Mối quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng được giải quyết, nhưng dường như không thay đổi nhiều so với trước đó. Vào buổi chiều sau giờ học, Cao Du Giai thường đến giúp cô bổ túc hoặc làm bài tập cùng nhau.
Ngẫu nhiên họ cũng sẽ gặp nhau vào thời gian nghỉ trưa, nhưng dù sao cũng ở trong trường, Cao Du Giai không dám làm hành động lưu manh với Ngô Đông Nghiên.
Ngô Đông Nghiên kiên trì lập trường của mình, nói không cùng anh đi ăn trên phố, liền không đi! Cho nên hơn nửa tháng trôi qua, Cao Du Giai có chút không chịu nổi.
Hôm nay là thứ năm, sau giờ học buổi chiều, Ngô Đông Nghiên đợi anh trong lớp. Hai người đã thảo luận với nhau. Cô đợi anh trong lớp học vào thứ hai, thứ tư và thứ năm, những ngày khác thì anh đi chơi bóng.
“Lại đọc tiểu thuyết? Sao Du Du hay mang tiểu thuyết đến trường vậy?” Lúc vừa đến, Cao Du Giai thấy cô đang ngồi xem tiểu thuyết.
“A … em chỉ đọc mấy quyển thôi. Em cũng đâu có đọc trong lớp.”
Cao Du Giai mỉm cười với cô: “Anh đâu nói là không cho em xem, anh chỉ lo bên trong có nội dung không lành mạnh nào đó sẽ dạy hư em.”
“Anh mới xem nội dung lành mạnh …” Đúng là lúc trước có thấy mô tả cảnh hôn, sau đó nhớ lại nụ hôn đầu tiên của cô, khuôn mặt liền đỏ lên.
Cao Du Giai thường ngày rất thích nhìn cô đỏ mặt. Nha đầu này da mặt thực mỏng, trêu đùa một chút mặt liền đỏ lên, anh nhịn không được đưa tay ra xoa xoa má cô.
Ngô Đông Nghiên đã dần dần thích ứng với động tác ngẫu nhiên thân mật này nên không né tránh, để anh xoa đủ.
“Chủ nhật cùng anh đi nướng thịt BBQ đi, còn có mấy người Chu Chiếm, Tiêu Cức, gọi thêm Du Du đi nữa, chúng ta không phải đi riêng, như vậy có thể chứ?” Chu Chiếm đề nghị cuối tuần này đến công viên Đức Sơn nướng BBQ, bảo anh mang theo người nhà.”
“À … không phải nói chúng ta không hẹn hò sao?”
“Hẹn hò là hai người, hiện tại là một nhóm người, vì vậy không tính là hẹn hò, đúng không?” Câu cuối cùng ngữ khí dò hỏi, nói xong đợi cô trả lời.
Ngô Đông Nghiên ngẫm lại, hình như như vậy không sai: “Buổi tối hỏi Du Du đã, nếu cô ấy đi thì em sẽ đi.”
“Em chỉ cần nói có Tiêu Cức, cô ấy nhất định sẽ đi.”
“A? Sao anh biết Du Du …” Ngô Đông Nghiên kinh ngạc nhìn anh.
“Nhìn ra được.”
“…”
Tối hôm ấy cô nói với Du Du chuyện đó, khi nghe được Tiêu Cức cũng đi, cô ấy ngay lập tức đồng ý.
Buổi tối sau khi tắm rửa, cô gọi cho Cao Du Giai nói chủ nhật cô và Du Du sẽ đi, Cho nên chuyện này xem như đã định.
Tất nhiên Cao Du Giai rất vui. Kỳ thật trong lòng Ngô Đông Nghiên cũng có một chút chờ mong. Rốt cuộc, hai người không đi chơi cùng nhau, chính cô cũng đã lâu không đi chơi với bạn trong lớp.
__________________________
Sáng Chủ nhật, Ngô Đông Nghiên thức dậy lúc 8 giờ sáng, nói với ba mẹ là cô và các bạn cùng lớp đến công viên nướng BBQ, sau khi ăn sáng liền bắt đầu đi. Mọi người hẹn gặp nhau ở cửa chính của công viên lúc 10 giờ.
Tuy nhiên, từ Trường Thành đến Công viên Đức Sơn phải đi 2 tuyến xe buýt. Đầu tiên ngồi xe số 9, sau đó ngồi xe số 16 đến ga cuối.
Lúc đầu Cao Du Giai muốn đến đây đi cùng cô, nhưng Ngô Đông Nghiên thấy có nhiều người quen ở gần đó nên cô không đồng ý với anh. Cô đã đến công viên Đức Sơn nhiều lần nên coi như quen đường, Cao Du Giai cũng yên tâm.
Nhưng một năm rồi cô không đi. Có một đoạn đường đang sửa trên đường xe buýt số 9 đi qua. Cô không chú ý đến thông báo trên biển báo dừng trước đó. Nhìn thấy xe trực tiếp đi lên, Qua hai trạm mới phát hiện, sau khi xe dừng vội vàng xuống, sau đó mờ mịt không biết ở đâu?
Nên phải hỏi người đi bộ chỉ đường. Nơi này không có xe đi qua. Đành phải đi bộ đến trước ngã tư trước mặt rồi đi vào đường có xe buýt 16, nhưng mất rất nhiều thời gian. Khi cô đến cổng công viên thì đã 11 giờ..
Cao Du Giai đang đứng ở cửa nhìn xung quanh. Nhìn thấy cô thì thở phào. Anh lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra trên đường hay đã bị cô cho leo cây.
“Em xin lỗi … em đến trễ. Xe buýt kia có đoạn đường đang sửa, trên đường chậm trễ nên giờ mới đến. Bọn họ đâu?” Ngô Đông Nghiên nhìn anh vẻ mặt xin lỗi.
“Không sao, anh còn tưởng em sẽ không đến. Anh bảo bọn họ đi vào trước, anh ở đây chờ. Chúng ta đi vào thôi!” Anh đưa tay lên véo má cô đỏ ửng.
“Được.”
Hôm nay thời tiết rất tốt. Gió thổi mang theo mùi hoa. Công viên rất nhiều người. Họ đều là những cặp vợ chồng mang con đến chơi. Hiên tại là tháng 3, hoa đào đang nở rộ trên ngọn núi một mảnh, vạn vật thức tỉnh, hoa xuân nở rộ, mọi người trên mặt đều mang theo ý cười, tất cả họ đều cảm thấy hơi thở của ngày xuân.
Cao Du Giai nhìn cô gái phía sau mặt rạng rỡ, tâm trạng đột nhiên rất tốt. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở bên ngoài, lúc này anh thầm cảm ơn chiếc xe buýt kia thay đổi tuyến đường, nếu không anh đã không có cơ hội được ở riêng với cô.
Sau đó, anh thấy trước mặt họ có một cặp vợ chồng nắm tay nhau, đột nhiên nhớ ra rằng mặc dù đã hôn ai đó, nhưng họ thậm chí còn chưa nắm tay!
Anh dừng lại, Ngô Đông Nghiên vẫn luôn nhìn cảnh vật và anh bên cạnh, thậm chí cô còn không nhìn phía trước, anh đột ngột dừng lại, cô đụng vào lưng anh.
Sờ cái mũi bị đâm đau nói, “Tại sao anh …”
Cao Du Giai nhìn tay cô sờ mũi, chậm rãi nói, “Chúng ta dường như … chưa nắm tay nhau.”
“Đừng! Ở đây nhiều người như vậy …” Phản ứng đầu tiên của cô là ở đây có quá nhiều người.
“Đợi lát nữa đến ngã rẽ kia sẽ có ít người, lúc đó có thể chứ?”
“Được …” Một lúc sau, cô mới thấp giọng trả lời.
“Vậy đi thôi!”
“…”
___________________
Thực mau liền đến mấy ngã rẽ, đi theo biển báo đến nơi nướng thịt. Quả nhiên trên đường có rất ít người, Cao Du Giai đi chậm lại.
Lần này không hỏi ý kiến cô nữa. Anh trực tiếp duỗi tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay. Tay cô tinh tế mềm mại,Cao Du Giai không nhịn được dùng ngón tay trái cọ xát mu bàn tay cô.
Ngô Đông Nghiên lúc này khẩn trương không chịu được, nhìn trước nhìn sau xem có ai không, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai người đang ngồi trên ghế đá, khẩn trương đến mức muốn rút tay ra.
Cao Du Giai cũng nhìn thấy hai người trước mặt, nhưng anh không định buông tay, mà còn nắm chặt hơn, kéo cô đi nhanh hơn.
Ngô Đông Nghiên cúi đầu xuống, vội vàng đuổi theo bước chân anh, đi qua mới thả lỏng lại.
Cao Du Giai đột nhiên nghĩ đến từ “kẹp mười ngón tay”, rồi nới lỏng bàn tay nhét ngón tay cô xen kẽ vào các ngón tay mình. Hai bàn tay siết chặt mười ngón đan nhau.
Đột nhiên thay đổi, nhưng vì anh cao hơn, tay cô dường như bị treo, cảm giác không thoải mái muốn rút ra.
“Đừng nhúc nhích, em để yên để anh nắm một lúc.” Anh nắm chặt tay để cô không rút ra.
“Nhưng … thật khó chịu, anh quá cao … anh cao bao nhiêu?” Cô chỉ có thể giải thích mang chút ảo não.
“Ồ, thực xin lỗi!Như vậy a?” Anh thay đổi lại như cũ.
“ừ … như này tốt hơn, anh còn chưa trả lời!”
“Bây giờ hẳn là 179. Anh có thể cao thêm vài cm, người nhà anh tương đối cao, em nhìn thấy ông nội anh hẳn sẽ biết.”
Ân, nhớ đến ông lão cao cao và gầy gầy đó, không nhịn được nói đùa: “Có phải nhà anh họ Cao, nên vóc dáng cũng cao?”
Không nghĩ tới anh trả lời một cách nghiêm túc, “Có lẽ thật sự là như vậy.”
Ngô Đông Nghiên nhìn anh như vậy mỉm cười nói: ” Em cũng chỉ tùy tiện nói, là anh tự nhận nha.”
Nhìn cô cười mi mắt cong cong, Cao Du Giai nhịn không được chậm rãi tới gần, hai tay ôm eo cô, cúi đầu xuống hôn, thấy cô hoảng loạn muốn trốn, tay không khỏi thắt chặt vài phần: “Đừng động, anh muốn hôn em …”
“…”
Thấy cô không nói chuyện, anh buông tay đang nắm ra, chậm rãi nâng khuôn mặt cô lên. Ngô Đông Nghiên cứ cắn chặt môi dưới vì căng thẳng, lông mi rung động. Bị cô nhìn như vậy, Cao Du Giai trở nên khẩn trương hơn.
Sau khi không nhìn thấy ai qua lại, anh kéo cô ngồi xuống một cái cây lớn: “Nhắm mắt lại, đừng tự cắn mình.” Lần này cô ngoan ngoãn nhắm mắt, Cao Du Giai cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn cô, cảm giác được người trong lồng ngực nhẹ nhàng rung động, anh không dừng lại, ngược lại càng dùng sức hôn.
Lúc ấy, anh không biết gì về hôn lưỡi, chỉ biết ở trên môi cô trằn trọc, tinh tế hôn môi, hết lần này đến lần khác …
________________________
Lúc họ đến địa điểm tiệc nướng đã là 11:30. Mặt của Ngô Đông Nghiên vẫn còn đỏ. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây nhạt, cả người đều tươi mát, làn da trắng nõn dường như có thể véo ra nước. Không trách Cao Du Giai lại không nhịn được.
Khi đến, cô thấy có tổng cộng chín người gồm cả cô và Cao Du Giai. Biểu cảm trên mặt Du Du không được tốt lắm, thấy cô đến cũng chỉ nhàn nhạt cười một chút.
Hóa ra Tiêu Cức đã chu đáo đưa nước và thịt nướng cho cô gái bên cạnh. Mọi người đều nhìn ra mối quan hệ không bình thường. Sau đó, cô nhìn thấy bên cạnh Chu Chiếm hai nữ một nam. Giống như ngoại trừ Du Du không vui, mọi người đều rất hòa hợp.
“Sao giờ mới đến, chúng ta bắt đầu ăn thôi.” Tiêu Cức liếc bọn họ hỏi.
Ngô Đông Nghiên có chút ngượng ngùng mở miệng: “Xe buýt đổi tuyến đường, tôi không biết, cho nên tới muộn, xin lỗi mọi người!”
“Không cần để ý đến cậu ta,” Cao Du Giai nói với cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh Du Du, nhưng tâm trạng cô ấy không tốt, chỉ nhàn nhạt cười che giấu cảm xúc, ít nói hơn nhiều.
Ngô Đông Nghiên cũng cảm thấy lúc này không thích hợp để nói chuyện, cô chỉ có thể đặt tay lên tay cô ấy để an ủi.
Ngoại trừ Du Du, mọi người đều thực sự vui vẻ. Sau khi kết thúc, mọi người giải tán về nhà.
Cao Du Giai kiên trì muốn đưa Ngô Đông Nghiên về nhà, Ngô Đông Nghiên không lay chuyển được chỉ có thể đồng ý, cô cũng muốn hỏi một chút chuyện của Tiêu Cức.
Lúc vừa mới nướng thịt, Cao Du Giai cũng đã lặng lẽ hỏi qua Tiêu Cức. Thì ra Tiêu Cức thao đuổi cô gái này từ lúc bắt đầu học cao trung, chỉ là vẫn luôn không theo đuổi được. Cao Du Giai chưa nghe anh ấy nói qua nên cũng không biết hôm nay cô gái kia cũng đến, nếu biết anh sẽ không bảo cô kêu Du Du tới.
Kể từ khi kết thúc bữa tiệc nướng ngày hôm đó, cảm xúc của Du Du vẫn luôn không tốt. Mặc dù Ngô Đông Nghiên không biết tại sao cô ấy thích Tiêu Cức, nhưng đó là lần đầu tiên cô ấy thích một người, khẳng định rất khổ sở.
Lúc ấy, cô cũng nghĩ nếu cô thích Cao Du Giai nhưng anh lại không thích mình thì sẽ như thế nào? Chỉ là càng nghĩ trong lòng càng loạn lên.
May mắn là, lúc anh thích cô, cô cũng chỉ có thể thích anh.
Tác giả có một điều muốn nói: Chương này viết chữ O ngọt ngào (_∩) O sau khi hai người yêu nhau ~ Tôi hy vọng mọi người thích nó
Gửi fan hâm mộ nhỏ:
Một ngày nọ, Chu Chiếm đột nhiên hỏi Cao Du Giai: “Khi hôn cảm giác thế nào?”
Cao Du Giai híp mắt nói, “Mất hồn!”
Chu Chiếm lấy ra một cái TT và ném nó trước mặt anh: “Chờ cậu sử dụng cái này liền biết cái gì là chân chính mất hồn”. (Cái TT mọi người có hiểu không??? ^^^____^^^^)
Cao Du Giai: “…”
Thật lâu về sau, cuối cùng đồng chí Cao cũng đã đem ” tiểu Ngô lạnh lùng” ăn sạch sẽ, lúc sau nheo mắt lại nói: “Quả nhiên mất hồn.”