Ngày hôm sau, Cao Du Giai đi xin chuyển sang ban tự nhiên. Sau khi được chấp thuận, anh chuyển sang lớp cao nhị lớp 1 vào tuần tới. Chu Chiếm cũng ở lớp 1, hai người ngồi cùng một bàn.
Sau khi Chu Chiếm biết hai người đã chia tay, anh an ủi: “Phụ nữ như quần áo. Đừng nhăn mặt cả ngày. Người nào không biết còn tưởng tôi với cậu có thù oán!
Chu Chiếm là một tên lưu manh, tuổi còn nhỏ nhưng đã thay đổi vài người bạn gái. Từ trước đến giờ chưa từng thấy cậu ta vì chia tay mà đau khổ.
Cao Du Giai không thể làm được. Sau khi nghe Chu Chiếm nói, anh càng buồn bực hơn. Bất cứ khi nào nhớ đến việc anh và Ngô Đông Nghiên đã chia tay, anh không thể kiềm chế sự khó chịu trong lòng.
Anh vẫn nhớ cô, nhớ khoảng thời gian hai người bên nhau, nhớ cô đỏ mặt trước mặt anh, nhớ mọi thứ liên quan đến cô …
Anh nghĩ đến cô nhưng đồng thời cũng tức cô, giận cô vì sao dễ dàng vứt bỏ anh như vậy.
Vì vậy, mỗi khi thấy cô trên đường, anh quay đầu đi, không để cho cô nhìn. Ngay cả khi hai người trực tiếp gặp mặt, anh cũng cố nén nhịn không nhìn, sau đó đi đường vòng.
Ngô Đông Nghiên thấy anh như thế này, bắt đầu cảm thấy đau đớn. Anh ghét cô như vậy? Thậm chí không muốn nhìn?
Lâu dần, cô bắt đầu từ thương tâm chuyển sang tiếp nhận điều này. Có lẽ trong tiềm thức cô vẫn hy vọng anh có thể tha thứ cho mình, ít nhất không như bây giờ. Nhìn thấy cô liền quay đi như thể cô là kẻ thù vậy.
Nhưng cô là người đã bỏ rơi anh mà không có lý do nào. Ngược lại nếu cô bị bỏ rơi, cô có thể còn tức giận hơn nữa.
Sau khi không có Cao Du Giai dạy kèm, điểm số môn toán của cô giảm mạnh. Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, cô vẫn có thể vượt qua kỳ thi. Đến học kỳ thứ hai của năm thứ hai, điểm số môn toán của cô rơi xuống vực thẳm, không thể leo lên được nữa, tổng điểm từ thứ mười rơi xuống thứ ba mươi.
Nếu không phải dựa vào thành tích môn ngữ văn và lịch sử kéo lên, thì càng tệ hơn …
Không nghĩ tới về sau càng thảm hại hơn … Khi kỳ thi cuối cùng của kỳ hai cao nhị kết thúc, giáo viên chủ nhiệm cầm bảng điểm, thấy điểm của Ngô Đông Nghiên chuyển sang màu xanh lá cây thì mặt biến sắc, học sinh này học lệch như vậy a.
Khi vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nói: “Cô thấy một số bạn trong lớp học lệch đến lợi hại, ngữ văn và lịch sử điểm cao nhất, các môn khác cũng không tồi. Chỉ là toán học có 31 điểm. Cô hy vọng mọi người sẽ không học một phần, điểm môn toán vẫn rất quan trọng, vẫn còn kỳ thi tuyển sinh đại học trong một năm tới, đừng để bị kéo toàn bộ điểm xuống vì môn toán. “
Sau khi giáo viên chủ nhiệm nói điểm cao nhất trong bài kiểm tra ngữ văn và lịch sử, mọi người đều nhìn Ngô Đông Nhiên, biết rằng một số người được giáo viên chủ nhiệm nhắc đến thực sự chỉ là một mình cô mà thôi …
Ngô Đông Nghiên chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, muốn đào một chiếc hố để chôn mình …
Má ơi! Quá mất mặt!!!!!
___________________________
Sau buổi sinh hoạt lớp, Ngô Đông Nghiên buồn bã ỉu xìu thu thập sách vở quay về phòng, cô sắp lên cao tam. Làm thế nào có thể đưa bảng điểm cho cha mẹ giờ?
Ngay khi đến cửa ký túc xá, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ. Cô vội vàng mở cửa đi vào, cầm lấy điện thoại nói: “A! Ba, hôm nay ba đến nhanh như vậy sao?”
Cao Du Giai ở đầu bên kia của điện thoại đầu đầy hắc tuyến: “Ai là ba em! Nếu tôi thật sự là ba em, có một đứa con gái ngu ngốc như em sẽ sớm tức chết …”
“Anh, làm sao anh biết số điện thoại phòng tôi?” Bọn họ đã chuyển phòng, số điện thoại trong phòng cư nhiên cũng thay đổi.
Cuộc gọi này làm Ngô Đông Nghiên kinh ngạc, bởi vì kể từ lần cuối nói chia tay, hai người chưa từng nói chuyện qua, nhưng cô nghe một chút liền nhận ra anh.
Nhưng sau khi ngạc nhiên, cô mới phản ứng lúc trước cô gọi anh là gì? Cô thực sự đã gọi anh là ba …
Ngô Đông Nghiên buồn bực không chịu được, trong ký túc xá còn mỗi mình cô. Mọi người đã trở về nhà, cô đợi cho đến khi ba đến đón, vì vậy đã hơi muộn. Khi điện thoại reo, cô tưởng là ba cô tới rồi…
Nhưng anh vừa mới nói cô ngốc, thanh âm không khỏi tức giận vài phần: “Anh, anh nói ai ngốc! Tôi tưởng ba tôi đến đón, chỉ là nói sai mà thôi!”
“Ngô Đông Nghiên, còn tức giận sao! Em đạt vị trí thứ nhất môn lịch sử và ngữ văn, lại xếp cuối cùng môn toán, còn nói không ngu ngốc?” Cuối cùng còn cười lạnh một tiếng, là bị chọc tức!
Vừa nói về điều này, bả vai Ngô Đông Nghiên suy sụp rũ xuống, cô ủ rũ. Lát nữa còn không biết nên nói gì với ba, lúc này anh còn cười nhạo mình, cảm thấy ủy khuất không chịu được, nước mắt bắt đầu rơi.
Cao Du Giai đang dựa vào cửa sổ lớp học, một lúc lâu sau không thấy cô lên tiếng liền nói: “Sao? Không có gì để nói?”
“Nói gì đây … Nói tôi thực sự ngu ngốc à?” Giọng nói ủy khuất vang lên mang theo âm thanh giọng mũi.
Tay Cao Du Giai cầm điện thoại di động bỗng dưng căng thẳng. Cô khóc sao? Trái tim đột nhiên đau nhói. Anh chưa bao giờ thấy cô khóc. Trong ấn tượng của anh, cô rất thích cười. Cô luôn cười với anh một cách ngọt ngào, hiện tại thế nào lại khóc …
“Khóc cái gì! Tôi còn chưa nói gì …” Anh nhẹ nhàng hạ giọng ôn nhu.
Cô cảm thấy giống như anh đang nỉ non bên tai cô, nước mắt thậm chí còn dữ dội hơn, nhịn không được thổn thức nức nở.
Cao Du Giai cảm thấy tim mình sắp vỡ, chưa từng có cảm giác như vậy. Thấy cô khóc, anh còn cảm thấy khó chịu hơn. Trái tim dường như bị một bàn tay gắt gao nắm chặt. Cảm giác này chính là đau lòng.
“Đừng khóc, trước kia không phải học khá tốt sao? Có phải lười biếng không?” Anh vụng về an ủi cô.
“Trước kia là trước kia …” Giọng nói nhỏ và thấp, trước kia là vì có anh giúp cô học.
Cao Du Giai hít một hơi thật sâu. Cô nói đến trước kia, làm anh không khỏi nhớ đến lúc bọn họ bên nhau, đã gần một năm. Anh đã lâu không cùng cô nói chuyện.
Anh nhớ cô nhiều hơn anh nghĩ.
Ngô Đông Nghiên dần dần bình tĩnh lại, thật lâu sau không nghe thấy anh nói chuyện liền nói: “Tôi cúp máy đây, nếu không lát nữa ba tôi lại không gọi được.”
Cô nghe thấy anh thở dài: “Được …”
Vài phút sau khi cúp máy, điện thoại reo. Ngô Đông Nghiên cẩn thận nhấc máy, đầu kia điện thoại, thanh âm lớn của ba cô truyền đến: “Con gái, xuống lầu nhanh lên, ba đang ở dưới lầu.”
Cô vội vàng rửa mặt, lấy vali rồi đi xuống cầu thang. Ngay khi thấy mắt cô đỏ hoe, ông hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải thi không tốt không?”
Cô khóc vì không làm tốt bài thi, có nguyên nhân này, nhưng cái này không được đầy đủ, nhưng cô không thể nói với ba mình, chỉ mếu máo “Vâng … toán học rất tệ.”
Nhìn bộ dáng ủy khuất của con gái, cũng không nhẫn tâm phê bình cô: “Đi, về nhà trước, về nhà ba xem xem, giúp con làm bài tập.”
Sau khi về nhà ăn tối, cha cô thực sự cầm sách giáo khoa toán và bài thi của cô xem, sau đó xấu hổ phát hiện, ông đã dạy vật lý hơn mười năm, hiện tại nhìn vào sách toán học, cũng có chút không hiểu …
Anh xấu hổ ho khan hai tiếng, nói với con gái bên cạnh: “Cái này, con gái à, Ba đã lâu không có học toán học, sợ giảng cho con không được tốt. Ngày mai, ba sẽ tìm một gia sư toán giúp con học bổ túc.! “Nói xong còn cười khan vài tiếng.
Đêm nay trở về, vốn dĩ cho rằng sẽ bị ba mẹ mắng, nhưng họ cái gì cũng không nói, vẻ mặt ôn hòa bảo cô ăn nhiều hơn, ba cô còn nói phải cho cô học bổ túc, hiện tại còn nói tìm gia sư cho cô. Tất nhiên cô rất vui, liền ngoan ngoãn đáp ứng.
Kỳ thật cô không biết, trước đó ba mẹ cô có một cuộc họp nhỏ, hai người cảm thấy hiệu suất học tập của con gái bắt đầu giảm xuống kể từ kỳ nghỉ hè năm ngoái. Hai người bắt đầu nghĩ lại liệu họ xử lý vấn đề kia quá nghiêm khắc, khiến tâm lý con gái có bóng ma hay không? Cho nên không chuyên tâm học tập?
Cũng không phải chưa nghĩ đến việc con gái chưa cắt đứt mối quan hệ kia, nhưng con gái từ trước đến nay luôn nghe lời. Sau những lời dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, khẳng định cô sẽ không dám tái phạm. Khả năng này bị loại trừ. Hai người thảo luận và quyết định thay đổi phương pháp giáo dục...
Ngày hôm sau, ba cô đã tìm thấy gia sư toán cho cô, sau giờ nghỉ trưa liền đưa cô đến. Nhìn thấy gia sư mà ba tìm, cô kinh ngạc. Tại sao lại là ông nội Cao Du Giai??
Cô chỉ có thế chào hỏi: “Xin chào Cao lão sư!”
Khi học sơ trung, cô nghe các học sinh lớp bên cạnh phàn nàn gia sư toán của họ rất nghiêm khắc. Cô không ngờ rằng mình sẽ là học sinh của giáo viên già nghiêm khắc này.
Ông lão cười khan vài tiếng: “Tiểu Ngô a! Thật ngại, tối hôm qua anh cùng tôi nói chuyện, tôi cũng đã xem đề thi anh đưa, người già không dùng được, dạy mấy chục năm toán học sơ trung, tất cả các bài giảng được dạy đều quen thuộc. Hiện tại là toán học của cao trung, không thể so với sơ trung, chỉ sợ giảng không tốt! “
Nghe thấy thế khuôn mặt ba cô tuy rằng vẫn cười, nhưng trong lòng rất gấp, nhưng chỉ có thể cười nói, “Không sao đâu ạ, nếu như vậy cháu sẽ ra ngoài tìm xem có lớp học bổ túc nào không.”
“Ai…chỉ có thể như vậy, tôi rất xin lỗi!” Lão nhân vẻ mặt xin lỗi.
Thời điểm đang muốn cáo từ, lão nhân đột nhiên lên tiếng: ” A! Từ Từ … ta sẽ nhờ cháu nội đến giúp nha đầu này học bổ túc đi. Nó và con gái anh học cùng trường, năm sau sẽ thi đại học, thành tích toán học rất tốt!”
Ngô Đông Nghiên nghe được điều này tức khắc cứng đờ. Còn không phải là Cao Du Giai sao?
Khi ba cô nghe nói điểm số của anh rất tốt, ông lập tức nở nụ cười, liên tục nói được.
Tâm trí Ngô Đông Nghiên còn chưa trở về, lão nhân đã gọi cho Cao Du Giai. Khi tinh thần Ngô Đông Nghiên còn chưa hồi phục, việc này như vậy đã định …
Cho đến khi trở về nhà, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Ba muốn tìm một gia sư cho cô, làm thế nào lại là Cao Du Giai rồi …
Nhưng cô không thể nói không, vạn nhất nếu ba mẹ cô hỏi tại sao, cô sẽ trả lời thế nào? Vạn nhất nếu bọn họ biết đối tượng yêu sơm một năm trước của cô chính là người sẽ dạy kèm cho cô, thì …
Cho nên, không thể nói. Nếu không thiên hạ sẽ đại loạn. Mặt mũi của ba cô, đến lúc đó sẽ không biết như thế nào, vì vậy Ngô Đông Nghiên chỉ có thể im lặng chấp nhận sự sắp đặt.
Khi Cao Du Giai nghe điện thoại, nghe được tên Ngô Đông Nghiên, anh ngay lập tức đồng ý, nói sáng mai sẽ qua.
Giúp cô học bổ túc đúng không? Anh cầu còn không được.