Chương 27: Không mời mà đến
Liên phủ lần này chỉ là cưới thị thiếp, tuy không phải chính thê, nhưng dựa vào địa vị của Liên gia ở trong triều, muốn gả vào cũng không phải số ít.
Liên phu nhân mới vừa tìm đến nàng, bên kia người tặng lễ cầu nàng làm mai sắp đạp vỡ ngưỡng cửa.
Trương bà mối ôm không dưới mười bức họa, vốn nghĩ việc hôn nhân không khó, hơn nữa với miệng lưỡi ba tấc của mình, nhất định có thể thành công, không nghĩ rằng lại ăn mệt trước một hài tử.
“Phương thảo thiên nhai người tựa mộng, vị Vương gia tiểu thư này tên gọi Phương Mộng, thật là cái tên hay.”
“Phương Mộng? Vì sao không phải là giải mộng đâu? Mộng là viên (tròn) hay là phương (vuông), bà bà đã nhìn thấy chưa?”
“Vậy thì vị này.” Trương bà mối hơi thở mong manh.
Liên Tiểu Thú lúc này gật đầu, tán dương nhìn nữ tử trong bức hoạ.
“Xác thật là đẹp... Nhưng trong sách nói mỹ nhân mệnh đều không dài. Hấp nhi không nghĩ vừa mới có mẹ kế, thì mẹ kế lại chết.”
Người đều có cảm tình, hắn thiện lương như vậy, mấy con châu chấu hắn nuôi mà chết thì đều thương tâm mất mấy ngày.
Thế vừa rồi là ai nói không thích người xấu?!!
“Tiểu công tử không phải nói, thích người xinh đẹp sao?”
Trương bà mối còn đang đau khổ giãy giụa, đổi lấy Liên Tiểu Thú vô tội nhướng mắt.
“Lời tiểu hài tử nói sao có thể tin? Người ta hiện tại lại không thích.”
Trương bà mối khóc.
Thời điểm rời khỏi Liên gia, chắp tay khom lưng với Liên phu nhân.
“Phu nhân thứ tội, cửa hôn sự này của ngài ta thật sự không trèo cao nổi, ngài vẫn nên thỉnh cao minh khác đi.”
Liên Tiểu Thú bước chân cái ngắn từ bên trong đi ra, vừa liếm viên đường vừa nói.
“Nãi nãi, bà bà kia ngày mai còn đến không? Tiểu Thú thích bà.”
Liên phu nhân cúi đầu nhìn tôn nhi của mình, miệng mở ra mấy lần nhưng không nói được lời nào, biểu tình cứng ngắc giống như con sư tử đá ngoài cổng.
Miệng của bà mối, thật sự là cái danh miệng. Thêm mắm dặm muối, đề tài câu chuyện trên phố, phần nhiều đều là cái miệng này mà ra.
Không sai, Liên Tiểu Thú vốn không muốn có mẹ kế, sáng ngày ngày hôm sau truyền đến lỗ tai mấy bà mối nổi tiếng khác. Liên phu nhân cho dù bỏ bạc đi mời, cũng không có ai dám nhận việc này nữa.
Trong Ỷ Mai viên Liên phủ.
Nữ tử một thân váy dài đỏ thẫm thêu hoa tiên hạc la bằng chỉ vàng, mới vừa vào đã đến Ỷ Mai viên Liên Thập Cửu thích nhất.
“ ‘Cao tiêu dật vận quân tri phủ, chính thị tằng băng tích tuyết thời’, phẩm vị Liên đại nhân từ trước đến nay đều không tầm thường.”
Sau làn váy to rộng, là ba tỳ nữ mặc cung trang, đứng cúi đầu, trời lạnh còn bày nghi trượng quạt lông vũ.
Phong thái thì có, chỉ tiếc trên người ăn mặc có chút cũ, lông phiến trên một con tước vũ có khe hở, rõ ràng là mới thêm vào.
Liên phu nhân nghe thấy hạ nhân hồi bẩm, vội vàng ra ngoài.
Vừa thấy người đến, gương mặt cứng đờ trong chớp mắt, chợt không dấu vết biến mất.
“Lão thân thỉnh an huyện chúa, huyện chúa đọc đủ thứ thi thư, phẩm vị mới thật sự không tầm thường.”
Nữ tử nghe vậy mỉm cười quay đầu, bộ diêu trên đầu lắc nhẹ.
Bộ dáng tuy rằng không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng có thể tán thượng một câu dịu dàng. Đáng tiếc chính là, phần diện mạo này lại cố tình vì đám trang sức vàng, ngược lại trở thành tục diễm.
“Phu nhân sao lại khách khí như vậy? Không cần giữ lễ tiết như thế.”
Nói xong, dưới chân chậm rãi tiến lên muốn đến đỡ Liên Phương thị.
Trình Nguyên huyện chúa này lời nói thành khẩn, lại cố ý không kèm theo tự xưng, rõ ràng là muốn kéo gần mối quann hệ này.
Liên phu nhân tuy thắt cổ, cắt cổ tay, ‘làm’ rất chuyện kinh thiên động địa ở nhà mình, nhưng mấy chục năm nay cũng duyệt nhân vô số. Dưới chân lui lại một bước, mặt không đổi làm đủ hoàn lễ.
“Huyện chúa thân hòa, lão thân không thể cậy già lên mặt, nên có quy củ vẫn là phải có.”
Đây là muốn ngăn cách quan hệ.
Trình Nguyên thấy thế hiểu rõ, vươn đi tay ngược lại kéo làn váy của mình.
“Trình Nguyên dù thế nào cũng là vãn bối, phu nhân như vậy ngược lại làm Nguyên nhi không được tự nhiên.”
Liên phu nhân cười nhẹ không nói, giơ tay làm động tác mời.
“Thỉnh huyện chúa vào ngồi ghế trên trong sảnh.”
Một chữ “thỉnh”, một chữ “ghế trên”, Trình Nguyên càng khách khí, càng mất cái giá nên có.
Liên Tiểu Thú ở một bên cắn ngón tay.
Trong nhận thức của hắn, còn chưa phân không rõ cái gì gọi là thân phận quý trọng. Chỉ biết huyện chúa mặc y phục như cái đèn lồng màu đỏ này, bộ dáng không dễ ứng phó.
Bày tiệc trong phòng khách, điểm tâm đồ ăn đều vô cùng tinh xảo, nhưng tâm tư Trình Nguyên lại không ở chỗ này.
Sau mấy lần khách sáo, nàng vờ vô tình hỏi.
“Liên thị lang còn chưa hạ nha sao? Trời đông tuyết rơi, cũng thật sự vất vả.”
Liên Phương thị cúi đầu uống canh, mỉm cười đáp.
“Người trẻ tuổi, vốn nên tôi luyện nhiều. Huyện chúa đừng chỉ lo nói chuyện, nếm thử hoa quế lạc tử này rất hợp với khẩu vị của ngài.”
Nói xong, dùng đũa mới cung kính gắp một khối đặt trong chén của nàng ta.
Trình Nguyên nghe ra thái độ của Liên Phương thị, cũng không có chút kinh ngạc nào.
“Đồ vật trong Liên phủ, từ trước đến nay đều hợp với tâm ý của ta.”
Lời nói có thâm ý khác, Liên phu nhân vẫn không trả lời.
Đều là nữ nhân cao thủ chuyên đánh Thái Cực, đạo hạnh của Trình Nguyên, rốt cuộc vẫn còn non một chút.
Trong lòng nàng bất mãn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười. Đôi mắt quét qua, đối diện với đôi mắt đen lúng liếng của Liên Tiểu Thú.
“Đây là Liên tiểu công tử phải không? Lớn lên thật là đáng yêu, vừa rồi là ngươi đang nhìn ta sao?”
Liên Tiểu Thú nghe nàng cố tình nói giọng điệu nhẹ nhàng, bất giác rùng mình.
Hắn là đang nhìn hoa quế lạc tử.
Khối kia vốn là hắn nhìn trúng trước.
Trình Nguyên nói xong, lại nói Liên Phương thị.
“Khó được đứa nhỏ này hợp mắt ta, không bằng đền ngồi cạnh ta đi.”
Liên Phương thị coi tôn tử là bảo bối, đừng nói là Trình Nguyên, cho dù là Liên Thập Cửu cùng Sơ Nhị ôm hài tử bà cũng không muốn.
Huống chi là Trình Nguyên rõ ràng ý đồ bất thiện.
“Bà cô, Hấp nhi ngồi còn chưa vững đâu, không làm chậm trễ ngài dùng bữa.”
Một tiếng đồng ngôn vô kỵ*, đánh vỡ tình huống xấu hổ, đồng thời cũng khiến Trình Nguyên hoá đá.
*: lời trẻ con nói không có cố kỵ.
Liên Phương thị sủng hắn, mỗi lần ăn cơm với các phu nhân quan gia, người khác cũng đều gọi nàng một tiếng Liên phu nhân.
Huyện chúa này cũng gọi như vậy, đó chính là ngang hàng với Liên Phương thị ngang hàng, còn không phải là bà cô sao?
Hùng hài tử yên lặng ăn điểm tâm, cũng không cảm thấy mình làm sai chuyện gì, rất ngoan ngoãn gắp điểm tâm cho vào trong miệng.
Trên bàn tiệc, hoàn toàn an tĩnh.
Liên Phương thị nhìn Trình Nguyên huyện chúa biểu tình cứng đờ vội vàng tạ lỗi.
“Huyện chúa thứ tội, Hấp nhi tuổi còn nhỏ, cho nên nói bậy, mong huyện chúa bao dung.”
Tay Trình Nguyên bên dưới run run, cuối cùng cố gắng cười nói.
“Không sao. Đồng ngôn… vô kỵ.”
Tương lại nàng phải gả đến đây, đầu tiên không dạy dỗ tiểu hỗn đản này chính là không được.
Lúc sau, cho dù ăn cái gì, đều nhạt như nước ốc, hai nữ nhân từng người tính toán riêng trên bàn, hơn phân nửa đồ ăn đều vào bụng Liên béo đôn (bụng phệ).
Trình Nguyên rời đi, Liên Tiểu Thú kéo góc váy hỏi Liên Phương thị.
“Nãi nãi, huyện chúa là huyện nào?”
Liên phu nhân nhíu mày, trầm giọng nói.
“Huyện chúa... Là phong hào. Phong hào do hoàng gia ngự tứ.”