Thi Đậu Rồi Hẵng Yêu

Chương 2



Edit: Nhạc Dao

Nghe vậy, tên đàn em đang chuẩn bị cất bài thi của đại ca đành phải miễn cưỡng đưa cho cô bạn.

Lâm Táo cúi đầu nhìn, thầm nghĩ: Ồ, được những 60 điểm luôn, cô còn tưởng cậu ta đội sổ cơ đấy.

Lúc này, tên đàn em tròn vo – Bàng Ngọc chỉ nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt bình tĩnh của cô nàng mới chuyển đến. Có phải cậu bị hoa mắt rồi không? Sao lại không phải là ánh nhìn yêu thầm vậy cà?

Sau khi phát hết bài thi, thầy dạy Toán giảng lại từng bài một, cũng bắt học sinh phải sửa lại bằng bút đỏ rồi nộp lại cho thầy vào cuối giờ.

Bàn tay cầm bút của Lâm Táo cứ lần lữa giữa những con chữ, chẳng biết nên sửa từ đâu. Nguyên do cũng rất đơn giản: Cậu chàng chỉ làm đúng mấy câu trắc nghiệm. Chẳng biết cậu ta chép bài của ai mà chỉ có mỗi phần trắc nghiệm, còn phần tự luận lại trắng tinh tươm, trông chẳng khác nào bài thi chưa làm. 

Lâm Táo chợt cảm thấy buồn cười, lắc đầu rồi viết từng bài giải một vào trong bài thi, sẵn tiện thêm vào những gợi ý được nhắc đến trong bài.  

Khi thầy giáo giảng được nom nửa, mọi người chăm chú chép bài, cuối cùng anh chàng đại ca cũng tỉnh giấc.

“Sao hôm nay đại ca tới trễ vậy ạ?”

“Đại ca gì chứ, gọi anh là được rồi!”

Khi nghe các nam sinh hàng dưới nói chuyện, Lâm Táo quay đầu nhìn thoáng qua.

Tiêu Uẩn mới dậy nên trông vẫn còn ngái ngủ, hai mắt lim dim, khuôn mặt vô cảm, lẳng lặng đặt tay lên bàn, chẳng mấy bận tâm đến cuộc nói chuyện của đám đàn em. Tuy cậu ta không nói lời nào nhưng cô vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy.

Tiêu Uẩn như cảm nhận được ánh nhìn của cô nên ngẩng đầu lên, vừa hay họ lại chạm phải mắt nhau.

Lâm Táo nhíu mày, giả vờ như chưa hề có gì, bình tĩnh quay đầu, để lại Tiêu Uẩn với vẻ khó hiểu.

Bàng Ngọc thấy vậy liền nhỏ giọng bàn tán: “Hồi nãy em thấy cô nàng chuyển trường nhìn anh Tiêu ngủ lâu lắm á.”

“Cô ấy được nhận bài thi của anh Tiêu mà lại không hào hứng như mấy nữ sinh khác, cũng chẳng thèm xin số điện thoại của ảnh.”

Một tên đàn em khác vội nói: “Cá béo, mày chỉ được cái nói đúng. Ai mà chẳng biết số cô gái muốn theo đuổi anh Tiêu nhiều đến nỗi có thể xếp thành một vòng quanh trường nhỉ?”

Triệu Vũ nhìn sắc mặt của đại ca rồi mới dám phát biểu: “Tao nghĩ anh Tiêu không thích kiểu nữ sinh vậy đâu. Theo tao thấy, ít ra cũng phải ngực to eo thon như hoa khôi của lớp 11-5 cơ.”

Đề tài của đám nam sinh quanh quẩn lại cũng chỉ có hai thứ: Game và nữ sinh.

Tiêu Uẩn ngước nhìn cái ót với mái tóc đuôi ngựa của cô bạn, trông cô bây giờ giống hệt như một gốc cây bách hợp kiên cường.

“Nói đủ chưa?” Hai người nghe vậy liền im bặt.

Giọng nói ngái ngủ của Tiêu Uần trầm hơn bình thường, khiến cho người khác vừa nghe đã cảm thấy đáng sợ hơn hẳn với lúc bình thường. Ai nấy cũng thầm nghĩ, chắc lúc này đại ca đang định tẩn đứa nào rồi, chỉ có mấy đứa ngu mới hó hé thôi.

Tiết Toán kết thúc vào giữa trưa, học sinh vừa nghe tiếng chuông là ùa ra ngoài kiếm ăn như mấy chú cún ngay. Lâm Táo chỉ đến căn tin chậm một chút mà nơi này đã đông nghẹt người như trong phim zombie. Thấy vậy, cô liền dứt khoát chuyển hướng. 

Sau khi mua đồ xong và ngồi xuống, cô mới chậm rãi xé cái bịch ra.

“Cậu chỉ ăn mỗi bánh đậu đỏ thôi á?” Phương Nghiên đang ăn ngấu nghiến cũng phải ngó qua bữa ăn đạm bạc của cô bạn. Ô kìa, ngoại trừ bánh mì thì cô bạn chỉ có mỗi nước lọc.

“Ừm.” Lâm Táo gật đầu.

Bên ngoài lớp học, đám con trai tụ tập trên hành lang để ngắm cảnh. Tiêu Uẩn ngậm ống hút, thơ thẩn đong đưa chân ngoài lan can.

Triệu Vũ nhanh nhảu đưa ra ý kiến: “Chiều nay cúp tiết xem phần hai của Truy lùng quái yêu không?” 

Bàng Ngọc vội tiếp lời: “Ấy, tao cũng muốn xem.”

Tiêu Uẩn nghe vậy liền hoàn hồn hỏi: “Phần 2 là gì? Truy lùng nhân yêu à?” 

Bàng Ngọc nổi da gà trả lời: “Xin anh Tiêu đừng nói giỡn, em thấy không mắc cười gì hết á…”

Tiêu Uẩn nghiêm chỉnh đáp lại: “Anh có nói giỡn đâu.”

Tiếng cười đùa của mấy người họ lớn đến mức cả lớp học đều nghe được, Lâm Táo cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.

Vào giờ nghỉ trưa, Tiêu Uẩn đang nghịch di động nhàn nhã gác chân lên bàn, đám đàn em cũng tụ tập quanh anh.

Bỗng nhiên, anh cảm nhận được có người đang đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên thì thấy cô nàng mới chuyển trường.

“Bài thi của cậu này.” Lâm Táo chìa bài thi Toán ra trước mặt anh, anh chỉ nhìn con 60 chứ không nhận lấy nó.  

Lâm Táo đợi một lúc lâu trong ánh nhìn mong đợi một cách kỳ lạ của đám nam sinh, sau đó liền dứt khoát đặt bài thi lên bàn anh.

“Tôi sửa hết những câu cậu làm sai rồi, cứ nộp bài cho lớp phó học tập là được.” Nói xong, cô liền quay về chỗ ngồi của mình.

Bàng Ngọc lẩm bẩm: “Thì ra cô nàng chuyển trường không thích đại ca thật á…” Đám thuộc hạ xung quanh nghe vậy vội vàng đè đầu bịt miệng cậu ta lại.

“Anh Tiêu đừng nghe nó nói bậy ha ha ha.”

Nghe vậy, khuôn mặt lạnh như tiền của Tiêu Uẩn bỗng y hệt Diêm Vương. Đám con trai vội vã đặt biệt danh cho Lâm Táo để xoa dịu bầu không khí.

“Cô nàng này nhỏ nhắn ghê, thậm chí còn chưa cao đến vai của anh Tiếu nữa, sau này cứ gọi là bé chim cút đi.”

“Gọi là bé cún lông vàng cũng được đấy.”

Tiêu Uẩn không để ý đến họ, chỉ cúi đầu lật bài thi. Ban nãy anh chưa nhìn kỹ, giờ nhìn lại thì mới thấy toàn bộ câu tự luận đã được sửa bằng bút đỏ với nét chữ tinh tế, hệt như con người của cô vậy.

Mùi mực vờn quanh cánh mũi, nét chữ nắn nót nơi trang giấy khiến Tiêu Uẩn ngơ ngẩn, trong khi mấy đáp án lại làm anh như lạc vào mê cung.    

Bên tai văng vẳng mấy chủ đề nhảm nhí khiến anh vô cùng bực bội, nhỏ giọng gầm lên: “Đừng cười nữa!”

Đám đàn em nghe vậy liền im miệng, hai mắt cứ nhìn theo đại ca đang cầm bài thi đến chỗ họ. 

“Có đứa nào hiểu bài thi trong đây không hả? Một đám thất học có gì mà cười!”

***

Khi Lâm Táo về nhà thì thấy mẹ đã dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, nhưng lại có rất ít gia dụng. 

Đôi vợ chồng ở quán ăn đối diện hiếu khách vừa biết mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau liền nhiệt tình mời họ đến nhà. 

“Hai mẹ con cứ yên tâm ở đây. Tuy nơi này không náo nhiệt bằng trong thành phố nhưng mua đồ gì cũng tiện cả.” Long Liên nói chuyện với Chúc Tiểu Thanh xong lại quay ra hỏi chồng: “Thằng con mình đâu rồi anh? Có phải nó lại ra ngoài chơi game không?”

Tiêu Nham dụi tắt điếu thuốc, rồi cười đáp: “Em đừng bận tâm đến nó, thằng con trai nào cũng thích ra ngoài chơi ấy mà.” Nói xong, ông liền rót hai ly trà đầy ắp cho mẹ con họ.

“Cảm ơn anh chị.” Chúc Tiểu Thanh vuốt tóc con gái rồi nói: “Em thấy phòng ốc ổn nhưng lại quá ít đồ gia dụng. Giờ con gái em cũng đã lớp 11, em đang định mai đi mua cho nó một cái bàn học đây.”

Long Liên vỗ đùi cái bép khiến Chúc Tiểu Thanh giật cả mình: “Ôi dào, em khỏi cần mua. Cửa hàng bán đồ gia dụng gần đây nhất cũng phải vài ki-lô-mét, nhà chị vừa hay lại có một cái bàn để không, em thích thì cứ lấy.”

“Thôi ạ, em nhớ con chị cũng đang học lớp 11 mà.”

“Không sao, thằng con kém cỏi của chị không cần đâu, dù sao thì nó chả có khiếu học tập gì sất.”

“…”

“Vậy em cảm ơn ạ. Táo nhi, mau cảm ơn dì đi con.” Chúc Tiểu Thanh đẩy nhẹ người con gái, cô liền lễ phép cảm ơn bà.

Nhà Long Liên chỉ có một tên nhóc nghịch ngợm nên bà rất thích mấy cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như này.

“Cháu tên Lâm Táo phải không? Con gái gì mà vừa đẹp người lại vừa đẹp nét, dì đoán cháu học cũng giỏi lắm nhỉ?”

Chúc Tiểu Thanh khiêm tốn trả lời: “Cũng tàm tạm thôi chị, được cái là con bé chưa bao giờ khiến em phải lo lắng cả.”

“Con gái em ngoan quá đi mất, mà Tiểu Táo học trường nào vậy em?”

“Con bé đang học lớp 11-6 của trường trung học phổ thông số 1 ấy chị.”

“Ấy, thằng con của chị cũng học lớp đấy này. Nếu được thì Tiểu Táo hãy giúp thằng nhóc nhà cô làm bài tập với nhé, cô chỉ mong nó được cái bằng cấp 3 thôi.”

Lâm Táo ráng nhớ lại khuôn mặt của ba mươi mấy nam sinh trong lớp, ai dè chỉ nhớ được anh chàng đại ca kia. Tuy cô không biết chàng trai quậy phá nhà dì ấy là ai, nhưng vẫn lễ phép đồng ý.

Hôm sau trời đổ cơn mưa, thời tiết mùa xuân âm lịch vẫn còn se lạnh, từng tốp học sinh mặc áo khoác dày cộm với đồng phục như mấy cái bánh chưng biết đi.

Lâm Táo gập dù lại, rồi vẩy hết nước khỏi nó. Bỗng nhiên, trước mặt cô tối đi, thì ra là anh chàng đại ca đang lướt qua cô.

Cậu ta vẫn mặc áo khoác thể dục, cổ áo dựng đứng che đến tận cằm, hai tay ung dung đút vào trong túi, cũng chẳng thèm ngó ngang ngó dọc gì cả. 

Lâm Táo nhìn theo bóng dáng cậu đi lên cầu thang, sau đó phát hiện vai cậu ta đã ướt một mảng.

Là cậu ta không cẩn thận hay chẳng bận tâm nhỉ?

Lúc vào lớp, thời tiết bỗng trở nên âm u, sấm sét vang khắp trời, những giọt mưa cũng theo đó mà chảy dọc theo những tấm kính, phong cảnh ngoài cửa sổ dần trở nên mờ ảo.

Giáo viên dạy Sử vẫn còn đang giảng bài: “Chủ nghĩa Tam Dân do Tôn Trung Sơn đề xuất là chủ nghĩa tôn vinh dân tộc, dân quyền lẫn dân sinh… Mấy em nghe cho kỹ vào, những lời thầy giảng đều là trọng điểm của bài thi đấy…”

Một tay Lâm Táo chống cằm, tay còn lại nhàm chán dùng bút viết lên sách giáo khoa. Nội dung trong này đã xưa lắm rồi, cô còn biết thầy giáo sắp nói gì nữa cơ. Nghĩ vậy, cô quay lên nhìn người phía cuối lớp thì thấy anh chàng kia cũng đang thả hồn lên mây, chẳng biết đang nhìn gì ngoài cửa sổ nữa. 

Cô nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì chỉ thấy mỗi lùm cây đang bị gió thổi bay tứ tung. 

Cậu ta đang nhìn gì thế nhỉ?

Chuông mới reo là anh chàng kia đã đứng phắt dậy.

Bàng Ngọc xoa đôi mắt lim dim của mình rồi nói: “Anh Tiêu đi giải tỏa nỗi buồn ạ? Cho em đi theo với.” 

Tiêu Uẩn chỉ nói đúng một câu rồi vội vã đi ra khỏi lớp: “Ngồi yên đi.”

Ấy vậy mà mãi cho đến khi tan học, cậu ta vẫn chưa trở lại, mọi người chẳng lấy làm lạ, giáo viên cũng lơ luôn việc này.

Lâm Táo bỏ đồ vào cặp rồi bước ra khỏi lớp. Vì cô không thích chen chúc với phụ huynh đến đón con ở cổng trường, nên đã đi về bằng cổng sau. 

Lúc cô đi dọc theo chân tường đến cuối hàng hiên thì thấy một bóng người đang ngồi cạnh lùm cây để làm gì đấy, trên tay người đó là một cây dù đen. 

Từ góc độ này, Lâm Táo chỉ có thể nhìn ra đây là một chàng trai. Trong lúc cô tò mò, chàng trai đã nghiêng người, cô nhìn thấy được một bé mèo con trong cái thùng giấy rách nát đang được cây dù kia che chở.

Từ việc cái thùng được che chắn bằng vải nhựa lại chất đầy quần áo cũ và có cả cái chén nho nhỏ nơi góc, đến cả vị trí của nó thuộc khu dạy học là cô đã biết cậu ta đã nuôi bé mèo này được mấy ngày rồi.

Trong mắt Lâm Táo, cảnh tượng ngón tay thon dài của nam sinh đang vuốt lông bé mèo dưới tán dù hệt như một bức tranh thủy mặc vậy.

Cô thầm nghĩ: Thì ra bây giờ vẫn còn người ngốc nghếch đến cỡ này luôn ư?

Lúc người này đứng lên, cô mới biết đây là Tiêu Uẩn.

Sao lại là cậu ta…

***

Lời tác giả:

Tiêu Uẩn: Mấy đứa học giỏi ghê gớm thật