Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 34



Trước lúc tham gia đại thọ 80 của Nhậm lão tiên sinh, Giản Tế và Tang Gia Ý còn có một chuyện phải làm.

- -《Nguyệt Thượng Mi Sáo》bắt đầu ghi âm rồi.

Sáng hôm nay, Giản Tế và Tang Gia Ý cùng nhau ra cửa.

Thời điểm ngồi trên xe, Tang Gia Ý vừa thắt đai an toàn, vừa thấy hơi tò mò.

"Có loại cảm giác đi làm chung với anh á."

Giản Tế còn chưa kịp nói chuyện, Tang Gia Ý đã hỏi trước: "Anh có hồi hộp không?"

Giản Tế đánh tay lái, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dạo chơi trên khuôn mặt anh, anh dường như mỉm cười: "Vì sao tôi phải hồi hộp?"

"Hôm nay anh phải lộ diện trước công chúng ấy!"

"Tôi không gặp người được à?" Anh mắt anh sâu kín rơi lên người Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cười rồi sờ sờ mũi: "Gặp được, đương nhiên là được chứ."

Phòng làm việc Voice.

Công ty hôm nay so với mọi khi còn vội vàng hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì trước đó đã có không ít người trông thấy Cận Phi đơn độc cử người thu dọn một căn phòng thu âm.

Vừa hỏi, mới biết là hôm nay thầy Vũ Tế muốn tới hiện trường để tiến hành thu âm.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào khiếp sợ.

Thầy Vũ Tế! Tới hiện trường thu âm?!!

Ở giới phối âm, địa vị của đối phương rất cao, lại thần bí quá mức, tin tức mà mọi người biết về thầy Giản Tế đều vô cùng ít, muốn đào cũng đào chẳng được.

Cũng không phải chưa từng có thầy phối âm không muốn bại lộ thông tin cá nhân, chẳng qua mấy cái này đều là mặt hướng về đại chúng, mặt hướng về fan.

Đối với người cùng ngành, đa phần đều là đồng nghiệp khá thân quen, không đến mức che đậy kín kẽ như thầy Vũ Tế.

Đôi khi chính là như vậy, càng không hiểu biết, càng tò mò cào tâm cào phổi.

Bãi đậu xe của Phòng làm việc Voice là kiểu sân bãi ngoài trời.

Tinh thần hôm nay của mọi người vốn ở đâu đâu, tầm mắt khi có khi không bay ra bên ngoài, nhìn người tiến vào cửa lớn, nhìn xe ngừng lại ở bãi đậu xe.

Trong tay hai người Thủy Nguyệt và Tiểu Ngưu Mã cầm cà phê, thò đầu ngó ra ngoài.

"Ê ê ê! Có một người vào kìa, có thể không nhỉ?"

Thủy Nguyệt nhìn kỹ lại: "Không phải đâu, tôi nghe bảo thầy Vũ Tế rất nhiều tiền, tôi chả thấy hào quang tiền bạc trên thân người này."

Tiểu Ngưu Mã lại chỉ chỉ người thứ hai: "Người này thì sao?"

Thủy Nguyệt nhìn tên đàn ông mập mạp, ngây ngốc: "Không thể nào đâu, thanh âm đó của thầy Vũ Tế, không phù hợp với hình tượng này cho lắm."



"Ơ, trên đời này cái gì chả có khả năng, không lẽ cô nghe thanh âm xong liền có ảo tưởng tốt đẹp nào đó chứ." Anh ta thăng trầm uống một ngụm cà phê, "Cô nhìn thử cái thân hình này của tôi, chả phải cũng phối thụ gọi anh ơi anh ơi à."

Thủy Nguyệt: "......"

Cô xiết chặt nắm đấm: "Cậu đừng ép tôi đục cậu."

Tiểu Ngưu Mã: "......"

"Tôi nói này, trước đó giấu kín như vậy, nói không chừng là không đẹp thật, trước kia nâng cao bao nhiêu, gặp người thật liền vỡ mộng bấy nhiêu."

Lộ Dương lướt qua chậm rì rì, dù sao trước đó cũng đã bị xé rách da mặt, bây giờ hắn đã là lợn chết không sợ nước sôi.

Anh ta vừa dứt lời, đã nghe thấy quanh thân có tiếng người hít sâu một hơi: "Má ơi, đó là Rolls-Royce kìa."

Nháy mắt, từng cái đầu vội vã ló ra ngoài.

"Ồ, là Tang Tử?"

Bọn họ trông thấy Tang Tử xuống xe từ ghế phó lái, sau đó cúi đầu nhìn di động trước cửa cao ốc của công ty, hình như đang đợi người đỗ xe.

Mấy cái đầu thò dài hơn, muốn xem thử là thần thánh phương nào ngồi trên ghế lái.

Lộ Dương cũng hơi tò mò nhìn bọn họ một cái, không biết tại sao, tiếng thảo luận vốn đang ríu ra ríu rít bỗng ngưng bặt trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phảng phất như bị bóp chặt cuống họng.

Hắn hơi khó chịu vươn đầu ngó xuống phía dưới.

Liền trông thấy một người đàn ông xuống khỏi ghế lái, thời điểm ánh mắt hắn dừng lại, đối phương đang trở tay đóng cửa.

Nhiệt độ đầu xuân ở thủ đô vẫn rất thấp như cũ, không khác biệt mấy với mùa đông.

Bên trong đối phương mặc một cái áo lông cao cổ màu trắng gạo, ngoài phủ áo bành tô dáng dài màu đen, quần đen giày trắng.

Bởi vì không phải tới nơi trang trọng, cho nên ăn mặc cũng thiên về thoải mái.

Mặc dù là góc độ nhìn từ trên lầu xuống dưới, cũng có thể nhận ra dáng người thon dài cao ngất của đối phương.

Thân cao chân dài, khí chất cực kỳ xuất chúng.

Càng chưa nói đến, dưới ánh mặt trời, dung mạo của đối phương dường như phát sáng.

Da lạnh tóc đen, mặt mày sạch sẽ, lộ ra mấy phần cảm giác xa cách thờ ơ, đường cong bên mặt lưu loát gọn gàng, phảng phất như được tỉ mỉ điêu khắc qua, chẳng có lấy một phần dư thừa.

Anh đi tới bên cạnh Tang Gia Ý, sờ sờ cái ót của người.

Không biết Tang Tử đã nói mấy cái gì, chỉ trông thấy người đàn ông nghiêng người ngẩng đầu nhìn qua bên này, cả khuôn mặt cũng được lộ ra dưới ánh sáng vàng chói lọi.

Mọi người hồi thần, trong lòng vô thức run lên, vội vàng đồng loạt thụt đầu lại.

Y như là...... một đám rùa rụt đầu.

Giản Tế quay đầu qua, liền trông thấy ý cười hồi lâu của Tang Gia Ý: "Tôi đã nói bọn họ tò mò về anh lắm mà."

Anh bất đắc dĩ mỉm cười, nắm vai người đi vào bên trong.

Người trong văn phòng sững sờ.

"ĐM, thầy Vũ Tế này há lại ăn khớp với tưởng tượng của tôi dữ vậy, vượt qua cả một khoảng lớn luôn!!" Thủy Nguyệt nói.

Tiểu Ngưu Mã phản bác: "Anh ta tới chung với Tang Tử, nói không chừng là...... tài xế của Tang Tử?"

Ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người rơi lên người anh ta, Tiểu Ngưu Mã cúi đầu ho khan một tiếng, nhớ tới khí chất mới ban nãy của người đàn ông nọ, cũng cảm thấy suy đoán này vô cùng thái quá.

Anh ta lại bổ sung, bảo: "Bạn bè? Chở Tang Tử tới?"

Xung quanh có người phản bác: "Anh không thấy hả? Anh ta vào chung với Tang Tử kìa! Nếu chở cậu ấy đến thật, vậy trực tiếp đưa tới cửa là được rồi mà."

Thực ra Vu Tranh rất muốn chen vào, nói đó là thầy Vũ Tế!!

Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn nên thôi đi, tóm lại người cũng lập tức tới rồi.

Giản Tế đi thẳng đến văn phòng của Cận Phi ở tầng trên cùng, Tang Gia Ý đi qua bên này của Vu Tranh trước.

Thời điểm một mình Tang Gia Ý tiến vào văn phòng liền bị người vây quanh tầng tầng lớp lớp.

"Tang Tử, ai ai ai?! Người đàn ông đi chung với cậu là ai thế?!!"



Tang Gia Ý cười đến mức mặt mày cong cong: "A? Ai ta?"

Thủy Nguyệt vươn tay nhéo mặt cậu: "Cậu vẫn còn giả vờ với chị, khai báo rõ ràng!"

"Không phải mấy người đã đoán được rồi sao?"

Một đám người ngây ngây ngô ngô, mặc dù đã sớm lường được, nhưng vẫn cảm thấy rất sốc.

"Ôi mẹ ơi, đó là thầy Vũ Tế thật à?"

"Tang Tử, vì sao ảnh luẩn quẩn tới nước làm diễn viên phối âm thế!"

"Tiền kiếm được từ phối âm có đủ cho dầu xe của ảnh không?"

"Sao mà có người vừa có tiền có giọng lại còn đẹp như vậy chứ!! Ảnh là con ruột của Nữ Oa hả?"

Một đám người lại rộn ràng nhốn nháo mồm năm miệng mười hỏi tới Tang Gia Ý.

"Tang Tử, sao hai người tới chung thế?"

Tang Gia Ý do dự một chút, tuy Giản Tế cảm thấy cho dù có nói ra bọn họ đã kết hôn cũng không vấn đề gì.

Thế nhưng người trong đây gần như đều là nhân vật nửa công chúng, hơn nữa không phải ai cũng có quan hệ tốt với cậu như Thủy Nguyệt và Tiểu Ngưu Mã.

Lắm người nhiều chuyện, nếu có người hữu ý nói lung tung, cũng rất phiền phức.

Lúc cậu đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Vu Tranh chen tới đây.

"Êy êy êy, mấy người nó mãi không dứt thế, nhổ hết cả Tang Tang của bọn tôi, tò mò thật thì đợi lát nữa tự mình hỏi thầy Vũ Tế đi."

Nói xong liền kéo Tang Gia Ý đến bên cạnh, Tang Gia Ý thở phảo nhẹ nhõm một hơi.

"Cảm ơn Ngư Ngư."

Sau khi Giản Tế trò chuyện với Cận Phi xong, thì cùng hắn đi xuống lầu, vừa mới vào văn phòng, đã trông thấy mấy người đang vây quanh cạnh Tang Gia Ý.

Thực ra vóc dáng của Tang Gia Ý không tính là quá thấp, khoảng chừng một mét bảy mươi tám.

Chỉ là thân hình của người đàn ông bên cạnh cậu cao lớn tráng kiện, trái lại làm Tang Gia Ý có vẻ hơi nhỏ xinh.

Hai tay người đàn ông ở bên cạnh Tang Gia Ý bê một hộp bánh kem, bảo cậu ăn.

Trước mặt cậu là một cô gái cao gầy, không biết cô đang nói cái gì, Tang Gia Ý hơi cúi đầu rất ngoan ngoãn, thi thoảng gật đầu.

Sau đó dùng một cái muỗng múc lấy bánh kem nhỏ đang được cầm, cậu ăn một miếng, người đàn ông kia giống y như cha già, cười hiền lành một cái.

Cuối cùng người phụ nữa đó cười rồi vươn tay nhéo mặt cậu.

"......"

Giản Tế hơi híp con ngươi lại, bỗng nhiên có hơi hiểu được lời nói trước đây của Cận Phi, một đám người bọn họ đều chiều chuộng Tang Gia Ý là ý gì.

Nhưng cái tay kia......

Thủy Nguyệt không biết sao lại thế này, cảm giác sau lưng chợt lạnh.

Cô nghe thấy động tĩnh vọng tới từ ngoài cửa, liền trông thấy ánh mắt của người đàn ông tuấn tú nhàn nhạt dừng lại trên người cô.

Tự dưng, nhoáng cái cô bị chột dạ, bỗng rụt tay về.

Sau đó hơi bối rối gọi một tiếng: "Thầy Vũ Tế ạ."

Nghe thấy tiếng "xoẹt --", người trong văn phòng lập tức ngó ra phía cửa, trông thấy người đàn ông tuấn tú đi vào chung với ông chủ của bọn họ.

Dung mạo của đối phương nhìn từ xa đã đủ khiến người kinh diễm rồi, trông gần chỉ thấy như có lực xung kích thực chất đánh lên mọi người.

Cận Phi bỗng hơi buồn cười, hắn hắng hắng cổ họng: "Đứng đực ra đấy làm cái gì, chẳng phải đã trông mong thầy Vũ Tế hơn mấy ngày rồi sao?"

Câu này dường như là một cái chốt mở, mọi người vội vàng đứng dậy chào hỏi:

"Thầy Vũ Tế ạ."

"Chào thầy Vũ Tế ạ."



......

Giản Tế lễ độ mỉm cười: "Chào mọi người."

Thực ra bọn họ vốn suy nghĩ, cho dù là thầy Vũ Tế mà mọi người sùng bái đi tới trước mặt, cùng lắm cũng chỉ cung kính hơn chút thôi.

Nhưng bọn họ không ngờ được sau khi trông thấy người thật rồi, trái lại lại khẩn trương ngoài dự liệu.

Nào phải bởi vì đối phương là thầy Vũ Tế, mà là vì cảm giác áp bách người đàn ông này mang trên thân.

Thoạt nhìn trông anh không giống người cùng một thế giới với tất cả mọi người.

Bất kể là áo khoác cắt ráp thủ công cao cấp, hay là một cái đồng hồ hơn trăm vạn trên cổ tay, hoặc là hơi thở kiêu ngạo đó trên người anh.

Mặc dù anh cười đến mức ấm áp, nhưng mọi người vẫn nhịn không được hơi sợ.

Anh chỉ thản nhiên gọi ra tiếng: "Tiểu Ý, qua đây."

Tang Gia Ý cắn thìa, chia cho anh một ánh mắt vô tội từ trong cái bánh kem nhỏ, ngay một khắc sau đó nhanh chóng vùi đầu "hì hà hì hục" khoét miếng bánh kem nhỏ mà Tiểu Ngưu Mã đang cầm.

Ấn đường Giản Tế nảy một cái.

Nhận thấy ánh mắt sâu kín dừng lại trên người mình, không biết vì sao, da đầu Tiểu Ngưu Mã hơi căng, mồ hôi trên thân túa ra.

Tự dưng có loại cảm giác chia chiến lợi phẩm bị bắt.

Anh ta nhỏ giọng lầm bầm: "Ăn mau ăn mau."

Thủy Nguyệt: "......"

Tốc độ của Tang Gia Ý rất nhanh, bằng hai ba ngụm và mười mấy giây đã nhét hết toàn bộ vào trong miệng, sau đó ậm ờ nói thành tiếng: "Cảm ơn anh Tiểu Mã."

Sau đó chạy chậm đến trước mặt Giản Tế, tỏ vẻ cười một cái.

Giản Tế sợ cậu nghẹn: "...... Ăn chậm thôi, không giục em."

Nói xong, anh liền cười với mọi người: "Tôi chỉ qua đây dẫn Tang Tử đi, mọi người cứ bận tiếp, không quấy rầy nữa."

Mọi người liền kiểu không quấy rầy đâu.

Giản Tế câu lấy cổ Tang Gia Ý rồi đi ra bên ngoài, lúc Lộ Dương trầm mặc đi ngang qua bên cạnh, Tang Gia Ý nhỏ giọng mách:

"Anh ta chính là Lộ Dương."

Giản Tế nghiêng đầu, liền đối diện với ánh mắt có hơi hoảng hốt của người.

Sau đó anh lễ độ gật đầu về phía người nọ, giọng nói ôn hòa mở miệng:

"Tôi từng nghe qua giọng của cậu, rất hay, tự giữ lại cá tính riêng thì tốt."

- - Tôi biết cậu đang bắt chước tôi.