuống ăn cơm ạ!

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, là giọng một bé gái. Lam Nhã mở cửa ra, đúng là một bé gái tầm 15 tuổi, thấy cô liền nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt lấp lánh như thấy vật lạ.

-Được rồi! Em xuống trước đi!

Cô bé "dạ" một tiếng rồi nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, vào nhà bếp để khoe với bà.

-Bà ơi! Con nhìn thấy cô chủ rồi! Cô chủ rất xinh đẹp, khuôn mặt lại rất hiền nữa.

Lam Nhã nhìn thấy trong nhà có người nhỏ tuổi như vậy không khỏi tò mò, liền hỏi Trần Vũ.

-Trong nhà anh có người làm nhỏ tuổi vậy sao?

-Đó là cháu gái của đầu bếp, sau giờ học mới giúp vài việc nhỏ trong nhà.

Lam Nhã gật gật đầu xem như hiểu vấn đề, thì ra người làm ở đây đều có phòng riêng, cháu gái của đầu bếp cũng được đi học đàng hoàng. Đúng là không tệ chút nào.

-Được rồi! Xuống ăn cơm thôi!

Trần Vũ và Lam Nhã từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy cô bé đang nhanh nhảu bày đồ ăn lên bàn.

Cô bé cũng ngồi ăn chung với hai người. Suốt bữa ăn cứ nhìn Lam Nhã, làm cô cảm thấy ăn uống không được thoải mái.

-Chị có gì lạ sao?

Lam Nhã nhìn cô bé, chỉ tay vào mặt mình hỏi.

-Dạ không ạ! Tại vì chị đẹp quá thôi ạ!

-Em ăn cơm rồi lên học bài đi. Cậu cho em đi học để sau này làm việc cho cậu, không được lơ là, lười biếng.

-Em biết rồi ạ!

Mặc dù nói vậy nhưng Hạ Chi vẫn vừa ăn vừa nhìn Lam Nhã. Thấy Lam Nhã cười với mình khuôn mặt lại tỏ ra vô cùng phấn khích.

. . . . .

Lam Nhã nằm xoà ra trên chiếc giường lớn, ngoài việc học thì điều cô thích làm nhất là ngủ, ngủ trên những chiếc giường êm ái thật khiến người ta dễ chịu.

-Giường của anh vừa lớn vừa êm như thế này, vậy mà cứ nhất định đến tranh chiếc giường nhỏ tí của tôi.

-Bây giờ không muốn tranh giường của em nữa, nên đem em về đây ngủ cùng rồi.