Bởi vì buổi trưa phải sửa kịch bản cùng biên kịch Tiểu Nguyệt, cho nên Tang Gia Ý đi thẳng đến Phòng làm việc Voice.
Vừa tiến vào, rất nhiều người đều quen biết cậu, dọc đường luôn có người chào hỏi.
Tiểu Nguyệt trông thấy cậu thì rất vui vẻ: "Tang Tử, lâu rồi không gặp."
Tang Gia Ý mỉm cười, tháo khăn quàng cổ của mình xuống: "Chị Tiểu Nguyệt."
Trước đây đã từng hợp tác chung, cho nên Tang Gia Ý và Tiểu Nguyệt tiến vào trạng thái rất quen thuộc.
Tiểu Nguyệt là nhân sĩ chuyên nghiệp ở phương diện này, mà hình thức thể hiện giữa kịch truyền thanh và văn tự vốn khác biệt.
Chẳng hạn như có chỗ Tang Gia Ý lựa chọn miêu tả tâm lý, nhưng phương thức biểu đạt của kịch truyền thanh là loại phải sử dụng âm thanh, cuối cùng dù là đối thoại hay độc thoại nội tâm, còn phải cải biên ra sao để khiến cho câu chữ khi đọc ra thật tự nhiên và hợp lý.
Thuật nghiệp có chuyên môn[1], vậy nên phần lớn Tang Gia Ý đều sẽ chọn tôn trọng ý kiến của Tiểu Nguyệt.
[1] Gốc là 术业有专攻: Giữa các ngành nghề với nhau đều có khoảng cách, kiến thức liên quan không thể hiểu và vận dụng lẫn nhau nên ngành nào cũng có tinh hoa và chuyên môn riêng.
Bởi vì chủ nguyên tác cũng ở đây, cho nên hiệu suất thảo luận càng cao hơn.
Vu Tranh làm việc xong, thời điểm đi tới văn phòng của bọn họ, Tang Gia Ý và Tiểu Nguyệt đang bàn luận về một chiếc...... xe.
Vẻ mặt Tang Gia Ý hỏi rất chân thành: "Chỗ này không thể thật ạ?"
Thực ra cũng không phải Tang Gia Ý mù quáng thêm vào, mà chỗ này vốn là cậu viết theo dòng ý thức[2], nếu như có thể phô bày ra, đương nhiên hiệu quả sẽ rất tốt, cân nhắc tổng hợp từ chỉnh thể, cậu vẫn muốn giữ lại.
[2] Trong văn chương, dòng ý thức (stream of consciousness) là một phương pháp kể chuyện mô tả những dòng suy tưởng đang diễn ra trong tâm trí của nhân vật.
Tiểu Nguyệt rũ con ngươi nhìn thật kỹ: "Vậy cậu thấy nên như thế nào?"
"Đêm mưa này là để biểu đạt tình cảm lần đầu tiên sau khi Trần Nghiên và Châu Lộ Sinh bùng nổ mâu thuẫn, nên cần khơi thông tình cảm, sau khi tranh cãi kịch liệt hai người phải hôn môi, cởi quần áo, do."
"Nếu cảm thấy chỗ này không nên quá trắng trợn, vậy giai đoạn đầu tạo bầu không khí trước đã, sau đấy là tiếng hôn môi và tiếng cọ sát quần áo, tiếp nữa là để tiếng mưa, tiếng nước chảy và tiếng bọt khí tràn ngập."
Vu Tranh ho khan một tiếng rồi bước vào, Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn, mỉm cười.
Nhân lúc Tiểu Nguyệt đang cúi đầu suy tư, Vu Tranh vội vàng sáp tới Tang Gia Ý, nói nhỏ bên tai cậu:
"Cậu đang làm vậy hả? Thầy Vũ Tế không phải chồng cậu à?!"
Tang Gia Ý chớp mắt một cái, không hiểu nổi ý của cậu ta: "Cho nên?"
"Nếu, nếu tôi là cậu, tôi cắt hết toàn bộ cảnh thân mật đó?!"
Tang Gia Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng...... cậu và Giản Tế lại không phải thật, hơn nữa:
"Ngư Ngư, cậu không thể nghĩ như vậy, là Trần Nghiên và Châu Lộ Sinh yêu đương, chẳng phải hai người, hai người vẫn tự thu âm ở phòng thu riêng, với lại cho dù là đóng thân mật thì cũng là hai người tự mút cánh tay thôi."
Tang Gia Ý đã trông thấy cảnh tượng đó, phàm là người từng chứng kiến, đều sẽ không nghĩ rằng quá mờ ám kiều diễm, thế nên cậu cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng lo ngại.
Cậu chỉ đơn giản là muốn nghe tác phẩm được thể hiện trọn vẹn, muốn nghe thanh âm và cảm xúc của thầy Vũ Tế ở mọi loại trạng thái không đồng nhất.
Thậm chí còn muốn biết Vũ Tế cũng có thể mút cánh tay hay không, muốn nhìn lắm!
Vu Tranh hiếm khi ngoan cố, tuy nói như vậy cũng không sai.
"Tang Tang, nhưng sao cậu có thể không ghen gì hết hả? Này cũng không đúng lắm á."
Tang Gia Ý hơi chột dạ: "Đây chỉ là một tác phẩm thôi, để biểu đạt nguyên vẹn tình cảm, sao tôi có thể vì tình riêng chứ?"
Tiểu Nguyệt nghĩ xong rồi, liền trông thấy hai người ở đối diện đang tụ chung với nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
"Đang thì thầm cái gì đó?"
Tang Gia Ý ra vẻ lắc đầu: "Không có."
Tiểu Nguyệt cười nói: "Tang Tang, tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng trong hợp đồng ký kết với bên thầy Vũ Tế, anh ấy yêu cầu tiến hành xét duyệt kịch bản, với lại thầy Vũ Tế không thích mấy cái này lắm, cậu biết mà? Có thể có, nhưng số lượng vừa phải, hơn nữa đa phần sẽ là dòng ý thức."
Tang Gia Ý ngớ ra, xét duyệt?
Được thôi, Giản Tế đề phòng thủ đoạn của cậu!!
Tang Gia Ý méo miệng: "Được rồi được rồi."
Tiểu Nguyệt không nhịn được cười, nhéo khuôn mặt cậu một cái: "Lần này tôi không thể giúp cậu nữa đâu."
Đợi tới lúc dừng thảo luận, đã tới giữa trưa rồi.
Tang Gia Ý và Vu Tranh xuống lầu đi thẳng tới căn tin, mặc dù Phòng làm việc Voice chỉ là một phòng làm việc, nhưng quy mô không hề nhỏ, cái gì cũng đủ cả.
Đồ nấu trong căn tin cũng đều rất ngon.
Tang Gia Ý khẽ hỏi: "Người biết Vũ Tế kết hôn có nhiều không?"
Vu Tranh lắc lắc đầu: "Hẳn là không, hôm đó vừa hay tôi tìm ông chủ có việc, không cẩn thận nghe thấy, hình như anh ấy cũng rất kinh ngạc." Cậu ta nhún nhún vai, "Cho nên hẳn là có chút tiếng gió lọt ra thôi, suy cho cùng là thầy Vũ Tế đó. Nhưng ngoại trừ tôi, không ai biết là hai người các cậu kết hôn đâu."
Nói đến đây, Vu Tranh rất ngạc nhiên: "Hai người là sao vậy? Tôi nhớ thời điểm livestream năm ngoái, hai người mới quen biết thôi."
Tang Gia Ý lấy thức ăn, ngoan ngoãn không ăn cay, toàn là món dễ tiêu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống cùng Vu Tranh.
Nghe thấy lời của Vu Tranh, Tang Gia Ý cắn đũa, không khỏi nhớ đến cú điện thoại ban sáng của Giản Tế.
Anh nói: "Hựu Hựu của chúng ta không phải là tác giả nhỏ à? Em có thể tự bịa theo ý muốn của mình mà."
Cậu tự bịa?
Cậu có thể nói bừa!
Thế là, Tang Gia Ý chầm chậm mở miệng: "Lúc tổ kịch《Nguyệt Thượng Mi Sáo》livestream hôm đó, chả phải thầy Vũ Tế kêu tôi đọc tin nhắn đằng sau sao? Là anh ấy cho tôi phương thức liên lạc."
Ánh mắt của Vu Tranh sáng hơn chút, hăng hái đùng đùng tra hỏi: "Sau đó sao?"
"Sau đó, bọn tôi thêm WeChat, trong dịp tết, vẫn nói chuyện suốt, không nhớ là mùng 4 hay mùng 5 nữa, anh ấy nói có người bạn tổ chức vũ hội hóa trang, mời tôi đến chơi."
Bàn tay giơ đũa của Vu Tranh treo giữa không trung, bất động nửa ngày: "Tiếp đi tiếp đi!"
Tang Gia Ý rũ mắt, cắn một ngụm sườn chua ngọt.
"Bọn tôi liền gặp mặt nhau thôi." Tang Gia Ý cẩn thận hồi tưởng lại một chút, "Sau khi gặp thì anh ấy hỏi tôi, có bằng lòng kết hôn với anh ấy không."
Nghĩ nghĩ như vậy, thực ra cậu cũng không nói bừa nha, đều là chuyện thật, chỉ giấu đi vụ thỏa thuận kết hôn.
Vu Tranh nghe vậy thì ngơ ngác bật ngửa: "VL, không hổ là đại thần, đủ trực tiếp nha!"
Sau đó cậu ta hăng hái bừng bừng, mang theo mấy phần phấn khích: "Đây là yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên à? Lúc chưa gặp mặt, bởi vì khi nói chuyện bị cậu hấp dẫn tâm hồn, sau gặp rồi liền xông thẳng lên luôn?!"
Dẫu sao quả thực Tang Gia Ý cũng có vốn để người ta nhất kiến chung tình.
Lúc này đến phiên Tang Gia Ý nghe đến mức ngơ ngác bật ngửa rồi.
Ả?
Cậu nỗ lực giải thích: "Không phải, thực ra trước đây bọn tôi đã từng gặp nhau, cậu cũng gặp qua rồi."
Tang Gia Ý nghĩ tới trước sau gì Giản Tế cũng phải tới Voice thu âm, chung quy Vu Tranh vẫn sẽ gặp người thật.
"Còn nhớ năm ngoái chúng ta đến Vân Lang Các ăn lẩu không? Người đàn ông hôm đó đi cùng ông chủ Cận Phi chính là anh ấy."
Đũa trong tay Vu Tranh rớt một cây, cậu ta nhớ!
Dẫu sao người đàn ông xuất chúng như thế, chỉ cần liếc một cái thì tuyệt đối sẽ không quên.
Chỉ là hôm đó cậu ta tình cờ gặp ông chủ nên hơi khẩn trương, với lại mặc dù người đàn ông nọ cười, nhưng trên thân lại mang theo một loại cảm giác xa cách không dễ tiếp cận, cho dù Vu Tranh tò mò cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Đột nhiên cậu ta nhớ tới cái gì.
"Tôi bảo sao ngày hôm đó ánh mắt của anh ấy vẫn luôn đặt trên người cậu chứ! Tôi còn cảm thấy tò mò! Lúc đó anh ấy đã biết cậu là Tang Tử rồi?"
"Ừ."
"Thế tôi hiểu rồi, tình cảm vẫn là yêu từ cái nhìn đầu tiên nha, sau khi biết cậu là Tang Tử, mượn thân phận đặc biệt này để dụng tâm kín đáo mưu đồ làm loạn, tôi nói đại thần vốn sắp lui giới sao còn nhận《Nguyệt Thượng Mi Sáo》chứ! Hóa ra là muốn âm thầm chụp cậu vào, đợi sau khi hai người nói chuyện quen rồi, thì hẹn gặp mặt nói trực tiếp luôn."
Vu Tranh dứt khoát bỏ đũa xuống rồi vỗ tay: "Cao thủ, đây là cao thủ."
Tang Gia Ý há há miệng: "......"
Cậu thật sự chưa nói cái gì hết á!
Nếu đến lúc đó Giản Tế nghe được thứ gì kỳ quái, cậu ngụy biện có ích không?!
"Ồ, cho dù thầy Vũ Tế là như vậy, nhưng sao cậu vừa gặp mặt đã đồng ý lời cầu hôn của đối phương hả? Chưa đợi Tang Gia Ý trả lời, cậu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, "A! Hiểu rồi, cậu cũng iu từ cái nhìn đầu tiên."
Cậu ta vẫn còn nhớ diện mạo của thầy Vũ Tế, đẹp trai tuyệt vời, phàm nhân sao có thể trưởng thành với dáng vẻ đó?
Tang Gia Ý: "......"
Bây giờ không chỉ Giản Tế đội nồi[3], mà danh tiết của cậu cũng khó giữ nổi!
[3] Gốc là 风评受害: Đề cập đến những tin đồn hoàn toàn vô căn cứ khiến cá nhân hoặc nhóm người trở thành tâm điểm của tin đồn phải chịu tổn thất về mặt uy tín và kinh tế.
"Ngư Ngư, cơm của cậu sắp nguội rồi kìa!"
Vu Tranh: "Hả? A, ăn cơm đi."
Tang Gia Ý cầm di động ở bên lên, gửi tin nhắn cho Giản Tế, thành thật khai báo.
【Hựu Hựu: Tôi thật sự không có nói gì hết trơn】
Giản Tế không rõ nguyên do:
【Dữ Kỳ: Hử?】
【Hựu Hựu: Ngư Ngư hỏi đến chuyện của anh và tôi thật, sau đó tôi giấu chuyện thỏa thuận kết hôn đi, thuận miệng nói vài câu, cậu ấy...... não bổ quá nhiều, mèo con quỳ gối. jpg】
Giản Tế phì cười:
【Dữ Kỳ: Chẳng hạn?】
【Hựu Hựu: Chẳng hạn như...... anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên......】
【Hựu Hựu: Chẳng hạn như...... anh phí công tốn sức[4] gài tôi kết hôn......】
[4] Gốc là 大费周章: ý chỉ những việc phức tạp và khó thực hiện, phải dành rất nhiều thời gian và sức lực để hoàn thành nó.
Giản Tế thật sự cười ra tiếng:
【Dữ Kỳ: Ừ, vậy em bảo với cậu ta, cậu ta nói đúng rồi】
Tang Gia Ý cắn đũa sững sờ:
【Hựu Hựu: Câu nào ạ?】
Tin nhắn từ bên kia trả lại rất nhanh:
【Dữ Kỳ: Đều nói đúng hết】
Trái tim Tang Gia Ý bỗng nảy lên một cái, kế tiếp một dòng tin nhắn nữa cũng lập tức gửi tới:
【Dữ Kỳ: Kịch bản này bịa không tệ】
Tang Gia Ý mỉm cười:
【Hựu Hựu: Cái nồi của tôi cũng đội đến tổn thương rồi, Ngư Ngư nói tôi vừa gặp mặt đã nhận lời kết hôn, kêu tôi cũng là yêu từ cái nhìn đầu tiên】
【Dữ Kỳ: Vậy kịch bản này lại càng không tệ nhỉ】
Tang Gia Ý cười đến mức quá rõ ràng, Vu Tranh gõ gõ bàn: "Ê ê ê, thu liễm một chút, biết cậu và thầy Vũ Tế đang nói chuyện ròi, nhưng cậu cũng tỏ vẻ vui sướng quá rồi đó! Suy nghĩ một cái đến người ở trước mặt cậu đi."
Tang Gia Ý liền thả di động xuống.
Vào lúc hai người đang mau chóng ăn xong cơm, phía sau bỗng nhiên truyền tới một thanh âm hơi mang vẻ thanh lạnh: "Vũ Tế hả? Mua danh trục lợi thôi, fan hắn ta thổi lên trời, nói gì mà thầy nhà bọn họ là làm nghệ thuật, không giống với các phối âm khác, xùy, có gì không giống."
Ở kiểu công ty này, thanh âm của mọi người đều không đến nỗi khó nghe, chỉ là lời nói lại rất khó nghe.
Tay Tang Gia Ý khựng lại.
Vu Tranh cũng nghe thấy, cậu ta nhỏ giọng nói: "Đó là CV Lộ Dương mới tới công ty bọn tôi, vào giới gần hai năm, có chút danh tiếng, giọng có hơi giống với thầy Vũ Tế, lại bởi vì thầy Vũ Tế không sản xuất quá nhiều, cho nên có người qua đường thích thanh âm của thầy Vũ Tế cũng sẽ thích hắn, có thời điểm fan của hắn còn tiến hành giẫm đạp."
Lộ Dương và Vũ Tế đều là loại giọng thiên về lạnh, nghe vào rất công.
Tang Gia Ý rũ con ngươi: "Không giống, một chút cũng chẳng giống."
"Nói sao ta, tôi cảm thấy cái tên Lộ Dương này có hơi kỳ quái, cảm giác chính là cọ nhiệt độ của thầy Vũ Tế, cậu coi ý nghĩa của tên thầy Vũ Tế là sau cơn mưa trời lại sáng, tên hắn liền là Lộ Dương[5]."
[5] Lộ Dương 露阳: mặt trời ló rạng.
"Mặc dù thanh âm của bọn họ đều thiên về lạnh, nhưng cậu vừa nghe rồi đó, nói lý ra thì nghe thực sự chẳng giống như thế." Nói tới đây, giọng Vu Tranh càng nhỏ, "Nhưng lúc trong phòng thu, hắn ta sẽ cố hết sức hạ thấp giọng, cận với giọng của thầy Vũ Tế, ngay cả khẩu khí cũng bắt chước theo."
Nếu là người khác có thể sẽ nghĩ có phải là hiểu lầm hay không, nhưng bọn họ đều là diễn viên phối âm chuyên nghiệp, dùng một chút tâm tư nhỏ lên thanh âm, ai mà không biết?
"Cho nên người này...... cậu hiểu chưa, rất nhiều thầy CV trong công ty cũng không thích hắn."
Sau đó hình như có người khuyên nhủ Lộ Dương: "Cậu đừng nói nữa, là thầy Vũ Tế đấy."
"Thầy Vũ Tế? Vũ Tế thì lại làm sao? Chính hắn tự ở đó ra vẻ thần bí, giả thanh cao, làm một người phối âm, tác phẩm cũng không nhiều, sau đó fan của hắn vẫn ảo tưởng các kiểu, ai biết hắn lớn lên trông như thế nào? Nói không chừng là một thằng xấu ma chê quỷ hờn."
Vu Tranh cẩn thận nhìn Tang Gia Ý ở phía đối diện một cái, đối phương chỉ rũ mắt, lẳng lặng ăn cơm.
Cũng lẳng lặng nghe thấy phía sau càng nói càng quá trớn, thậm chí còn lộ ra đủ loại bôi nhọ mang tính sỉ nhục.
Sau khi ăn xong, hai người đứng dậy, Vu Tranh nhìn Tang Gia Ý xoay người đi ra phía sau.
"Tang Tang? Đi đâu vậy? Khay ăn đặt ở......"
Nói được một nửa, cậu ta đã trợn trừng hai mắt, ngây ngốc nhìn Tang Gia Ý đập khay cơm lên trên người Lộ Dương.
Bã đồ ăn đổ nhào lên áo khoác trên người, nước canh thấm vào trong áo khoác, hết thảy mùi thức ăn trộn lẫn chung với nhau.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Lộ Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Trong một mảnh lặng ngắt, nam sinh với bộ dạng đẹp mắt mở miệng:
"Thật là vô cùng ngại quá, ban nãy tôi không cẩn thận vấp chân."
Nghe vào cũng chả thấy có chút ý tứ xin lỗi nào.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hựu Hựu: Tôi đcm anh nha! Anh có thể nói Giản Tế, nhưng không thể nói Vũ Tế!