Sở Mặc chợt có cảm giác trái tim đang rỉ máu, những dược liệu đó không phải là thảo dược Linh Giới thông thường, đại đa số trong đó đều là dược liệu cực phẩm của Thiên Giới!
Là thù lao mà hắn nhận được từ Linh Đan Đường, rất nhiều trong số đó là dược liệu để tiến hành luyện Trúc Cơ Hoàn Mỹ!
Bây giờ đều biến mất không còn tông tích đâu nữa. Sở Mặc thậm chí chẳng còn quan tâm tới việc bắt trùng U Minh, hắn giận giữ quát Thương Khung Thần Giám:
- Những dược liệu đó của ta đâu rồi? Ngươi ăn hết rồi à?
Sau đó, Thương Khung Thần Giám bỏ một bức hình ảnh vào trong não của Sở Mặc.
Cả người Sở Mặc sững sờ há hốc mồm, không thốt ra được câu nào.
Trong bức hình đó, Thương Khung Thần Giám thả Hỗn Độn Hồng Lô ra, Hỗn Độn Hồng Lô đang ùng ục luyện đan, không ngừng hút các loại thảo dược trong Thương Khung Thần Giám vào trong, xem chừng vẫn rất có thứ tự, có trước có sau.
Sau đó, tự mình nằm giữa biển nham thạch nóng chảy, chốc nhát lại có sinh linh xuyên qua… Nói chính xác thì dược liệu đều bị Hỗn Độn Hồng Lô hút vào trong lò luyện đan!
Đồng thời cũng có những dược liệu kỳ lạ sinh trưởng trong biển nham thạch, đều bị Hỗn Độn Hồng Lô hút hết, rồi không ngừng luyện hoá.
Sở Mặc nhìn biển nham thạch nóng chảy cuối cùng mới nghĩ tới lúc bản thân bị hôn mê, dường như hắn nhìn thấy một ánh màu đỏ, hoá ra đó là dung nham ở nơi sâu trong lòng đất của Linh Giới!
Điều càng khiến Sở Mặc kinh ngạc là ở giữa biển nham thạch đó không ngờ vẫn có sinh linh sống sót được, còn có đủ các loại dược liệu kỳ lạ nữa.
Nhưng Hỗn Độn Hồng Lô đang làm gì vậy? Nó muốn luyện chế cái gì?
Tiếp đó, một ngày nhanh chóng qua đi trong tinh thần thức hải của Sở Mặc.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Hỗn Độn Hồng Lô đột nhiên ngừng luyện hoá, tam muội chân hoả dần bay trở vào trong Thương Khung Thần Giám, sau đó Hỗn Độn Hồng Lô đổ ra.
Cảnh tượng tiếp theo mới khiến Sở Mặc chết lặng.
Bởi vì hắn nhìn thấy một chất lỏng đen xì xì nhưng lại sền sệt chảy ra từ trong Hỗn Độn Hồng Lô, thứ đó mau chóng phủ lên toàn bộ cơ thể Sở Mặc. Sau đó, một phần còn ngấm cả vào trong người hắn nữa!
Sở Mặc không tự chủ được nhìn vào cơ thể đen như mực của hắn lúc này, hắn dường như cuối cùng đã hiểu ra.
Tiếp đó, một con thuyền buồm màu đen trực tiếp”bắt” hắn lên thuyền, từ từ rời khỏi biển nham thạch.
Trên đường chở theo hắn bay thẳng tới một con đường xa lạ.
Sở Mặc vô cùng ngạc nhiên nhận ra con thuyền buồm đen đó lại đi qua một con đường sao trời.
Phải, nó đang bay giữa vũ trụ hư không!
- Vùng đất Tội Ác này… rốt cuộc là nơi như thế nào?
Sở Mặc kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm, nhưng có một điểm có thể khẳng định. Đây… tuyệt đối không phải là Linh Giới!
Sau đó Sở Mặc thấy con thuyền buồm đen cuối cùng chở hắn bay tới một nhánh sông. Sở Mặc liếc mắt đã nhận ra nhánh sông đen xì này chính là hồ U Minh trước mắt!
Chảy lộn ngược lên phía trên, đến cuối cùng, con thuyền buồm đen đến chỗ của thác nước, thuận theo thác nước mà bay đi nhẹ nhàng, sau một lúc trôi đi, khi Sở Mặc tỉnh lại thì liền bị vứt lại ở trên một bờ cát nhỏ.
Bức hình đến đó thì hết.
Nhưng trong lòng Sở Mặc rất lâu sau vẫn không bình tâm lại được.
Hắn cuối cùng cũng biết được tại sao hắn lại tới nơi này rồi!
Hoá ra là do Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô giở trò quỷ!
Không biết là bọn chúng làm cách nào, lại dám lừa dối cả thiên đạo, che đậy cả thiên cơ!
Lại còn dẫn ra cả một con thuyền buồm đen đưa thẳng hắn tới nơi này, những gì trải qua với Sở Mặc mà nói còn ý nghĩa hơn cả một chuyến đi.
Tới tận lúc này, Sở Mặc không cách nào trách được Thương Khung Thần Giám tiêu hao hết chỗ nguyên liệu để dành của hắn vào việc này, hơn nữa hắn còn phải nghiêm túc cảm tạ mới phải.
Tin rằng bất kể tu sỹ nào đều muốn có một chuyến đi như vậy.
Điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn trong việc giúp đỡ lĩnh hội thiên đạo chân chính.
Có lẽ vì trước đây Sở Mặc nghĩ là linh trí của Thương Khung Thần Giám không đủ nên đã chọc giận nó. Hai lần truyền tin tức với Sở Mặc đều vô cùng chuẩn xác.
Sở Mặc lộ vẻ tươi cười:
- Cảm ơn ngươi!
Lần này, Thương Khung Thần Giám không thèm đáp lại.
Sở Mặc cũng không để bụng, hắn trực tiếp mở ra toàn bộ tu vi dẫn toàn bộ nước ở hồ U Minh vào bên trong cái hồ lớn đã đào ở Thương Khung Thần Giám!
Hành động này có lẽ là trước nay chưa từng có cổ nhân nào làm. Cho dù là vị Đại Năng từng sở hữu Thương Khung Thần Giám, e là cũng tuyệt đối không dẫn nước hồ U Minh vào trong Thương Khung Thần Giám, tuyệt đối không làm ra việc điên cuồng như vậy!
Nhưng với Sở Mặc mà nói lại thấy vô cùng bình thường, dù sao thì bản thân Thương Khung Thần Giám cũng thấy không vấn đề gì là được!
Ngay đến cả Sở Mặc cũng không biết rằng hành động hôm nay của hắn có ý nghĩa thế nào với Thương Khung Thần Giám.
Có những thứ Thương Khung Thần Giám có thể tự lựa chọn, như là năm nay lúc ở Nhân Giới, Thương Khung Thần Giám hút mất nguyên thạch hay hút nguyên tố của cây thánh quả… Nhưng có những thứ nó không thể tự lựa chọn, thậm chí đến việc gợi ý cho Sở Mặc cũng không được!
Bởi vì như vậy là trái với thiên đạo! Tuyệt đối sẽ bị thiên đạo trừng trị, xoá bỏ ngay, thậm chí đến cơ hội vào vùng đất Tội Ác cũng chả có.
Nhưng Sở Mặc chủ động đề ra lại là một việc khác.
Cho nên có những việc giống như là đã được sắp đặt trước một cách thần kỳ.
Sau khi lượng lớn nước hồ U Minh được Sở Mặc dẫn vào trong hồ nước, cả thế giới trong Thương Khung Thần Giám liền thêm một luồng khí mới nói không rõ ràng được.
Sở Mặc cũng không nghĩ nhiều tới việc đó, đưa vào bao nhiêu là nước hồ U Minh, nơi được gọi là dòng chảy ở địa phủ, khí tức sao lại không phát sinh thay đổi cơ chứ? Cho nên Sở Mặc cũng chả thèm để ý làm gì.
Sau đó, hắn bắt đầu bắt trùng U Minh, hàng trăm vạn con trùng U Minh không ngừng bị Sở Mặc đưa vào trong hồ nước ở Thương Khung Thần Giám.
Trong Thương Khung Thần Giám, thần thức của Sở Mặc có thể biết rõ ràng được hướng đi của chúng.
Sau khi những con trùng U Minh này bị đưa vào trong, tất thảy đều mừng rỡ bơi lội, có mấy con yên tĩnh chìm sâu xuống đáy hồ, lặng lẽ bò sấp.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một hồi rồi hắn ném vào đó mấy cái vảy Hoàng Kim Ngư. Tất cả trùng U Minh lập tức như phát điên vậy, điên cuồng lao tới chỗ vảy Hoàng Kim Ngư.