Tiếng chuông báo cháy reo lên inh ỏi, làn khói dần lan ra.
Mọi người co cụm lại một chỗ cùng mấy cái đèn pin nhưng vì trời tối quá, nên trừ ánh sáng le lói của đèn pin thì chỉ thấy mấy bộ bàn ghế bỏ đi được chất thành từng đống trong một góc.
Lâm Táo nhìn chằm chặp hành lang phía trước, màn đêm đen kịt dường như biến thành đầm nước sâu cuốn bọn họ chìm vào. Dù đang là ban ngày nhưng cửa sổ đầy bụi không để lọt một tia ánh sáng, cả đám nhìn nhau sợ hãi, trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ngay khi mọi người đều hoảng loạn không dám ho he gì, một tiếng “ting” bỗng vang lên, sợi dây trong tay Phương Nghiên bị đứt, chiếc chuông rơi xuống đất phát ra tiếng vang khá lớn.
Âm thanh vốn vui tai nay lại khiến cả đám đều hồn bay phách lạc.
Triệu Vũ vội trốn sau lưng Tiêu Uẩn, tay ôm chặt eo cậu ta, sợ sệt hỏi: “Đã… Đã có cái gì xuất hiện chưa?”
Những người còn lại đều bắt đầu cảnh giác, Bàng Ngọc còn lấy một chiếc ghế đẩu gãy giả làm khiên chắn trước mặt.
Trương Quyền nuốt nước bọt, thúc nhẹ vào người Phương Nghiên: “Này… Kiếm gỗ đào của cậu đâu? Thiên la địa võng, trận pháp ngũ hành bát quái đâu cả rồi? Lôi ra dùng đi chứ!”
“Có cần dán bùa lên từng người không nhỉ?…”
Cả đám xôn xao, Phương Nghiên có lẽ cũng không lường trước được câu chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này. Cô bạn ngơ ra một lúc mới bắt đầu lục lọi trong cặp. Do trong phòng quá tối nên mất một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy thứ cần tìm. Lúc này mọi người ai nấy đều hoang mang tột độ.
Bỗng có một cái bóng lướt qua mặt đất.
“Chờ… Đã!” Trương Quyền lắp bắp, cậu ta cố hạ giọng xuống thật nhỏ: “Hình như tao vừa thấy có cái gì đó chạy ngang qua!”
Ai nấy đều im phăng phắc, mười mấy con mắt đều đang dán chặt vào hành lang tối đen, không ai dám khinh suất.
Triệu Vũ dụi mắt, cậu ta vừa định đổi sang tư thế khác thì một tiếng “rầm” rất lớn liền phát ra. Mấy bộ bàn ghế cũ xếp nghiêng ngả lên nhau bất ngờ đổ sập.
“Aaaaaaaaa!”
“Aaaaaaaaaaaaa!”
Cả đám hét ầm lên, tiếng la thất thanh như đàn kiến gặp dòng nước lớn. Mọi người chen nhau chạy xuống tầng dưới, Lâm Táo còn đang mơ hồ thì bả vai bị ai đó đẩy trúng, may là cô vẫn đứng vững. Bụi bay mù mịt khắp nơi khiến ai nấy sặc sụa, mắt mở không ra.
“Đứng yên đi! Đừng ai chạy hết!” Tiêu Uẩn nhíu mày nói, tiện tay nắm lấy cổ áo của ai đó. Còn cái người bị cậu túm chặt cổ áo kia thì hai mắt nhắm tịt, hai tay vung vẩy loạn xạ làm như Tiêu Uẩn là một thế lực gì đó rất ghê gớm.
Tiêu Uẩn rút tay về một cách dứt khoát, thôi thì mặc kệ cậu chàng muốn lăn lê kiểu gì cũng được.
Cậu híp mắt nhìn quanh một lượt, thấy Lâm Táo đang cúi gập nửa người che mặt trốn gần tường trông có vẻ không được khỏe cho lắm thì chạy ngay đến.
“Cậu bị làm sao đấy? Đau chỗ nào à?”
Lâm Táo bị bụi bay vào mắt nên nhắm tịt hai mắt. Cô dùng lòng bàn tay che kín miệng và mũi, đồng thời lắc nhẹ đầu.
Tiêu Uẩn cảm thấy khung cảnh trước mắt đẹp tựa tranh vẽ khiến lòng cậu rung động. Mặc dù nó chỉ diễn ra trong nháy máy nhưng đã kịp thắp lên trong đầu cậu một ánh lửa. Tiêu Uẩn bỗng nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
Cậu giật mạnh dây kéo áo khoác, hai tay nắm chặt hai bên túi áo, duỗi thẳng hai cánh tay thon dài ôm chặt ai đó trong vòng tay.
Người nọ gầy tong teo, Tiêu Uẩn cúi đầu nhìn thì cảm nhận được cô đang hơi chống cự, nhưng chẳng lâu sau đã rúc đầu vào ngực cậu. Ôi chao, sao cái hành động này có thể yếu đuối mỏng manh, ngập tràn sự tin tưởng và mong muốn được bảo vệ thế nhỉ?
Tiêu Uẩn nghĩ thầm: Làm sao bây giờ nhỉ? Không biết cô ấy có cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ như vậy không nữa… May là bình thường mình thích vận động, không thì giờ sẽ không đứng vững luôn mất.
Lâm Táo cũng trăn trở không thôi: Bụi bay mịt mờ muốn tắt thở luôn mất…
Bẵng đi một lúc lâu Tiêu Uẩn mới tỉnh táo trở lại. Lúc này tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lâm Táo vừa hay cũng truyền đến bên tai cậu.
“Xin lỗi cậu nhé.” Tiêu Uẩn buông tay, đồng thời bước lùi về sau, kéo khoảng cách giữa hai người về mức an toàn.
Tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy, mình vừa mới giúp cô ấy nên chắc Lâm Táo cũng không để bụng đâu. Ít ra thì cô sẽ không nghĩ cậu là một tên biến thái…
Khi Tiêu Uẩn vẫn đang băn khoăn không biết cô có ngầm đánh giá gì cậu không thì Lâm Táo dụi hai mắt, nhìn quanh bốn phía.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Cô hỏi xong thì Tiêu Uẩn mới để ý trên mặt đất đầy bụi đã có thêm rất nhiều dấu chân chồng chéo lên nhau tự bao giờ. Đám con trai khi nãy cùng chia đội để đi thám thính giờ chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Góc cầu thang vẫn tối đen như mực, ánh sáng le lói từ chiếc đèn pin trong tay Tiêu Uẩn là nguồn sáng duy nhất ở đây.
Tiêu Uẩn nhỏ giọng mắng: “Một lũ nhát gan rủ nhau chạy cả rồi.” Cậu nhìn sang Lâm Táo hỏi ý kiến: “Cậu còn đi tiếp được nữa không?”
Cô gật đầu đồng ý.
Đống bàn ghế hỗn độn kia vẫn nằm yên ở chỗ cũ, Tiêu Uẩn cầm đèn đi đến đó, Lâm Táo dè dặt theo sau cậu.
Ở đó chẳng có yêu ma quỷ quái gì cả, trên mặt đất chỉ còn lưu lại dấu chân mờ ảo của một loài động vật gặm nhấm nào đó.
“Chậc, chân ghế bị chuột cắn gãy mất rồi.”
Khung cảnh trước mắt khiến cả hai nhụt chí, thôi thì đành quay về chỗ cũ vậy.
Chỉ còn nhóm hai người họ trong tòa nhà rộng lớn, bầu không khí dần trở nên ớn lạnh hơn. Ánh đèn pin trong tay Tiêu Uẩn cũng trở nên lạnh lẽo khác thường.
Lâm Táo nắm chặt lấy quần áo, lòng thầm mong có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Lâm Táo đề nghị: “Cậu có số điện thoại của nhóm Triệu Vũ không? Gọi thử xem họ đang ở đâu, tránh trường hợp chúng ta bị lạc.”
Xui thay, Tiêu Uẩn không hề nghĩ đến tình huống này. Trong bóng tối, cậu thấy Lâm Táo bước từng bước thật chậm nên dừng lại, chìa tay về phía cô.
“Hay cậu nắm tay tớ đi?”
Lâm Táo hơi sững lại, ánh mắt tập trung ở đôi bàn tay đang chìa ra trước mặt mình: “Tôi vẫn ổn, không sao đâu.”
Tiêu Uẩn ngờ nghệch một lát rồi khẽ gật đầu. Cậu cứ đi chậm rãi phía trước cô, bình tĩnh đến độ như chưa hề xảy ra chuyện vừa rồi. Cả hai không nói gì nữa, bầu không khí trong tòa nhà lúc này cũng theo đó mà trầm xuống một cách đáng sợ.
Lâm Táo vốn không nhát gan, nhưng càng gần đến góc cua thì tầm nhìn càng tối dần, cô không tài nào thấy rõ được khung cảnh xung quanh.
Cô bèn duỗi thẳng cánh tay ra quơ quơ trong bóng tối, bất thình lình va phải lưng ai đó.
Ngón tay cô trượt theo cái áo của người đó, lần tìm tới vạt áo rồi nắm chặt.
Khi Lâm Táo chạm vào lưng mình, người Tiêu Uẩn cứng đơ như hóa đá. Cậu cảm nhận được có đôi bàn tay đang chạm vào lưng mình, tâm tình cậu rối như tơ vò. Rõ ràng biết cả nhưng Tiêu Uẩn lại chẳng lên tiếng, cứ để mặc cô tiếp tục. Cậu cố gắng bắt kịp động tác của Lâm Táo, từ từ di chuyển xuống tầng một.
“Cái đám thối tha kia lại cả gan khóa cửa rồi!”
Cánh cửa đang mở trước đây giờ đã bị đóng chặt. Tiêu Uẩn dùng sức kéo cửa ra nhưng không được.
Lâm Táo nheo mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa: “Không phải bị khóa đâu, có thể lúc bọn họ chạy ra sơ ý làm sập chốt thôi.”
Cô quay lại thì thấy Tiêu Uẩn đang nhíu chặt hai hàng lông mày, tóc tai dựng hết cả lên, có vẻ là rất tức giận bèn an ủi: “Cậu đừng giận quá, chắc họ chưa chạy xa đâu, bình tĩnh lại rồi ắt sẽ quay về tìm chúng ta thôi.”
Một tia sáng vừa hay xuyên qua khe cửa chiếu vào chỗ Lâm Táo. Nó khiến sự dịu dàng nơi cô bừng sáng lên như ánh mặt trời.
Tiêu Uẩn bỗng cúi thấp đầu, cậu chàng thầm cảm ơn bóng tối xung quanh giúp che dấu gương mặt đang ửng đỏ của mình.
Nàng từ đâu lạc bước đến đây hỡi nàng thơ?
Lâm Táo cảm thấy hơi mệt vì chuyến thám hiểm hôm nay, cô ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định tìm nơi nào đó nghỉ ngơi. Tiêu Uẩn dĩ nhiên là tán thành vô điều kiện.
Hai người họ cùng nhau di chuyển đống bàn ghế kia rồi ngồi nghỉ trong phòng vi tính ở tầng một.
Tiêu Uẩn nhẹ nhàng nhảy lên mặt bàn mở cửa sổ cho không khí thổi vào. Cậu quay lại nhìn cô, Lâm Táo mệt mỏi ngồi tại chỗ, nét mặt trông hơi khó chịu.
Tiêu Uẩn đột nhiên nhảy từ trên bàn xuống, lục lọi gì đó ở trong túi quần.
“Chắc cậu đói rồi, ăn cái này đi.” Cậu lấy từ trong túi ra cây kẹo mút.
Đây là kẹo vị sữa bò mà các bạn nữ thích ăn dạo gần đây, bên trong là nhân hạnh nhân, bên ngoài được bọc giấy trong suốt, dây buộc thắt hình con bướm.
Lâm Táo không nhận ngay, ánh mắt cô hết dán chặt vào viên kẹo “mờ ám” kia lại đảo về phía Tiêu Uẩn trông cũng chính trực phết.
“Cảm ơn nhé.”
Cây kẹo mút còn vương chút hơi ấm của Tiêu Uẩn, Lâm Táo nhận lấy rồi nắm chặt trong tay.
Không ngờ cậu ta cũng có thói quen đem theo kẹo…
Còn về phía Tiêu Uẩn, cậu chàng hiển nhiên chẳng biết được cô đang nghĩ gì. Cậu lân la ngồi xuống gần Lâm Táo. Tiêu Uẩn đang độ phát triển nên vóc dáng thay đổi từng ngày, mỗi ngày mỗi cao như trúc mọc đầu đình. Cậu gấp gọn hai chân ngồi ngay ngắn nhưng lại loay hoay không biết đặt tay ở đâu.
“Kế hoạch hôm nay thất bại thảm hại, lần sau cậu lại tham gia nhé?” Tiêu Uẩn mở lời, cuối câu còn cố tình nâng cao giọng, tràn ngập mong chờ cô sẽ đồng ý.
Lâm Táo nghe cậu nói thì sực nhớ lại gì đó, cô lấy từ trong cặp ra một cuốn sách mới tinh.
Cô nhét cuốn sách đó vào tay Tiêu Uẩn: “Tôi vừa mua đấy. Ban đầu định kết thúc chuyến đi này sẽ tặng cậu như là quà cảm ơn dây cột tóc đợt trước. Cậu yên tâm nhận đi, tôi mua theo sức học của cậu đấy…”
Nói xong cô còn cẩn thận giải thích thêm: “Có qua có lại ấy mà.”
Tiêu Uẩn ngơ ngẩn nhìn cuốn sách trong tay. Bìa sách được in màu sặc sỡ kèm thêm một lớp chống nước, độ dày vừa phải, thoang thoảng mùi mực in. Ngoài bìa in màu mấy chữ “Kiến thức tiếng Anh tổng hợp dành cho người mới bắt đầu”.
Lâm Táo cho là cậu đang phấn khích bèn vỗ vào bìa sách tiếp tục: “Bây giờ bắt đầu học vẫn còn kịp đấy, cậu cứ đi theo hướng dẫn trong sách thì nhất định sẽ sớm lấy lại được căn bản. Cứ kiên trì vào nhé.”
Da mặt Tiêu Uẩn hơi căng ra, cậu cố gắng cười gượng.
“À thế thì… Cậu có dạy tớ được không ấy nhỉ?”
Bây giờ đến lượt Lâm Táo đờ ra. Đôi môi đang mỉm cười bỗng trở nên cứng nhắc, từ xa nhìn lại trông giống một nụ hoa đang bung nở.
“Ừ.”
Ánh nắng len lỏi chiếu vào bên trong khiến không khí quanh phòng cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.
Điện thoại của Tiêu Uẩn đột nhiên đổ chuông.
Triệu Vũ gào lên trong điện thoại: “Alô?! Đại ca à, anh còn sống hay đã bị mấy con ma nữ kia tha xuống suối vàng rồi? Đợi một lát em mang bảo kiếm đến cứu anh ngay!!” Giọng cậu ta to đến nỗi đâm thủng cả màng nhĩ người nghe.
Tiêu Uẩn: Thôi mày nhanh cút khỏi mắt tao đi.
***
Lời tác giả:
Nam chính học hành lơ tơ mơ cũng biết quyến rũ con gái nhà người ta cơ đấy.