Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 46



Cả một đêm bị hai người này chèn ép, Trần Văn nhất định không chịu về phòng, Lam Nhã bị ép nằm giữa trên chiếc giường lớn, hai bên cánh tay đều bị bám chặt.

Buổi sáng vị trí nằm đã bị thay đổi, đổi thành Trần Vũ nằm giữa, ôm cô vào trong lòng, còn đứa con trai lại bị chính ba ruột của mình đẩy sang một góc, một mình độc chiếm lấy Lam Nhã.

Mẹ Trần bất ngờ về nước, sáng sớm chỉ mới có người làm trong nhà thức giấc, nghe nói tối qua Trần Văn đòi ngủ cùng ba mẹ, bà khẽ mở cửa bước vào. Nhanh tay chụp lại cảnh tưởng trước mắt gửi cho chồng mình rồi mới bế Trần Văn ra ngoài.

Trần Vũ nghe tiếng động mở mắt, thấy mẹ mình bế con trai đi, lười biếng tiếp tục ôm chặt Lam Nhã mà ngủ.

Không lâu sau Lam Nhã cũng thức giấc, lay nhẹ cánh tay đang ôm qua người mình.

-Trần Vũ! Đến giờ cho con trai đi học rồi! Mau dậy đi!

Trần Vũ vẫn không mở mắt, dúi đầu vào hòm cổ, tham lam hít lấy mùi hương trên đó.

-Văn Văn có mẹ lo rồi! Em ngủ thêm chút nữa đi.

Lam Nhã đẩy Trần Vũ ra, bật người ngồi dậy, anh cũng vì hành động của vợ mà mở mắt hoàn toàn.

-Mẹ về khi nào vậy? Sao anh không nói trước với em?

-Anh cũng không biết, chỉ vừa thấy mẹ bế con trai ra ngoài thôi.

Trần Văn đã ở dưới nhà ăn sáng cùng bà nội, tên nhóc có vẻ rất bất mãn với người ba của mình nên tranh thủ mách lại với bà nội.

Mẹ Trần nghe cháu trai mách chuyện, bị chọc cười đến đau bụng. Nào là bị bố mẹ ngó lơ thể hiện tình cảm với nhau, hay ba đi công tác về lúc nào cũng mua quà cho mẹ nhiều hơn, rất cưng chiều mẹ mà lại hay bắt lỗi nhóc con. Bà nội lại bỗng dưng nghĩ ra một ý.

-Hay là tiểu Văn sang Mỹ ở với ông bà nội, ba sẽ không bắt nạt con được nữa.

-Không được! Con muốn ở với mẹ cơ!

[. . .]

Trần Văn lên mười tuổi, sau khi trở về từ trường tiểu học liền chạy vào trong nhà tìm kiếm. Ba mẹ đều đang ở phòng khách xem tivi, cậu nhóc đứng chắn trước màn hình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

-Ba! mẹ! Con muốn có em! Ở lớp các bạn đều có em nhưng con lại không có, con muốn có em gái đáng yêu giống bạn Minh Việt.

Cả hai đều bị câu nói của cậu bé làm cho ngây người trong giây lát. Không biết nên trả lời con trai như thế nào.

Vài năm trước, Trần Vũ sau một lần chứng kiến vợ sinh con cực khổ, nhất quyết không để vợ chịu khổ lần nữa nên đã quyết định thắt ống tinh, vậy nên việc có em bé là bất khả thi.

-Con trai! Em gái của bạn Minh Việt đáng yêu lắm sao?

-Vâng ạ! Em ấy giống một bánh bao nhỏ, cực kì đáng yêu.

-Vậy thì còn chơi cùng em ấy đi!

Lam Nhã biết lời mình nói ra có chút vô lí, nhưng con trai còn nhỏ như vậy làm sao hiểu được chuyện người lớn, chỉ còn cách xoa dịu trước.

-Nhưng em ấy không ở đây, em ấy chỉ đến một tuần thôi.

Lam Nhã cố tình lãng tránh sang chuyện khác, hỏi han về việc học tập ở lớp của con trai. Sau đó lái xe đi mất, đến tận nửa đêm mới về nhà.

Trần Vũ sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, chỉ nói một câu có việc gấp đã chạy mất, đến cả bữa tối cũng chưa kịp ăn. Đèn xe chiếu sáng vào sân biệt thự, xe của Lam Nhã dừng ngay trước cửa chính, Trần Vũ cũng vừa kịp xuống tới.

-Mau! Lại giúp em một tay.

Trạch Phong trong cơn say rượu bị Lam Nhã mạnh bạo kéo ra từ ghế sau. Trần Vũ nhanh tay đỡ giúp cô đưa anh ta vào trong nhà.

-Sao lại say đến mức này?

-Thất tình rồi!