Lâm Táo cúi đầu nhìn chàng trai đang đỏ bừng mặt, rồi chớp mắt nói: “Cậu không cần đỡ tôi đâu, tôi đứng vững lắm.”
Tiêu Uẩn tức ói máu với cô nàng này, hết hồn hỏi lại: “Khó thế mà cậu cũng nghĩ được à? Cậu có biết tụi mình đang ở lầu mấy không hả? Từ đây ngã xuống là tan xương nát thịt luôn đấy!”
Bàn tay đặt ngang eo của cô vừa nóng vừa mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy mất tự nhiên mà cựa quậy, cũng không tin câu tan xương nát thịt của cậu chàng mấy.
Lâm Táo: “Nếu tôi không đứng như vậy thì tôi không lau ở bên ngoài cửa sổ được.”
“Cậu đừng nhúc nhích! Ở đây nguy hiểm lắm, cậu đi xuống để tớ làm cho!”
“Tôi đã leo lên rồi mà.”
Cô nàng không chịu đi xuống với anh chàng không chịu bỏ tay ra cứ giằng co như vậy đấy.
Lâm Táo thò đầu ra nghía thử. Cô vốn không sợ độ cao, mà lớp họ lại không quá cao, vậy mà cánh tay đang ôm eo cô lại rất chặt, biểu cảm của cậu cũng rất nghiêm túc, khiến cô có cảm tưởng như dù mình có là diều thì vẫn sẽ bị cậu ta lôi về cho bằng được.
Lâm Táo cúi đầu, hai người nhìn nhau giây lát, cô bỗng nhiên bật cười.
“Cậu…” Cô còn chưa kịp nói gì thì một cơn gió mang theo cát bụi đã thổi tới, thân hình cũng vô thức khuỵu xuống. Lúc này, bàn tay nơi eo bỗng siết lại, đầu cô lọt thỏm trong lồng ngực của cậu chàng.
Một lát sau, cơn gió khủng khiếp này mới ngừng lại.
Cô mở mắt mới nhìn rõ Tiêu Uẩn đang quỳ trên mặt bàn, hai tay cậu ôm chặt cô như thể đang bảo vệ người mình yêu quý nhất vậy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Táo tiếp xúc thân mật với nam sinh cùng tuổi mình. Cơ thể con trai rắn chắc, trên người còn vương mùi mồ hôi sau khi vận động. Mùi hương này giống như thảm cỏ được ánh mặt trời chiếu xuống, rất dễ chịu.
Lâm Táo đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu ta động đậy, bèn đẩy nhẹ cậu. Tiêu Uẩn hoàn hồn, vội vàng buông tay.
“Xin, xin lỗi.”
Cậu lùi về sau hai bước, lúc ngẩng đầu lên lại trở nên ngẩn ngơ.
Lâm Táo phiền muộn dựa vào cửa sổ, bàn tay tuỳ ý vuốt mái tóc dài rồi vén nó ra sau tai.
“Cột tóc của tôi bị rớt xuống dưới mất rồi.”
Bình thường Lâm Táo chỉ toàn buộc đuôi ngựa, trước trán và vùng tóc mai chỉ lưa thưa vài sợi tóc, giờ cô xoã mái tóc dài mượt mà như tấm vải satanh ngang vai đã khiến cho Tiêu Uẩn bị hớp hồn trong giây lát.
Cô vuốt nhẹ mái tóc, nhìn sang cậu chàng đang thẫn thờ, cậu vội vàng hoàn hồn.
“Tớ sẽ xuống nhặt cột tóc cho cậu, nhưng cậu phải xuống dưới đấy!!!”
Lâm Táo thấy mặt cậu ta đỏ như gấc thì đành làm theo ý cậu.
Tiêu Uẩn đợi cô leo xuống rồi mới vội vã rời khỏi lớp học. Cậu cứ đi ba bước thành một, tiếng gió rào rạt bên tai.
Đầu óc cậu cứ lâng lâng, bàn tay lại vô thức nhớ về cảm giác mềm mại ban nãy…
Tiêu Uẩn chạy xuống vườn hoa dưới lớp học. Ở đó có một bụi cây đầy lá và cỏ dại, khiến cậu không biết phải làm thế nào mới tìm được dây cột tóc nhỏ nhắn của cô nữa.
Lúc cậu khom lưng tìm đồ, hành lang vốn đang yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân, theo sau là tiếng nói chuyện của mấy nam sinh.
Cậu ngẩng đầu lên, vừa khéo lại chạm phải ánh mắt của ba người họ.
Thằng đầu têu mặc ngược áo khoác lưu manh liền chỉ vào cậu: “Thì ra là mày…”
Tiêu Uẩn đứng thẳng dậy, vứt cọng cỏ trên tay xuống đất, nhíu mày với vẻ hung dữ: “Hử?”
Lâm Táo đợi khoảng mười phút nhưng vẫn không thấy Tiêu Uẩn trở lại, chống tay lên thành cửa sổ rồi nhoài người ra xem lại không thấy bóng dáng cậu ở dưới lầu đâu cả.
“Cậu ta về rồi sao?”
Lâm Táo ngẫm nghĩ, dứt khoát lau nốt cái cửa sổ còn lại, rồi đeo cặp xuống tìm cậu.
Chưa tới 7 giờ mà ngoài trời đã đen kịt, học sinh lớp 10 và 11 đã về hết, chỉ còn mỗi lớp 12 ở lại tự học.
Lâm Táo vừa đi xuống tầng một đã gặp phải một nhóm người dìu dắt nhau đi từ phía hành lang đến chỗ cô. Dựa theo đồng phục của họ, cô đoán đám người này đang học lớp 12, mặt mũi người nào người nấy cũng bầm dập.
“Thằng quái vật Tiêu Uẩn này xuống tay cũng mạnh gớm.”
“Tụi mình chỉ trấn lột chút tiền tiêu vặt của đứa nhóc lớp 10 mà nó cũng nhiều chuyện cho được.”
“Thôi, sau này cứ né nó ra là được rồi.”
Lâm Táo khựng lại khi nghe cuộc đối thoại của họ và họ vai chạm vai rồi đi lướt qua nhau, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, trong khu vực cầu thang chỉ còn lại mỗi tiếng bước chân của cô.
Nói thật, nếu không phải cô chính tai nghe thấy cuộc trò chuyện mới nãy thì cô cũng sẽ cho rằng sáng nay Tiêu Uẩn và Triệu Vũ đến trễ là vì kéo bè kéo cánh đi đánh nhau như bao người.
Lúc quẹo vào một ngã khác, cô bỗng nhiên ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, ngẩng đầu lên thì thấy có một cái bóng mờ ảo trong màn mưa.
Tiêu Uẩn xắn tay áo ngồi cạnh bồn hoa, trên tay cậu là ánh lửa leo lắt, đôi mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
“Cậu phải về rồi à?” Tiêu Uẩn đứng dậy, bỗng nhiên ném đầu thuốc xuống đất, gãi đầu nói: “Tớ chưa tìm thấy cột tóc của cậu nữa, hay để tớ đưa cậu về nhé?”
Lâm Táo thấy mu bàn tay của cậu bị trầy, khoé miệng cũng vậy, gật đầu thay cho lời đồng ý.
Cả hai kẻ trước người sau đi ra cổng trường, giọt mưa bay lất phất trên mặt khiến cô cảm thấy hơi lạnh, ôm vai chạy thật nhanh lên xe buýt, ai dè lại thấy Tiêu Uẩn vẫn còn đứng nơi trạm xe.
“Cậu lên đi chứ.”
“À… Ừ.” Cậu vốn định lái xe chở cô về mà.
Vì hai người họ ngồi tuốt ở phía sau, lại còn qua giờ cao điểm nên trong xe vắng tanh.
Lâm Táo xui xẻo ngồi trúng cạnh một cái cửa sổ đóng chưa sát, gió lạnh cứ thế ùa vào. Cô giơ tay đóng nó lại, ai dè nó chẳng xi nhê gì. Lúc cô định thây kệ cái cửa sổ thì cậu chàng bên cạnh đã nhẹ nhàng vươn tay ra đóng nó lại.
“Cảm ơn cậu.” Lâm Táo khẽ cảm ơn, Tiêu Uẩn chỉ bình thản “Ừ.”
Suốt cả chặng đường, không ai trong số họ nói chuyện cả. Chắc vì đã xế chiều nên Lâm Táo cứ vô thức nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vì xe buýt quá chật hẹp, cậu chàng bên cạnh lại có vóc dáng cao ráo nên cứ đụng vào cô mỗi khi xe quẹo qua khúc quanh. Tiêu Uẩn giống như một cái cột trụ khổng lồ ngăn cách cô và thế giới ngoài kia, khiến cô có cảm giác như mình đang bị nhốt trong một không gian riêng vậy.
Hai mươi phút sau, cả hai cùng nhau xuống xe. Mưa và gió lạnh thổi vào mặt khiến cô khựng lại, một cái áo khoác bỗng nhiên trùm lên đầu cô.
Lâm Táo ngước lên thì thấy Tiêu Uẩn đã đến trước mặt mình: “Cậu khoác nó đi, coi chừng bị cảm đấy.”
“Còn cậu thì sao?”
“Tớ khoẻ hơn cậu nhiều.” Cậu thuận miệng trả lời, tay đút túi thong dong đi dưới mưa, bóng dáng bỗng trở nên mờ dần.
Lâm Táo siết chặt cái áo khoác thể dục trong tay, mùi hương và hơi ấm còn sót lại của cậu như sưởi ấm lòng cô vậy.
Họ cùng nhau sánh bước dưới cơn mưa, chẳng mấy chốc đã đến cổng của khu chung cư. Tiêu Uẩn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô thì thấy ống tay áo dài thòng đã che mất cánh tay cô, chỉ còn mỗi móng tay nhỏ nhắn lộ ra, trông cô chẳng khác nào đang mặc váy.
Dáng vẻ này của cô quá đáng yêu, khiến cậu không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
“Mẹ cậu về chưa?”
Lâm Táo sửng sốt rồi trả lời: “Chưa đâu, gần đây mẹ tôi toàn về khoảng 8 giờ thôi.”
Khi nhận được đáp án mà mình muốn, cậu giả vờ lơ đễnh hỏi: “Chắc cậu đói bụng rồi nhỉ? Ba mẹ tôi cũng chưa về, hay tụi mình đi đâu ăn tối đi?”
Cô hết nhìn khuôn mặt đỏ ửng rồi đến quần áo ướt nhẹp của cậu, chắc cậu ta đói rồi nhỉ? Tính ra thì hôm nay cậu ta đã giúp cô, thôi thì khao cậu một chầu cũng được.
Mười phút sau, họ đã yên vị trong một tiệm mỳ.
Tuy Tiêu Uẩn hồi hộp đến mức sắp xé nát cuốn thực đơn trong tay, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Cậu có thích pudding trà xanh không?”
Lâm Táo không trả lời cậu ngay, mà nhìn sang các món bán chạy hôm nay ở trên tường. Sau đó, cô nói với cô nàng phục vụ: “Cho em một tô mì thịt bò băm nhỏ xào với cải đi ạ.”
Tiêu Uẩn lại giống như không nghe thấy lời cô nói, ngón tay khẽ di chuyển trên màn hình điện thoại.
“Cuối tuần này tụi tớ sẽ đi thám hiểm toà nhà khoa học cũ, cậu có muốn đi chung không?”
Lâm Táo vô cùng ngạc nhiên, thì ra họ đã thân với nhau đến vậy rồi sao?
Trên màn hình của Tiêu Uẩn là tấm ảnh thật lớn của toà nhà khoa học bỏ hoang. Trước kia toà nhà này được dùng làm phòng thí nghiệm lý hoá, lâu ngày tường bị nứt nhưng không được tu sửa, cỏ dại và rong rêu đã mọc đầy, trông chẳng khác nào một căn nhà ma.
Cô trầm ngâm vài giây rồi hỏi: “Có những ai đi vậy?”
“Triệu Vũ này, Bàng Ngọc nữa, còn có những người mà cậu không thân nữa.” Tiêu Uẩn chợt nhớ ra chỉ có đám con trai bọn họ, chứ không có một mống con gái nào, không biết cô ấy có chịu đi không nhỉ?
Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung: “Tớ cũng đi nữa.”
Thấy Tiêu Uẩn tự nhận mình thuộc về nhóm người rất thân với cô, Lâm Táo thầm nghĩ: Lẽ nào họ đã là bạn thân với nhau? Sao cô lại không phát hiện ra nhỉ…
Lâm Táo không muốn cậu bị mất mặt nên đã đồng ý: “Được thôi.”
Cậu chàng rất vui khi cô đã đồng ý, đôi mắt như đang toả sáng, đáng yêu hệt như cây dừa lắc lư trên hòn đảo đã bình yên sau cơn bão vậy.
Đáng yêu á?
Trong lúc cô đang nghi ngờ vốn từ của mình thì cậu lại hỏi tiếp: “Cậu ăn pudding trà xanh không?”
“…”
Cuối cùng, hai người đều gọi mì – một tô siêu lớn và một tô nhỏ, Tiêu Uẩn còn gọi thêm một phần pudding trà xanh.
Món tráng miệng đặt cạnh tô mì siêu bự trông chẳng khác nào đồ chơi bé bé xinh xinh.
“Cho cậu nè.” Vì Lâm Táo rất ít được nhìn thấy mấy món đồ ngọt được chế biến công phu như vậy, nên không kìm được mà nhìn nó vài lần khi cậu ta đẩy nó đến trước mặt cô.
Tiêu Uẩn nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi rồi nói: “Cậu ăn đi.”
“Cảm ơn cậu.”
Đôi mắt sáng ngời kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc khiến cậu đáng sợ hơn bình thường, Lâm Táo không biết mình có nên ăn hay không. Thế là, bữa cơm này đã kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ như vậy đấy.
Lúc họ ra tới cửa thì mưa đã ngừng, Lâm Táo gấp áo khoác của cậu lại rồi ôm vào lòng: “Giặt xong tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Tiêu Uẩn đi đằng sau hết nhìn cửa rồi lại nhìn cô: “Ừ…”
Cô đã đi xa nhưng cậu vẫn còn đứng tựa vào chân tường.
Sao cậu lại cảm thấy rạo rực một cách kỳ lạ khi nhìn cô mặc đồ của mình nhỉ?
Tiêu Uẩn che mặt, cúi đầu nghĩ thầm: Rốt cuộc thì cậu bị quái gì vậy trời?
Hôm sau, Lâm Táo vừa đến lớp đã thấy ngay dây cột tóc mới toanh trong hộc bàn. Phía trên sợi dây được trang trí bằng thứ gì đó hồng hồng.
Nói thật thì số người trong lớp mà cô biết chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Cô nhìn thoáng qua người đang ngồi phía sau thì thấy cậu chàng đang chăm chú đọc… Sách giáo khoa của môn Toán.
Triệu Vũ có cơ hội là nịnh cô ngay: “Ấy chà, bữa nay bạn cùng bàn đổi đồ trang sức mới luôn ta, tôi thấy trái dâu này đẹp ghê á.”